Thoạt nhìn Caius có lẽ bị tôi làm cho tức giận chạy mất, tôi một mình một người vượt qua một ngày không tệ. Sau đó rất tự giác châm nến khi đêm đến, đọc vài cuốn sách, cảm thấy mắt không mở ra được nữa mới mới trèo lên giường, xoa xoa tấm chăn lông lại vỗ vỗ gối đầu. Có thể là do Carlisle đề nghị chứ trước đây không có gối, bác ấy hiểu biết về những nhu yếu phẩm cần thiết của con người hơn bất kỳ ma cà rồng nào khác.
Sau đó chui vào trong chăn, cuộn mình lại rồi đếm cừu ngủ.
Không biết có phải do căn phòng đã được trang hoàng lại hay không mà tiếng gió thổi qua khe đá đã biến mất, chỉ cần nhiệt độ cơ thể tôi và chăn lông là đã có thể làm ấm ổ chăn rồi.
Tôi híp mắt, nhìn trần nhà bằng đá, tưởng tượng mình đang ngủ say trong tiếng mưa đêm. Một lúc lâu sau, tôi mới mệt mỏi mơ mơ màng màng.
Ngay cả Caius cũng cho rằng tôi đang ngủ, bởi vì nhìn tôi rất bình thản an ổn. Hắn bước đến từ sâu trong đêm tối, trải qua cánh cửa vòm, im hơi lặng tiếng bước đến. Đứng xa xa vài giây, dường như muốn thăm dò tiếng hít thở của tôi.
Sau đó hắn dần an tâm, bởi vì tiết tấu hít thở của tôi không vì sự xuất hiện của hắn mà thay đổi.
Hắn thả chậm tốc độ bước đi của mình, giống như một con người chân chính, ổn trọng bước đi trên sàn nhà đá đến bên giường, âm thanh không còn mơ hồ như vậy nữa.
Caius đứng ở đầu giường, im lặng nhìn tôi. Bộ dạng hắn rất cẩn thận, thoạt nhìn giống như quan sát sinh vật nguy hiểm nào đó, bất cứ lúc nào cũng bởi vì một động tác nhỏ nào đó của tôi mà lập tức chạy mất.
Đợi thật lâu, cũng không thấy tôi có dấu hiệu tỉnh lại, cuối cùng hắn cũng cảm thấy an toàn, động tác nhẹ nhàng ngồi xuống bên người tôi, cúi đầu chăm chú nhìn tôi.
Ngọn nến đã sớm tắt, trong không khí vẫn còn lưu lại hương vị khói lửa nhàn nhạt
Nhiệt độ thấp trên người Caius cộng thêm cái rét lạnh đêm khuya, hoàn toàn xua tan tia ấm áp cuối cùng.
Hắn giấu mình trong bóng đêm, ngồi thẳng tắp, cứ như vậy cúi đầu nhìn tôi như thế.
Tôi không biết hắn muốn làm gì, mệt đến mức không dám có phản ứng, chỉ sợ quấy nhiễu trầm tư của hắn.
Hắn ngồi đấy rất lâu, tôi nhịn không nổi thật sự nhắm mắt lại, lâm vào giấc ngủ mơ hồ. Caius đặt tay lên tóc tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, tôi không nghĩ nhiều, giấu mặt trong lớp chăn lông để tránh né cái rét lạnh trên tay hắn.
Hắn lập tức rút tay lại, lại đợi một lúc, thấy tôi không còn phản ứng gì, mới một lần nữa vươn tay, dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc dài của tôi. Thanh âm hắn nhỏ nhẹ đến yếu ớt: "Claire."
Ngón tay tôi giấu trong lớp chăn không thể khống chế mà cong lên, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Cô tỉnh rồi." Hắn hơi chút thẹn quá thành giận nói, giống như việc tôi không ngủ là phạm tội vậy.
Tôi không hé răng, nhịn không được càng rúc mình sâu trong ổ chăn, định cuộn mình thành hình cầu , dựng thẳng tóc lên biến thành con nhím ngủ đông.
Caius tức giận tóm lấy lọn tóc tôi, khiến tôi không có cách nào lăn sang bên kia giường.
Tôi buồn bực trả lời: "Không, tôi đang ngủ."
"Cô nghĩ rằng ta không có cách nào đối phó cô sao?" Caius âm trầm nói, hắn giống như bóng ma đáng sợ nhất trong bóng đêm, trên gương mặt trắng bệch là đôi môi đỏ mọng, biểu cảm lạnh lùng giống như ma quỷ đáng sợ chui ra từ trong tranh.
Là tôi không có biện pháp nào với anh mới đúng. Tôi mở một mắt, kỳ quái nhìn hắn.
"Ngày mai cô phải đối mặt với lựa chọn rồi, dưới sự chứng kiến của Volturi, lựa chọn chuyển hoán hay tử vong." Khi nói những lời này, thanh âm Caius rất bay bổng rất nhẹ nhàng, ngữ khí hắc ám nặng nề như đêm tối, khiến người nghe liên tưởng đến tiếng gió.
Tôi buồn bực không hé răng, một Caius bình tĩnh như vậy làm tinh thần người khác căng thẳng, giống như con sông màu đen đang gợn sóng triều dưới mặt đất câm lặng.
"Tất cả kết quả lựa chọn, đều không có ai có thể thay đổi, bởi vì đây là pháp luật, là pháp luật mà ta đã tự tay ký tên ban hành." Caius như đang nói chuyện với một người bạn thân thiết, mang theo sự đắc ý thản nhiên, dịu dàng khoe ra điều gì đó với tôi.
Có thể đảm đương chức năng như Quốc Hội ban hành luật pháp, không phải nguyên lão thì là người lãnh đạo đứng ở đỉnh quyền lực, tôi nghĩ hắn có quyền đắc ý.
Tôi tiếp tục trầm mặc, không biết phải đáp lại hắn như thế nào, phản ứng nào cũng không phù hợp.
"Claire, ta sẽ không cho phép cô lựa chọn cái chết, không ai có thể ép buộc cô từ bỏ sinh mạng cả, ngay cả chính cô cũng không được phép." Caius giống như nỉ non, trông hắn hơi hoảng hốt, không biết ảo giác nào đang quấy nhiễu hắn. "Không có ai có tư cách cướp cô đi cả, đúng vậy, ai cũng không thể. Cho dù là . . ." Trong đêm tối, hắn chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt trân quý nhìn về phương xa. "Cô mãi mãi cũng sẽ không biết bản thân mình mang theo gì đâu, vẻ đẹp này đủ để cho tất cả những kẻ phạm tội đều phải yếu đuối quỳ xuống đất. Vẻ đẹp này không có lúc nào là không nói cho ta biết, bản thân nó trân quý đến thế nào."
Ngón tay hắn đang quấn quanh tóc tôi chậm rãi co lại, sợi tóc mềm mại dán lên cổ tay tái nhợt của hắn, biến thành sợi dây thừng trói buộc.
"Nhưng ta đã sai rồi, thứ đó chỉ giống như đóa hoa ăn thịt người thôi, màu sắc đó biến ta thành đồ ăn, là lao tù mê hoặc ta." Ngữ khí của Caius chợt thay đổi, giống như gương mặt hay cảm xúc thường xuyên thay đổi của hắn vậy, hắn luôn có thể chuyển đổi cảm xúc rất nhanh chỉ trong vài giây. Hắn trở nên âm ngoan mà kiên định: "Đều do nó chống đối ta, cướp cô đi."
. . . Tôi đột nhiên cực kỳ muốn nhu nhu huyệt Thái Dương, chỉ số thông minh không theo nổi tốc độ thay đổi của hắn, rốt cuộc là thứ gì chống đối anh cơ? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi thế giới trong đầu óc Caius, quả nhiên cấu tạo đầu óc của sinh vật không phải người và con người là hai kiệt tác bất đồng của Tạo hóa phải không? Câu nói của hắn rất rườm rà và trầm trọng làm tôi không nhịn được muốn tránh thoát.
"Claire." Caius vươn tay ra, dễ dàng tóm lấy chăn của tôi, ôm người đang giả bộ ngủ là tôi đây vào trong ngực.
Tôi bị bắt rời đi nơi ấm áp, đi vào nơi băng thiên tuyết địa trong ngực hắn, cảm thụ này không hề dễ chịu chút nào. Hắn cọ cọ tóc mai tôi, hơi thở lạnh lẽo phất qua hai má tôi. Tôi nghe được nỗi đau đớn hỗn loạn trong thanh âm vui sướng của hắn, hai cảm xúc bất đồng này không biết làm sao có thể dung hợp hoàn hảo như thế. Hắn nói: "Đừng chống cự ta, cho dù cái giá phải trả cuối cùng là phải từ bỏ tất cả màu sắc trên người cô, cũng không cho phép cô buông tha tính mạng mình."
Tôi càng thêm kỳ quái hành động của hắn, ngây ngốc muốn đẩy hắn ra, khó hiểu hỏi: "Caius?"
"Cô không thể chống cự ta, chỉ cần ta đập vụn sắc thái này . . . " Hắn lẩm bẩm lầm bầm, ánh mắt lại mang theo cảm xúc hoài niệm quái dị, dường như hắn đang nhìn bốn phía xung quanh, như thể thế giới này là điều mới lạ hắn gặp kể từ lúc sinh ra vậy, "Ta phải đập vụn nó."
Tôi có dự cảm bất an, cảm thấy hắn sắp làm điều gì đó tôi không biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tôi.
"Anh muốn làm gì?" Mặc kệ hắn muốn làm gì, tôi cũng không hy vọng hắn thành công, tình trạng hắn lúc này như ma nhập vậy. Tôi dùng sức đẩy ra cánh tay hắn, hắn không cho tôi thực hiện được, đặt tay lên bả vai tôi ấn cả người tôi xuống giường. Hắn cúi người, tóc rơi xuống mặt tôi, mắt tôi bị sợi tóc phất qua phải mẫn cảm nhắm lại. Mà Caius mở miệng ngay trong nháy mắt này.
Câu nói của hắn bình thản trống rỗng giống như hơi thở lạnh như băng có thể làm đau người của hắn, không có độ ấm nào.
"Quên đi, Claire."
Quên đi . . .
Tôi từ từ nhắm lại hai mắt, thanh âm bên tai đều biến mất, bóng tối và hít thở không thông không tiếng động nào chiếm cứ tất cả giác quan tôi.
Chỉ còn thanh âm của hắn, như tiếng thở dài phiêu dật, lạnh lùng u lãnh vây quanh tôi.
Hắn không hề do dự nói: "Quên nó đi, quên đi trấn Forks, quên đi quê hương cô, người cô yêu thương, quên đi thế giới con người. Quên hết tất cả đi, Claire của ta."
Tôi làm sao có thể quên . . . Tôi muốn cười nhạo hắn, nhưng đột nhiên trong lúc đó, có thanh âm vỡ tan thanh thúy truyền đến tai tôi.
Có cái gì đó nứt ra rồi, ở bốn phía quanh tôi, tôi nghe được thanh âm hưng phấn nhưng đau đớn của Caius tiếp tục vang lên. "Cô không có khả năng chống cự ta, lao tù màu sắc tiên diễm này, chỉ cần ta nguyện ý . . . Ta có thể thoát khỏi nó, bóp nát nó."
Hắn đang bóp nát cái gì?
Tôi theo bản năng cảm thấy phải ngăn cản hắn.
Nhưng thân thể nặng trịch, ngay cả mi mắt, tôi đều không thể nâng lên nổi.
Tiếng nói của Caius thật sự bi thương, hắn nhẹ giọng nói: "Để cho thế giới này một lần nữa trở về lúc ban đầu, sắc thái chân thật này sẽ chỉ là chướng ngại vật của ta mà thôi, ta sẽ không cho phép những thứ này cướp đi sinh mệnh cô."
Tôi muốn nói điều gì nhỉ? Đột nhiên quên mất rồi.
Bên tai là giọng nói không ngừng của hắn, tư duy rõ ràng bị mây mờ che phủ.
"Quên đi, quên đi tất cả mọi thứ của cô, cô không cần những tình cảm đó. Cô thuộc về nơi này . . ." Caius cầm tay tôi đặt lên khuôn ngực cứng rắn của hắn, hắn âm u mà chắc chắn cường điệu, "Vĩnh viễn."
Đầu óc tôi dần trở lên hỗn loạn nặng nề.
Tôi cuối cùng khó khăn phát ra tiếng: "Không . . . " Tôi không thể quên, quên cái gì cơ?
Tất cả hình ảnh trí nhớ đều vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh, rạn nứt vỡ tung. Tôi vô lực muốn bắt lấy chúng nhưng hoàn toàn không nhớ ra được mình muốn bắt lấy mảnh nào.
Tôi nhìn thấy Charles, ông ấy ôm tôi nói, cậu là cậu của cháu, Claire.
Nhưng gương mặt của ông ấy nhanh chóng mơ hồ, mơ hồ đến mức tên của ông, tôi cũng không thể nào nhớ ra. Tôi nhìn thấy gia đình Cullen, bọn họ đang ngồi ở canteen trường học, không, trường học, trường học nào cơ?
Ngôi trường nơi tôi theo học, tôi khi nào thì đến trường rồi?
"Đừng chống cự ta, Claire, cô không có khả năng đó đâu, cô rất trẻ tuổi." Caius cười rộ lên, tiếng cười của hắn mang theo ý vị chua ngoa.
Tôi không biết hắn đang nói cái gì, nhưng phản ứng của thân thể rất lớn, giống như biết phải phản kích lời nói của Caius. Vấn đề là đầu óc tôi trống rỗng, rất nhiều suy nghĩ đều vỡ vụn thành sợi bông, chỉ cần thổi là bay.
Tôi chưa từ bỏ ý định, cố gắng phải bắt lấy cái gì đó, tay vừa vươn ra, thì đã bị Caius nắm lấy.
Hắn ôm tôi đối diện với bóng đêm, híp mắt nhẹ giọng nỉ non bên tai tôi: "Quên hết đi, bắt đầu từ ngày mai, cô hãy bỏ đi quá khứ. Cuộc sống cô chỉ có mình ta, không có thứ gì có thể cướp đi sinh mệnh cô."
"Không, không đúng . . ." Tôi nghi hoặc, muốn bức thiết phản kháng lời nói của hắn, điều này không đúng, nhưng chỗ nào không đúng . . .
. . . Thì tôi hoàn toàn không nghĩ ra.
Tai nạn xe cộ, máu tươi của người phụ nữ tóc vàng đó chảy ra lênh láng, tan vỡ ra rồi sao nữa?
"Để thế giới này quay về với vô sắc, ồn ào, ta sẽ đạp vỡ năng lực của cô, chinh phục cô. Claire, ta ra lệnh cho cô quên hết đi." Caius từ trên cao nhìn xuống, lấy tư thái miệt thị lãnh khốc nói.
Tôi phát hiện tất cả đều đang rời xa, tôi không thấy gì cả, chỉ còn giọng nói hắn là sự tồn tại duy nhất, dồn dập bổ khuyết chỗ trống trong đầu tôi.
Tôi bất lực cầu xin hắn: "Caius, dừng lại." Đừng làm thế nữa, nhưng tôi không nhớ ra nổi mình phải bắt hắn dừng lại cái gì, chỉ biết liều mình chống cự hắn mà không nhớ nổi lý do.
"Quên nó đi, quên việc cô là một con người đi." Caius tàn nhẫn đến mức thờ ơ, hắn không hề đồng tình thương hại đối với sinh vật nhỏ yếu.
Hắn không mê hoặc cũng không cho phép yếu đuối, dùng sát khí thiết huyết hoàn toàn nghiền nát tôi.
Tôi bị tiếng nói của hắn kéo xuống, nước lũ đen tối phô thiên cái địa bao phủ tôi, điều này không đúng, nhưng sự phủ nhận này lại làm tôi đau đớn đến co rút run rẩy.
Tôi nặng nề thở dốc, mở choàng mắt, phát hiện bản thân đang ở trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng quen thuộc bủa vây lấy tôi, tôi mờ mịt vươn tay chạm vào ánh dương đầu giường, vừa chạm vào lại né tránh theo phản xạ, bỗng phát hiện ra không có cảm giác nào.
Ánh sáng trắng trong, một lần nữa, tôi vươn tay về phía tia nắng.
Rất ấm áp, không có cảm giác bỏng rát. Tôi hơi kỳ quái phản ứng quá khích của mình, cảm thấy hồi nãy tôi vừa có một giấc mơ, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi.
Một giấc mộng rất dài, rất dài, khi tỉnh lại phát hiện mình vẫn nằm trên giường bệnh.
Tôi nghiêng mặt, nhìn màn che của bệnh viện, tôi suy nghĩ khi nào mình sẽ chết. Đối với tôi mà nói đề tài này rất bình thường, mỗi lần mở mắt ra cảm thấy mình được lời, tôi lại có thêm một ngày để sống.
Tuy nhiên, tiền thuốc men là một vấn đề lớn, tôi không dám lại làm phiền bạn bè và người nhà. Tôi nhớ đến người cha đã có gia đình mới của tôi, ông ấy nhất định không muốn tôi quấy rầy mình, nghe nói em trai vừa mới được sinh ra, gần đây, nhất định ông ấy bận rộn nhiều chuyện nhỉ.
Bạn bè thời đại học xa cách dần, hồi đầu năm tôi nhận được cuộc gọi mời họp lớp, nghe nói tất cả bọn họ đều có sự nghiệp cả.
Tôi phát hiện người gọi điện thoại gọi sai tên tôi, có thể là do anh ta liên hệ nhầm người.
Số điện thoại được lưu trên vở chen chúc một chỗ với nhau, sẽ gọi nhầm người là chuyện thường thôi.
Ba tuần trước, tôi mới có cơ hội ra khỏi bệnh viện một lần, đến nghĩa trang công cộng thăm mẹ tôi.
"Mẹ, con sống tốt lắm." Tôi ngồi xổm trước mộ bà, cực kỳ hoài niệm tay nghề nấu nướng của mẹ, còn trù nghệ của tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Đã lâu lắm rồi tôi không trò chuyện cùng người khác, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải báo cáo cuộc sống hằng ngày với mẹ như thế nào. Cuối cùng ngồi bệt xuống đất, thể lực chống đỡ hết nổi rồi. Tôi chạm vào di ảnh của mẹ, nụ cười của mẹ rất đẹp.
"Cha cũng tốt lắm, mẹ không cần lo lắng,con sẽ chăm sóc cha. Con tìm được công việc không tồi, có thể thường xuyên đi công tác, quan sát phog cách bất đồng khắp nơi. Tuy hơi vất vả, nhưng tiền lương so với bạn bè tốt nghiệp cùng thời cao hơn nhiều. Cấp trên của con thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng làm việc rất nghiêm túc, ông ấy còn nói sẽ tăng tiền lương cho con nữa. A . . . " Tôi nhịn không được cười rộ lên, rất vui vẻ. "Con vẫn không có bạn trai, cuối năm con sẽ tìm thử, sau đó sẽ dẫn anh ấy đến thăm mẹ. Tất cả mọi người đều sống tốt, con cũng vậy, cuộc sống thật sự rất mĩ mãn."
Mẹ tôi hẳn là sẽ không lo lắng đâu, tôi nghĩ như thế sau khi một lần nữa trở về bệnh viện.
Lời nói dối thiện ý và vân vân, ngẫu nhiên nói dối vài lần có ích cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần.
Hôm nay phát hiện cơ thể mình thế nhưng có sức lực, tôi động động ngón tay như móng gà của mình, sẽ không phải là hồi quang phản chiếu đâu nhỉ.
Sau đó một lần nữa nằm xuống, nhìn lên trần nhà bệnh viện. Cố gắng nhớ lại những chuyện tốt trong đời, không dễ dàng chút nào, bởi vì chuyện tốt đều bị tôi nhớ đi nhớ lại biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi nhớ đến cuốn tiểu thuyết đã đọc suốt ba ngày nay của mình, là mượn từ một sản phụ trong căn phòng cách vách, là phần tiếp theo của bộ phim điện ảnh Twilight - New Moon. Mới đọc đến một nửa, đọc đến đoạn Edward rời xa Bella, sau đó Bella phát hiện Jacob là người sói . . . Tình tiết truyện không tệ, tuy nhiên tôi vẫn ủng hộ Edward, không biết câu chuyện tiếp diễn như thế nào, bởi vì người sản phụ đó xuất viện, tôi đã trả cuốn tiểu thuyết ấy cho cô ấy rồi.
Tôi tin tưởng nam nhân vật chính nhất định quay về đoàn viên cùng nữ nhân vật chính, tiểu thuyết tình yêu nào cũng viết như thế cả, bằng không tác giả sẽ bị người hâm mộ ném đá.
Tôi cảm thấy hai cái tên Edward và Bella này rất quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, không phải trong tiểu thuyết cũng không phải trong phim điện ảnh, càng giống như đồng học trong cuộc sống thật hơn.
Tôi quen biết họ, thậm chí cảm thấy quên đi hai người này là chuyện không nên. Nhưng tại sao tôi không nhớ nổi?
Tôi dùng hết tất cả lực lượng trong cơ thể, muốn xoay người, chuyện này cũng không hề dễ dàng. Tôi lại đột nhiên nhớ ra, tôi còn một người cậu hết mực yêu thương tôi.
Nhưng đầu óc trống rỗng, chậm rãi dùng tay chạm ngực mình, tôi cảm thấy bản thân sắp chết rồi, bởi vì ngay cả sức nhớ lại tôi cũng không có.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, mùi hương độc hữu chỉ thuộc về bệnh viện thoang thoảng trong không khí nhanh chóng tiêu tán. Nhiệt độ hiu quạnh lạnh lẽo lần nữa quay về, tôi cuộn mình, điều này còn đau đớn khó nhịn hơn lúc tôi chết. Ngón tay của Caius đang đặt trên mặt tôi, tựa hồ hắn sợ tôi xảy ra vấn đề, giọng nói kêu gọi tôi rất trầm thấp.
Tôi hoang mang mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nơi đây là đâu. Trí nhớ tôi vẫn còn dừng lại lúc ở bệnh viện, dừng lại trong thân thể bệnh tật chờ chết ấy.
"Claire?" Caius vui sướng gọi tôi.
Tôi mê mang nhìn hắn, đột nhiên chỉ nhớ rõ tên của người kia, bề ngoài của hắn cũng không tệ lắm, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn.
"Caius?" Tôi kỳ quái tại sao mình lại nhớ khắc sâu cái tên này đến thế, nhưng không cách nào khẳng định người trước mặt có phải Caius hay không. Đột nhiên hoàn hồn, có vài thứ sắp tuột khỏi tay, tôi vội vươn tay kéo lại.
Caius nhanh chóng kéo tay tôi lại, mười ngón tay giao triền. "Em rất hoàn mỹ." Hắn dễ dàng bộc lộ sự thâm tình ra ngoài, giống như hắn đã hiểu rõ ràng tôi chỉ thuộc về một mình hắn vậy.
Tôi nghiêm túc quan sát gương mặt hắn, đôi mắt rồi đến bờ môi của hắn. Tôi cảm thấy lời ngợi khen của hắn đang nói quá sự thật, nhưng tôi không thể thấy rõ ràng khuôn mặt hắn trong bóng đêm.
Ngón tay hắn vuốt ve hai má tôi, xúc cảm mát lạnh thẩm thấu vào làn da tôi, động tác này rất nhẹ nhàng dịu dàng, nhiệt độ dù thấp nhưng vô cùng thân thiết, ấm áp.
Chúng tôi cứ lẳng lặng như thế, hắn giúp tôi đắp chăn, ngồi ở đầu giường cúi đầu nhìn tôi.
Tôi nghĩ mình có nên giả bộ một chút hay không, nhắm mắt lại như rất muốn ngủ thẳng đến mai.
Caius hẳn là không phát hiện, tôi không biết nếu như lặp lại lần nữa, còn có thể chống đỡ nổi không. Một giây trí nhớ cuối cùng của đời trước đã cứu vớt trí nhớ đời này.
Tôi mới phát hiện, năng lực của Caius là thôi miên cực mạnh. Charles, Bella, gia đình Cullen, trường trung học Forks còn có tất cả sự tình của tôi, đều bị mệnh lệnh của hắn cuốn đi mất. Tôi nên may mắn hắn không có cách nào duỗi tay đến kiếp trước của tôi, chỉ cần tôi liều mạng hồi tưởng, có thể bảo trụ được mảnh nhỏ trí nhớ suýt chút nữa bị cuốn đi này.
Thật sự rất đáng sợ, tôi bị dọa đến ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi không bám chắc, thì phỏng chừng ngày mai ngay cả Carlisle là ai, tôi cũng không biết.
Bởi vì có một đoạn ký ức đã bị tôi làm vuột mất rồi.
Tôi không dám nhúc nhích híp mắt nhìn lén hắn, thoạt nhìn hắn hẳn là không biết phép thôi miên của mình mất đi hiệu lực. Tôi vừa muốn thở phào một hơi, thì hắn đã đề phòng, nhanh chóng quay đầu lại, dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn quanh quất khắp nơi.
Hắn đang nhìn bóng tối xung quanh chúng tôi, các loại đồ nội thất và những bức tranh trên vách tường. Chẳng lẽ bây giờ hắn mới phát hiện nơi này trang hoàng quá đáng ghét, không hề thích hợp thân phận hắn chút nào sao?
"Claire!" Caius đột nhiên rít gào, sự phẫn nộ và không thể tin nổi rất rõ ràng trong giọng nói hắn. "Cô không hề quên, đúng không!?"
Hắn hỏi nhưng chẳng khác nào khẳng định.
Dây thần kinh người kia làm sao mẫn cảm như thế, tôi chưa hề nói gì cả thì làm sao hắn phát hiện ra sơ hở được?
"Tại sao nó vẫn còn tồn tại?" Caius chán ghét nhìn bốn phía quanh hắn, lại phi thường tức giận nhìn tôi. "Cô nhất định phải phản kháng ta sao, Claire?"
Đúng là ví dụ già mồm át lẽ phải kinh điển mà, tôi sắp bị tên thần kinh này làm điên theo luôn rồi. Nhịn rồi lại nhẫn, mới uất ức an ủi hắn: "Không, tôi quên, thật đấy. Cái thứ gọi là trí nhớ này không đáng tin chút nào cả, tôi thật sự quên mất rồi."
"Vậy cô quên cái gì?" Caius hung tàn dùng giọng điệu uy hiếp nói.
Đầu óc tôi bởi vì mới vừa trải qua áp lực kinh khủng vừa rồi cho nên bây giờ không nhanh nhạy cho lắm. Tôi khờ khờ trả lời: "Anh hy vọng tôi quên cái gì?"
"Quên cô là con người!" Hắn nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Tôi không phải con người chẳng lẽ muốn tôi biến thành ốc sên sao? Cái này không thể gật bừa được, cố gắng ôn hòa nói: "Caius, từ lúc tôi sinh ra đến giờ tôi vẫn là con người, anh không thể cướp đoạt quyền lợi nhận tri về loài của tôi được, tôi không có khả năng đột nhiên cảm thấy bản thân là một con cá hay một con sâu lông."
Nếu hắn không tham lam muốn tước đoạt tất cả trí nhớ của tôi thì có lẽ hắn đã thành công rồi. Bởi vì mảnh vỡ ký ức quá nhiều, cho nên tôi mới có thể vớt chúng về được, trong dòng nước lũ đen ấy, chúng rất dễ thấy.
"Vậy cô còn quên cái gì? Hả Claire dạt dào sắc thái." Caius bởi vì thất bại mà trở nên tức tối.
Tôi không biết từ 'dạt dào sắc thái' cũng có thể dùng để miêu tả người như thế, cố gắng lắm mới nghẹn ra một câu để hắn tỉnh táo lại, "Tôi quên rất nhiều thứ lẻ tẻ . . ."
Sợ Caius lại nổi đóa, tôi lập tức bổ sung: "Ví dụ như tôi không nhớ tôi đi học năm bao nhiêu tuổi, giáo viên thời tiểu học không nhớ nổi mặt, còn có không nhớ nổi nhận được món quà nào vào sinh nhật ba năm trước đây, có lẽ còn nhiều chuyện khác nữa, tôi đều quên cả."
Đây là sự thật, bởi vì chưa kịp vớt hết tất cả, thuật thôi miên của hắn không phải không có tác dụng nào. Những thứ tôi liều mạng giữ lại là đa số trí nhớ. Những thứ tôi quên mất đều là những chuyện vụn vặt. Cho dù Caius không xóa chúng đi, thì có lẽ qua một đoạn thời gian nữa cũng bị đầu óc ném vào thùng rác.
Đáng tiếc nhìn bộ dáng Caius cũng không giống như được tôi trấn an, hắn nhìn thấu tất cả ý tứ được giấu sau câu trả lời của tôi, hắn biết những thứ tôi quên chỉ là những đoạn ký ức không quan trọng mà thôi.
Bầu không khí giữa chúng tôi hoàn toàn đông cứng, có lẽ hắn đang suy nghĩ có nên xử lý tôi trước hay không, mới có thể khiến sự sỉ nhục do thất bại này biến mất.
Tôi muốn biến thành đà điểu trốn trong chăn, không muốn đối mặt với hắn. Nhưng Caius đang tóm lấy lọn tóc lộ ra bên ngoài chăn của tôi làm tôi không thể động đậy.
"Làm một con người chết tiệt, không có tác dụng nào là nguyện vọng của cô sao?" Caius cười lạnh, thoạt nhìn hắn không muốn buông tha cho đề tài này chút nào. "Cô luôn cố chấp phản kháng ta như thế, dùng quyết định ngu xuẩn sai lầm của cô để phá tan con đường ta bày sẵn cho cô."
Này . . . Cái . . . Tôi thật sự không chịu nổi cái tên cuồng khống chế này mà.
"Tôi không có khả năng lãng quên, cho dù là trấn Forks hay người thân của tôi, hay chính bản thân tôi!" Tôi nặng nề cắn ra từng câu từng chữ, "Tôi là một con người, đây là sự thật. Cho dù anh tẩy não tôi như thế nào cũng vô ích thôi, tôi sẽ không bao giờ quên." Đây chẳng khác gì lá thư tuyên chiến cả, tuyên chiến lực nhẫn nại đáng thương của hắn.
Ngón tay Caius cắm sâu vào đệm giường, hắn không dễ dàng tha thứ sự không vâng lời của tôi như thế.
Mà tôi càng muốn hung hăng đả kích hắn, để cho hắn thanh tỉnh hoàn toàn, tùy ý điều khiển nhân sinh người khác trong tay là tội ác. Thanh âm tôi mềm nhũn, bất đắc dĩ mà khó chịu: "Nếu như phải quên, thì tôi càng hy vọng quên anh hơn."
"Quên ta?" Hắn cảm thấy những lời này cực kỳ buồn cười, gương mặt ẩn sau màn đêm, khiến hắn trông rất hung ác. "Quên ta - con quái vật không có linh hồn này phải không?"
Tôi trầm mặc, lời nói nghẹn trong lồng ngực, một lúc lâu sau mới có sức đẩy ra.
"Quên anh đã từng giết người, quên anh là một ma cà rồng, quên anh gọi là Caius Volturi. Quên anh . . . " Cuối cùng không thể nói ra, tôi càng hy vọng thời gian vĩnh viễn đọng lại vào ngày trước khi tôi gặp anh, khi đó anh vẫn là C.
"Cô hy vọng ta là con người?" Caius trào phúng cười rộ lên, thanh âm hắn cất cao, tựa hồ cười nhạo câu nói của tôi, "Nếu như ta là một con người thì cô sẽ yêu ta sao? Một con người yếu đuối vô năng, không có năng lực tự bảo hộ nào."
Có vẻ như không cách nào hiểu được nhau, tôi không hề thất vọng với phản ứng của hắn, hắn thuộc kiểu khinh bỉ con người chuyên nghiệp. Tôi thật sự không còn khí lực đối phó hắn, tôi nghiêng người, tựa đầu vùi mình trong chăn, nhẹ giọng nói: "Caius, tôi mệt rồi."
Rất muốn ngủ, anh đừng náo loạn nữa.
Caius cúi đầu, hắn vươn tay muốn kéo tôi, lại dừng lại vào giây cuối cùng, thu lại tất cả lực đạo, vuốt ve tóc tôi.
Tôi nhắm lại, nước mắt không hiểu sao lại chảy ra.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, không có ai ngồi bên cạnh tôi cả, hỗn loạn ngày hôm qua làm tôi hoảng hốt, nghĩ rằng đó chỉ là cảnh trong mơ mà thôi.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, mới nơm nớp lo sợ vươn tay đếm: "Cậu Charles, Bella, được rồi, gia đình Cullen đều nhớ rõ. Bạn học cùng trường của mình, Jessica, Angela, và cả Mike, thầy Ryan và hiệu trưởng Greene . . ."
Không quên ai cả, tôi sợ Caius có thừa dịp tôi ngủ say, tiến hành một lần thôi miên như bán hàng đa cấp nữa không.
Hắn không làm gì cả, điều này đúng thật không thể tin nổi mà.
Chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra, biết bắt buộc là không có kết cục tốt sao?
Tôi chải chải mái tóc dài như tổ quạ, nhìn đèn nến treo trên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời không biết tiếp theo phải làm gì.
"Claire." Carlisle đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, tôi bị dọa đến, quay đầu nhìn bác ấy, chẳng lẽ ma cà rồng mấy người không thể xuất hiện bình thường được sao?
Dưới đôi mắt Carlisle có quầng thâm mắt khá dày, điều này khiến cho ông có vẻ tiều tụy, nhưng nụ cười của ông vẫn ấm áp như trước không có thay đổi gì. "Cháu hẳn là cần sửa soạng một chút, là do bác đến sớm rồi."
Tôi ngượng ngùng cười cười với ông ấy, tôi biết ông ấy chắc là lo lắng có chuyện xảy ra với tôi, bằng không vị bác sĩ này không có khả năng đến bất ngờ như vậy.
Carlisle dẫn tôi đến đại sảnh, đến đây lâu như vậy mà tôi vẫn không thể phân biệt rõ ràng các ngõ ngách ngoằn nghèo dưới nền đất của tòa thành Volturi này.
Đây là một mê cung khổng lồ.
Gianna giúp tôi lựa chọn trang phục, tôi còn đi chân trần ngồi trên ghế.
"Quần áo của em có còn không chị?"
Trong lúc nhất thời Gianna không biết tôi đang nói điều gì, tôi chỉ có thể bổ sung: "Chính là bộ quần áo em mặc vào ngày em đến đây ạ."
Chị quay đầu nhìn tôi, bi thương hiện lên trong đôi mắt xanh biếc của chị. Sau đó chị đi ra ngoài, một lúc sau mới ôm một bộ quần áo với phong cách không hề phù hợp với kiến trúc nơi này tiến vào.
Quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ, mang theo mùi hương thơm ngát. Tôi một lần nữa mặc vào quần bò của tôi, áo sơ mi tay dài đã cũ, đáng tiếc áo khoác của Edward đã bị nước cuốn đi mất rồi, còn có giày của tôi nữa.
Gianna lại giúp tôi tìm một đôi giày thủ công, chị ấy xỏ đôi giày vào chân tôi: "Đây là do chị tự mình mua, tặng cho em đó."
Tôi nhịn không được cười nói: "Cảm ơn chị!"
"Chào mừng em đến Volturi, buổi sáng tốt lành." Gianna dùng tiếng Italy duyên dáng đáp lại tôi.
"Buổi sáng tốt lành." Tiếng Italy của tôi vẫn lắp bắp như vậy.
Lúc rời đi cùng Carlisle, tôi quay đầu lại nhìn thấy Gianna đang đứng sau quầy, dõi mắt nhìn theo bóng chúng tôi khuất dần.
Carlisle bước đi từng bước, tôi đi theo cước bộ của bác ấy. Ngọn đèn dần yếu bớt, tôi phát hiện mình đã từng đến nơi này.
Hành lang u ám, vách tường trắng, nguồn điện biến mất trong ngọn đèn hình chữ nhật trên đầu.
Tôi nhìn bóng lưng Carlisle, biết ông phải mang tôi đi đâu. Tất cả rối rắm bất an đều biến thành sự kiên định không thể quay đầu.
"Carlisle, nếu như không đủ số phiếu để cháu được sống tiếp, thì cháu sẽ lựa chọn chuyển hoán." Tôi nghĩ bản thân ít nhất sẽ cảm thấy giãy dụa đối với kết quả này, lại phát hiện trong giọng nói quyết định này không hề có một tia run rẩy nào.
Tôi đưa tay chạm vào ngực, tiếng tim đập cực nóng nhảy lên. Thế thì cứ như vậy đi, thế giới chết tiệt này.
Carlisle quay đầu lại, bác ấy u buồn nhìn tôi.
"Đó là một happy ending." Tôi không có đường hối hận, cho dù đây là kết quả tôi phải dồn hết sự cố gắng để đạt được. "Cho dù cuối cùng, cháu có lựa chọn chuyển hoán, cháu cũng muốn bác thực hiện nghi thức đó, không có ma cà rồng nào của Volturi được phép cắn cháu. Cháu cần bác, cháu không biết gì về ma cà rồng mới sinh cả, cho nên cháu cần bác giúp cháu. Đừng để cháu làm thương tổn bất kỳ ai, Carlisle."
Carlisle không hề cho rằng quyết định của tôi đáng vui vẻ gì, ông luôn tràn ngập sự thiện lương khiến ông càng thêm khó xử do dự.
"Đây là nguyện vọng của cháu sao?" Bác ấy không hề tin đây là quyết định của tôi, hàng lông mày nhíu chặt khiến bác già dặn hơn bề ngoài.
"Bác cứ coi như thế đi, cháu không tin Caius, càng không tin Volturi. Nếu như cháu chết, bọn họ lại gây phiền phức cho người thân của cháu thì cho dù cháu có ở trên Thiên Đường cũng không yên lòng. Cháu có người cháu phải bảo vệ, Carlisle." Tôi không muốn khiến cho bản thân có vẻ vĩ đại như thế, đây không phải tiết mục quên mình vì người nào đó, tôi chỉ cảm thấy tôi nên làm như thế thôi.
"Cháu đã chuẩn bị tâm lý chưa? Nếu như bọn họ đều không bỏ phiếu." Carlisle không muốn dùng loại giả thiết này để làm tổn thương tôi, tuy rằng điều ông nói đều là sự thật.
"Đây là quyết định của cháu, không liên quan đến người khác." Tôi bình thản hơn Carlisle nhiều, "Ít nhất bác đã để cho cháu biết, ma cà rồng không cần hút máu người cũng có thể sống sót. Cháu không cách nào tưởng tượng được bản thân chỉ vì thức ăn mà tấn công người khác, bộ dáng đó rất xấu xí."
"Đây không phải ý nguyện của cháu, cháu càng mong muốn sống cho tốt hơn." Carlisle nói trúng tim đen tôi, ông ấy bởi vì sự bất lực của bản thân mà lo âu đau xót.
"Nếu như cháu có thể tiếp tục sống sót." Tôi dẫn đầu, bước qua Carlisle. "Nếu cháu có thể tiếp tục sống sót, nhất định cháu sẽ sống tốt."
Carlisle thở dài một tiếng, không biết bác ấy đang đáng tiếc cái gì.
Chúng tôi băng qua hành lang dài, Alec xuất hiện phía trước, hắn nghiêng đầu, vô cảm nói: "Đi theo tôi."
Cánh cổng lớn ở phía trước, tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên đến nơi này là do Caius bế tôi vào.
Cánh cổng đen lớn và nặng nề tượng trưng cho quyền uy không thể cãi lời của thế giới này, lạnh như băng đứng lặng trước mắt bạn.
Alec không chút do dự bước đến, vươn tay đẩy ra cánh cửa.
Đại sảnh trống trải như thảo nguyên xuất hiện, sàn nhà bằng đá cẩm thạch ảnh ngược hình bóng người bước vào. Trên đài cao cuối đại sảnh, là những người phán quyết tối cao của Volturi đang ngồi đấy
Bọn họ lãnh khốc mà khắc nghiệt, không có chút nhân tính, giống như đấng tối cao khoác trên mình pháp bào đen nhìn xuống chúng tôi.
Tôi nhìn thấy người ngồi ở bên trái là Caius, hắn cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Ánh nắng chiếu rọi xuống từ đỉnh mái vòm hình cung, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đỏ của hắn không có một tia gợn sóng nào, bình tĩnh âm u.