Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 55: Hôn lễ




Có thứ gì đó mềm nhẹ mà mát lạnh từ trên đầu tôi trượt xuống, trượt xuống cánh tay trần lại theo làn da hạ xuống bên chân.

Tôi nhìn thấy màu đỏ thắm đầy trời sau mảnh lụa trắng mờ ảo, nhiều như hạt mưa bụi của trấn Forks vậy. Vươn tay, đồ vật màu đỏ ấy trốn qua kẽ tay tôi, tôi bắt lấy nó trong chớp mắt, phát hiện đó là cánh hoa hồng đỏ thẫm.

Giống như vườn hoa hồng Thiên Đường bị cơn cuồng phong cuốn quanh vậy, tất cả cánh hoa đều trút xuống từ bầu trời, trải thành một tấm thảm đỏ tươi, trải thành con đường dẫn tôi đi.

Tôi đang làm gì ở đây? Tầm mắt bị trở ngại, cánh hoa hồng đỏ luôn mông mông lung lung thấy không rõ ràng, mới bất giác phát hiện trên đầu mình đang đội khăn voan trắng, giống như thác nước chảy dài chấm đất. Lụa trắng phiêu dật mờ ảo như mây mù, hoa hồng rơi xuống làn váy lướt thướt, giống như vỡ vụn trên mộ địa trắng noãn.

Tôi kỳ quái nhìn xuống dưới, phát hiện bản thân đang mặc váy cưới, nhưng chân trần, váy rất dài, mỗi khi tôi bước đi chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón chân lấp ló dưới làn váy. Sau một lúc do dự, tôi thử dùng chân trần quét cánh hoa hồng ra, kết quả một tầng lại tiếp một tầng hoa rậm rạp không thấy mặt đất đâu.

Nếu như có thể pha thành trà hoa hồng hay những thứ tương tự thì phỏng chừng tôi sẽ lấy đem đi bán buôn rồi.

"Claire!"

Trong màn mưa hoa hồng đầy trời này, đột nhiên có người gọi tên tôi, là giọng nói của cậu Charles.

Tôi cả kinh vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, kêu to: "Charles! Cháu ở đây!"

Thanh âm của Charles tựa hồ truyền tới từ nơi rất xa, "Claire!" Cậu vẫn gọi tên tôi, tựa hồ rất sốt ruột.

Tôi tăng nhanh bước chân chạy về phía tiếng cậu truyền tới, váy cưới này thật vướng chân vướng tay, tôi sốt ruột nóng nảy dùng hai tay thô lỗ vén lên làn váy, lộ ra đôi bàn chân không mang giày không ngừng chạy như điên về phía trước. Vừa chạy vừa đáp lại Charles: "Cháu ở đây! Cậu ơi! Cháu ở đây." Tôi sợ giọng nói mình quá nhỏ, cậu không nghe thấy mà bỏ đi mất.

Cơn mưa làm từ hoa hồng này trở thành chướng ngại lớn nhất của tôi, tôi hoàn toàn sa vào vũng bùn hoa đỏ này.

Tôi dùng sức vung ra lớp khoăn voăn trước mặt và cả những cánh hoa đang vây quanh tôi này nữa, đây thật sự là một hành động cố hết sức, hơn nữa cho dù vung đi khăn voan thì mưa hoa này vẫn bao quanh tôi.

Hoa hồng nhiều như thế này lấy từ đâu ra? Tôi chưa từng gặp loại hoa nào đỏ đến mang điềm xấu như thế.

"Charles!" Tôi không nghe được giọng nói của cậu nữa, không phân rõ phương hướng, gấp đến mức xoay quanh.

"Đủ rồi!" Một thanh âm thiếu niên quát to, lạnh như băng, mang theo hơi thở của vực sâu, nháy mắt xuất hiện bên cạnh tôi.

Tôi cảm nhận được nguy hiểm, lui về phía sau vài bước, chưa kịp thấy rõ đó là ai thì một bàn tay băng lạnh như xương cốt đã mạnh mẽ tóm lấy cánh tay tôi. Tôi bị loại sức mạnh này lảo đảo kéo về phía trước, thanh âm sau màn mưa hoa kia tiếp tục vô tâm, vô cảm nói: "Ngài ấy đang đợi cô, mau đi theo tôi."

Đi đâu cơ, tôi còn phải tìm Charles.

Tôi muốn kéo tay về, nhưng phía sau có một người khác đẩy đi, thanh âm non nớt tựa hồ chưa trải qua thời kỳ biến giọng vang lên: "Chị ơi, đến giờ rồi."

"Chị biết." Cô ta kéo tôi bước đi, tôi mới nhìn rõ đó là Jane.

Cô ta mặc áo choàng đen toàn thân, vòng cổ Volturi sáng bóng trên cổ, mái tóc vàng sẫm búi thành búi tóc, phía trên có cài một đóa hoa hồng đỏ thẫm.

Người tiếp theo xuất hiện trước mặt tôi chính là người đã đẩy tôi đi - Alec, khoác trên mình trang phục giống như Jane, mái tóc nâu ngắn lòa xòa trên trán, hoa hồng đỏ cắm trong túi áo ngực.

Bọn họ mỗi người một bên cầm tay tôi kéo đi, tôi hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

Tôi dẫm lên muôn ngàn xác hoa, bị người kèm hai bên nhanh chóng nhảy vào mưa hoa.

Một con đường màu đen dài vô tận xuất hiện, quỷ dị tách con đường hoa hồng sang hai bên, Jane và Alec kéo tôi bước lên đó. Cánh hoa lăn từ trên người tôi xuống mặt đường nhanh chóng tiêu thất không còn bóng dáng.

Tôi cau mày hỏi: "Các người muốn dẫn tôi đi đâu?"

Hai người họ im miệng không nói lời nào, sắc mặt lãnh khốc tàn bạo.

Tôi muốn giãy dụa, Jane không hề thương hại túm chặt tay tôi, đau đến mức tôi hít vào một ngụm khí lạnh. "Làm trễ giờ, tôi sẽ giết cô." Sự tàn nhẫn của cô ta thể hiện ở câu uy hiếp thờ ơ đó, đối với Jane mà nói, giết một người không có gì cần phải lo lắng cả.

Tôi bị bọn họ mạnh mẽ kéo vào trong bóng đêm, sau lưng có người đang lo lắng hô to: "Claire! Đừng đi!"

Là Carlisle . . . Tôi không dám khẳng định, bởi vì rất ít khi tôi nghe thấy bác ấy mất bình tĩnh hét như thế. Tôi định quay đầu lại nhìn một chút đã bị họ lôi đi mất rồi.

Ca kịch Italy không biết vang lên từ nơi nào, ban đầu chỉ là giọng nữ cao ngâm xướng, tôi bị loại làn điệu dọa đến nổi da gà, lồng ngực bắt đầu khó thở. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, có cái gì đó hiện lên trong đầu, trước khi nghĩ ra đã bị Jane và Alec đẩy lên phía trước.

Tôi đứng không vững, bị làn váy cưới trắng làm vướng chân, cơ thể mất cân bằng ngã về trước, một bàn tay vững vàng chuẩn xác đỡ được tôi. Tôi ngẩng đầu định nói cảm ơn thì phát hiện người đỡ tôi là Caius. Hắn mặc complex đen, mái tóc vàng sạch sẽ chải ngược về sau, đôi mắt đỏ thẫm như hố sâu cắn nuốt hoa hồng, tràn ngập cảm giác quỷ dị mị hoặc.

Trên người hắn không có đóa hoa hồng nào nhưng trong tay lại có một bó hoa uất kim hương đỏ nở rộ, thơm ngào ngạt. Caius dùng sức nắm tay tôi, mười ngón tay giao triền lạnh như băng. Khuôn mặt hắn vô cảm nói: "Bắt đầu đi."

Tôi muốn tránh khỏi tay hắn, có điều gì đó thôi thúc tôi rời khỏi hắn.

"Im lặng, Claire." Caius lạnh giọng hạ mệnh lệnh, biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc trịnh trọng, đôi môi đỏ lại khống chế không được đắc ý nhếch lên trên.

Nói chung, những chuyện làm hắn cao hứng đều là xui xẻo của tôi.

Tôi nhanh chóng nghe được thanh âm Aro vang lên, âm sắc của ông ta bởi vì quá mức khác biệt cho nên rất dễ nhận biết.

"Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu thôi nào. Caius Volturi, cậu có đồng ý nhận Claire Miller trở thành người vợ hợp pháp của cậu không? Khi thịnh vượng hay gian nan, khi giàu có hay bần cùng, khi bất tử hay bị thiêu chết, hai người vẫn sẽ vĩnh viễn yêu nhau, không rời không bỏ."

Mỗi một câu của Aro như kiễng mũi chân khiêu vũ trên lông chim thiên nga mềm mại. Hắn đứng phía trước tôi và Caius, một đóa hoa hồng đỏ đồng dạng được cài trên ngực áo, tươi cười hòa ái thân thiết nhìn chúng tôi.

Tôi có thể hiểu mỗi một câu một từ ông ta nói, nhưng vấn đề lớn nhất là khi tất cả câu nói áp súc thành sự thật thì tôi lại bắt đầu nghi hoặc, vừa rồi ông ta nói cái gì cơ?

Caius trầm mặc một hồi, tôi cảm thấy nhất định hắn ta cũng thấy Aro điên rồi, cho nên mới không thèm phản ứng. Kết quả giây tiếp theo, hắn ta lại cất tiếng: "Ta đồng ý."

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt dạt dào đắc ý của hắn, anh đồng ý cái gì cơ? Anh rốt cuộc đồng ý cái gì cơ . . .

Aro chắp tay khoái trá cười ha hả: "Như vậy dưới sự chứng kiến của chúng ta, hai người đã trở thành vợ chồng."

Chờ . . . chờ một chút, thể loại nghi thức kết hôn gì thế này, ông quên còn có một đương sự nữa rồi sao? Không phải nên hỏi Claire Miller rằng cô có đồng ý cùng cái tên gọi là Caius kia đồng cam cộng khổ và vân vân mới kết thúc buổi lễ sao? Chỉ hỏi một người thôi, ông cũng tiết kiệm thời gian quá rồi đó!

Caius kéo tay tôi lên, hắn dùng sức nhét bó uất kim hương vào tay tôi, tác phong cường thế ấy vẫn không thay đổi chút nào. Bó hoa ấy giống như bão mặt trời có thể đốt cháy tay tôi vậy. Tôi khẩn trương vô thố giãy dụa: "Khoan đã! Tôi không đồng ý! Đây không phải sự thật!"

Trước khi bản thân đủ hai mươi hai tuổi thì cái gọi là 'kết hôn' này không có khả năng xuất hiện trong từ điển cuộc sống bảo thủ của tôi. Không, tôi giống như lầm trọng điểm mất rồi.

Caius hoàn toàn không quan tâm tôi giãy dụa, hắn lấy ra vòng cổ Volturi, biểu tượng chữ V quen thuộc kia làm lòng tôi sợ hãi. Hắn đeo chiếc vòng cổ ấy lên cổ tôi, tôi phát hiện vòng cổ lập tức biến thành xích sắt dài mấy mét, bắt đầu quấn quanh người tôi, cuối cùng chi chít quấn lên bàn tay Caius và tay tôi đang nắm lấy nhau, siết chặt tận xương tủy.

"Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, Claire." Caius mỉm cười, lộ ra răng nanh, liếm liếm nọc độc của mình, "Em sẽ trở nên bất tử, bước vào cuộc sống mà sinh mạng không bao giờ có hồi kết."

Tôi rốt cuộc xác định: "Anh điên rồi."

Khuôn mặt của Caius trở nên mơ hồ dần, bi thương dần bao phủ không gian như bóng ma vậy, giọng nói hắn vang lên rất nhẹ: "Claire."

Một tiếng súng đột nhiên nổ vang, đánh nát mưa hoa đầy trời. Charles một thân đồng phục cảnh sát, cầm súng lục bước đến đây, cậu phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng, rít gào lên: "Buông cô gái trong tay cậu ra!"

"Charles . . . " Tôi không biết cậu tôi bước ra từ đâu, tuy nhiên cậu vẫn anh dũng trước sau như một như thế.

"Claire, tại sao cháu chưa nhận được sự đồng ý của người giám hộ liền dám kết hôn hả?" Charles chĩa mũi nhọn về phía tôi.

Tôi bị cậu hỏi ngơ ngác, bỗng nhiên nhớ ra ở nước Mỹ có một số bang cho phép các cô gái đủ mười một, mười hai tuổi có thể kết hôn . . . Quốc hội nghị viện chắc đầu bị kẹp cửa hết rồi mới cho ra điều luật đó. Điều tôi muôn nói không phải là cái này mà là sự tình vốn không nên phát triển theo hướng này.

Tính tình của Caius cũng không nhỏ hơn Charles, hắn ta tức giận mà sẵng giọng hạ mệnh lệnh: "Kẻ nhiễu loạn nghi thức thần thánh, tử hình."

"Tên tội phạm bắt cóc kia!" Charles lại nổ súng: "Tôi phải bắt cậu lại!"

Chết rồi, tôi vươn tay, các người xin đừng náo loạn . . . Sau đó tôi đau đớn hít sâu một cái, lập tức mở choàng mắt, là một giấc mộng.

Một giấc mộng đáng sợ.

Tôi ngây ngốc trợn tròn mắt, đột nhiên phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích, thị giác vốn hỗn độn đang dần tập trung rõ ràng lại, vật thể đầu tiên đập vào mắt là màu đỏ.

Trung tâm con ngươi đỏ lạnh băng đó, là màu đen.

Là đôi mắt của Caius, hắn cách tôi quá gần. Tôi đang nằm trên giường, cả người hắn áp lên người tôi, hai tay bắt lấy tay tôi, tóc rơi xuống trán tôi.

Tôi khó khăn hô hấp, miệng vết thương trên chân tay nóng bỏng nhức nhối.

"Không được lộn xộn, miệng vết thương của cô sẽ vỡ ra." Sắc mặt hắn rất khó coi, phỏng chừng là do sắc mặt tôi cũng rất khó coi.

"Gặp ác mộng?" Caius cố gắng nói nhỏ nhẹ, dường như sợ dọa đến tôi.

Tôi phát hiện bản thân đang chảy mồ hôi lạnh, không chỉ vì vết thương đau đớn mà còn vì sự hoang đường trong giấc mơ kéo dài đến hiện thực. Đúng vậy, hoang đường đến không thể tin.

"Cô cần một ít thức ăn." Khi nhắc đến thức ăn, Caius không quá vừa lòng hơi kéo kéo khóe miệng, hắn chán ghét thứ này, nhưng không nói ra đánh giá đáng sợ nào, hắn chỉ đang trình bày một chuyện thật thôi.

Tôi rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận bản thân vừa rồi muốn hỏi cái gì, vấn đề này rất kỳ quái, nhưng thái độ của Caius lại càng kỳ quái hơn.

Hắn là một ma cà rồng rất tàn nhẫn, rất tàn bạo . . .

Caius vươn tay chạm vào mặt tôi, hắn đang xem xét nhiệt độ thân thể tôi, dùng làn da lạnh đến không có độ ấm nào này của hắn.

Tôi thử cất tiếng, đây là lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra, tôi tìm kiếm loại đáp án này: "Caius."

Sự tập trung của hắn không ở đây, có thể là do nhiệt độ cơ thể tôi không bình thường cho lắm.

"Anh thích tôi . . . phải không?" Từng lời đều như ngậm trong miệng, không dám nói to ra tiếng.

Ngón tay Caius cứng lại, cơ thể hắn cũng cứng đờ, tôi thậm chí hoài nghi sợi tóc hắn rơi xuống mặt tôi đều cứng ngắc theo.

Một pho tượng đá cẩm thạch được tạo hình hoàn mỹ đến không thể xoi mói.

"Phải không?" Đề tài này rất vớ vẩn, sự dịu dàng này, sự dịu dàng này của hắn căn bản không nên xuất hiện trên người một tên tàn bạo như thế này. Tôi không tin hỏi lại: "Có phải hay không?"

Một cảm xúc quẫn bách xuất hiện trong đôi mắt bình tĩnh của Caius, hắn xấu hổ giống như bị người đột nhiên vạch trần bí mật.