Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 54: Hỗn loạn




Tôi ngủ không sâu, di chứng của vết thương nhất định không để tôi hoàn toàn im lặng đắm chìm trong đêm tối được.

Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh lại, cả người bị vây trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, nặng nề hỗn loạn làm đầu tôi đau như muốn nứt ra. Mỗi một lần hô hấp bình thường đều cần dùng hết không khí trong phổi, tôi đã quen thuộc loại khó chịu này, nhẫn nhịn thả chậm tần suất trao đổi giữa phổi và dưỡng khí trong không khí, kiên nhẫn hòa hoãn lại hơi thở của bản thân.

Điều này không đơn giản, đối với bất cứ ai thì chịu đựng đau đớn vốn không phải chuyện dễ dàng, khác biệt ở chỗ bạn nhịn đến mức nào thôi.

Thoạt nhìn tôi giống như đang ngủ, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, càng không thoải mái tôi càng im lặng giống như động vật ngủ đông.

Carlisle vẫn còn ngồi bên người tôi, ông ấy không yên tâm để tôi một mình nằm đây. Ngoại trừ Gianna thì ở Volturi này toàn là ma cà rồng. Bác ấy so với tôi còn vô thanh vô thức, ngay cản tiếng hít thở cũng biến mất.

Tôi nghĩ ông ấy có thể ngồi như thế mãi, giống như hòn đá cẩm thạch trắng trên đảo Thassos ở Hy Lạp vậy, trầm tĩnh mà ung dung.

Không khí ngưng trọng dần dần biến mất, tôi tiêu hao tất cả lực chú ý để chống cự cảm giác khó chịu dài lâu do vết thương gây ra.

Carlisle đột nhiên cất tiếng nhẹ giọng thở dài một tiếng, dịu dàng giống như không nỡ quấy rầy một sợi lông chim rơi xuống vậy: "Cô bé đang ngủ, cô bé cần được nghỉ ngơi."

Mùi hương bạc hà trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt xâm nhập vào không gian bình tĩnh này, mang theo cái lạnh thấu xương âm hàn còn chưa tan hết. Sau đó tôi nghe thấy giọng nói đè nén thét gào của Caius, nuốt hết âm điệu hung hăng xuống, hắn không khách khí vọt tới bên sofa, gằn giọng uy hiếp Carlisle: "Câm miệng, ngươi lập tức cút khỏi Volturi ngay, đừng ép ta giết ngươi, Cullen."

Carlisle không bị ảnh hưởng, giọng nói của ông ấy rất trấn định: "Không, Caius, tôi không thể để Claire một mình ở đây."

"Cô ấy không một mình, cô ấy có ta." Caius cười lạnh, thanh âm ép tới cực thấp giòn tan như một sợi chỉ mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể điên cuồng vỡ tan.

"Nhưng ông không thể đảm bảo an toàn cho cô bé, ông đừng quên cô bé là con người. Một con người ở tại Volturi này là tồn tại sai lầm đến cỡ nào chứ. Bất cứ một ma cà rồng nào trên thế giới này cũng không thể cam đoan an toàn cho một con người." Carlisle có vẻ có chút kích động, nhưng ông ấy rất nhanh ý thức được mình cao giọng sẽ ảnh hưởng đến tôi, lập tức bình tĩnh lại.

Caius kịch liệt thở hổn hển, hắn ta dường như muốn phản bác lời khiển trách to gan của Carlisle, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra lời giải thích chính xác.

Mà giọng nói của Carlisle đã gần như bi thương thở dài: "Chúng ta chỉ có thể mang đến cho cô bé sự tổn thương, cô bé này vốn có thể có cuộc sống bình thường, cô bé quý trọng sinh mệnh, chua từng phạm phải tội ác tày trời nào, cuộc sống ấy không cần một đống ma cà rồng làm đảo loạn. Cuộc sống của con người đối với cô bé mà nói quan trọng như thế, không ai có tư cách cướp đoạt quyền lợi sinh tồn ấy. Caius, ông chỉ mang đến nguy hiểm cho cô bé mà thôi."

"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay." Cảm xúc kịch liệt của Caius đều áp lực trong giọng nói, điều này làm cho tốc độ câu nói của hắn trở nên không rõ ràng, hắn không muốn đánh thức tôi trước khi đuổi được Carlisle đi.

"Không phải ông vẫn luôn đứng bên ngoài sao? Những câu nói của Claire, ông đều nghe thấy cả. Cô bé sợ hãi ông, Caius, sợ hãi tất cả những gì Volturi mang đến cho mình, không phải bất cứ ai cũng khao khát bất tử, ít nhất đối với cô bé mà nói thì cuộc sống của ma cà rồng . . ." Giọng nói của Carlisle thấp dần, thấp đến không thể nghe thấy, cuối cùng bác ấy mới cắn răng khẳng định nói ra: ". . . là dị dạng."

Lời đánh giá này như đòn đánh nghiêm trọng đập nát bề ngoài tự tin mỏng manh của Caius. Hắn không muốn biểu hiện mặt yếu ớt của mình ra ngoài nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng nói trộn lỗn tiếng thở dốc run rẩy của hắn: "Vậy thì sao chứ!" Thanh âm hắn cao vút như một thanh kiếm sắc nhọn, hắn không chịu nhận thua. "Con người, cô ấy chỉ là một con người thôi, chỉ cần một tai nạn ngoài ý muốn đơn giản nào đó đều có thể cướp đi sinh mạng của cô ấy! Cuộc sống không chịu nổi một đòn đánh như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt ở nơi nào đó mà ta không biết, bởi bất cứ thứ gì, cho dù không phải do ma cà rồng, mà là do con người như một tên tội phạm giết người hoặc tai nạn giao thông đều có thể giết cô ấy rồi! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý lời nói xạo của ngươi sao!"

"Ông phải tôn trọng cô bé! Đây là ý nguyện của cô bé." Carlisle đứng lên, so với sự chật vật của Caius thì thanh âm ông ấy vẫn duy trì sự trầm ổn nhất quán.

"Cô ấy đã sai lầm rồi, chẳng lẽ phải buộc cô ấy phải chết dưới pháp luật mới là mục đích hiểm ác của ngươi sao. Ngươi đến đây xúi giục cô ấy buông tha cho sự sống, định hại chết cô ấy." Bước chân của Caius rất nặng, hắn tiến lên trước một bước, không chịu thoái nhượng Carlisle.

"Nếu như ông cũng cho rằng chuyển hoán Claire là chính xác, thì vì sao giờ đây cô bé vẫn còn là con người? Là bởi vì ông hoàn toàn rõ ràng, sự lựa chọn của Claire mới là quan trọng nhất, cho đến bây giờ cô bé chưa hề lựa chọn chuyển hoán, ông sợ hãi cô bé sẽ oán hận Volturi." Carlisle rốt cuộc không nhịn được nữa, ông ấy bình tĩnh đến tàn nhẫn đánh nát lời biện giải của Caius, làm cho hắn rõ ràng suy nghĩ tự cho là đúng của mình dù đúng hay sai đều vô nghĩa.

"Ta sẽ thuyết phục cô ấy." Caius không hề thoài nhượng chút nào, hắn cũng không chịu thoái nhượng.

"Điều cô bé cần là sự tôn trọng, không phải thuyết phục dựa trên sự ép buộc." Carlisle tiếp tục hạ giọng, ông ấy đứng cạnh sofa, dường như muốn ngăn cản bước chân của Caius.

Tôi có thể nghe thấy giọng nói của họ nhưng cảm giác chóng mặt nặng nề kéo tôi không mở mắt ra nổi. Miễn cưỡng động đậy ngón tay, vết thương nhỏ vụn trên tay làm cho động tác đơn giản này trở nên cứng ngắc chết lặng.

Thanh âm họ đồng thời dừng lại, tôi không rõ lắm độ nhạy bén của sinh vật không phải người, cho dù là động tác mỏng manh như thế nào cũng có thể khiến cho những người này chú ý.

Nhưng tôi căn bản vẫn không hoàn toàn tỉnh lại, sau một lúc, thanh âm của Caius lại vang lên: "Ngươi đã thuyết phục được Aro, để hắn đáp ứng cho ngươi trở thành người bảo lãnh của Claire, đề tài sinh tồn và hủy diệt, ha hả, quả thật Aro sẽ cảm thấy hứng thú mà. Nhưng chính ngươi suýt chút nữa giết chết Claire, ngay tại vừa rồi, ngay tại yến hội kia, đó là một âm mưu. Chỉ cần ta nhịn không được, hoặc tốc độ không đủ nhanh, thì cô ấy đã mất đi sinh mệnh rồi."

Thanh âm châm biếm của Caius quá mức trầm thấp, khiến cho tôi cảm thấy khổ sở, tiếng cười của hắn mang theo tình cảm điên cuồng nào đó làm đau lòng tôi.

"Vì ngươi đến đây làm cho âm mưu này sinh ra, bởi vì theo luật ngầm, Aro không thể cự tuyệt ngươi trở thành người bảo lãnh của Claire. Nhưng bọn ta đã cùng nhận định một chuyện thật rằng Claire sẽ trở thành một thành viên của Volturi. Ngươi dám phá tan sự thật này, cho cô ấy quyền lợi lựa chọn. Nếu như cô ấy chọn con người, chẳng khác nào chọn cái chết, ta và Aro sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xảy ra."

"Vẫn còn cứu vãn, cô bé vẫn có thể sống sót." Carlisle dường như một mực chờ đợi, chờ đợi cơ hội nói ra lời này.

"Câm miệng." Caius không để cho ông ấy nói tiếp, hắn hung hãn tiến lại gần, không gian bình tĩnh bị hắn bức đến mức liên tiếp bại lui.

"Chỉ cần ông đồng ý, Claire có thể lấy thân phận con người tiếp tục sống sót, đây là điều luật Aro tự mình ký thông qua năm đó, hơn nữa được đến toàn bộ thành viên các ông đồng ý . . . "

"Câm miệng ngay cho ta! Đồ hèn hạ phản loạn vô sỉ! Vì ta không chú ý đến cho nên quy tắc ngu ngốc chết tiệt đó mới được thông qua, nó không có ý nghĩa tồn tại." Giọng Caius không cao, nhưng âm thanh của hắn lại tàn nhẫn đến mức hủy diệt tất cả nét dịu nhẹ vốn có trong giọng nói, tràn ngập dục vọng hủy diệt âm u.

"Nó . . . có ý nghĩa." Carlisle đau đớn nói, ông ấy giống như bị người khác bóp cổ, nhưng không có âm thanh giãy dụa. Giọng nói đứt quãng thoát phá tiến vào tai tôi, tôi nghe được ông ấy kiên trì nói ra từng chữ từng chữ một. "Nó có thể cứu . . . cứu người ông yêu . . ."

"Nó sẽ chỉ cướp đi Claire mà thôi, nếu ta đồng ý cô ấy lấy thân phận con người sống sót, cô ấy sẽ hoàn toàn rời đi Volturi. Cô ấy sẽ không lưu lại đây, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý cô ấy rời khỏi ta sao?"Caius cười lạnh, hắn quá vô lý lại khiến người khác cảm thấy áp lực khó có thể chịu nổi.

Tôi không thể hít thở bình tĩnh được nữa, ngón tay dùng sức muốn bắt lấy gì đó. Tôi muốn Caius đừng cười như thế, muốn hắn dừng tay, đừng làm tổn thương người khác nữa.

"Đó . . . là . . . ý nguyện của Claire . . .khụ khụ." Carlisle ho ra tiếng, ông ấy cố gắng dùng tất cả sức lực, để thuyết phục kẻ điên này.

"Ý nguyện của Claire chính là rời khỏi ta, làm một con người yếu ớt bất kham." Caius lớn tiếng rít gào, hắn run rẩy cuồng nộ, giống như không phải hắn đang làm tổn thương người khác mà là chính mình đang trọng thương không thể chữa vậy. "Ngươi cho rằng có Aro thích ngươi, thì ta không thể ra tay với ngươi sao? Ta có mọt vạn phương pháp để ngươi chết ở Volturi này, như thế thì không còn kẻ nào dám giựt dây Claire rời khỏi nữa. Ta sẽ bóp nát cổ ngươi, thiêu cháy ngươi ngay cả tàn tro cũng không còn. Tất cả những tên muốn cướp đi lực chú ý của cô ấy, đều phải chết."

Thanh âm ghen tị đến bén nhọn này, tôi quả thật không thể tưởng tượng trong hắn là loại tình cảm dữ dội nào.

Tôi chưa bao giờ gặp qua loại tình cảm hắc ám, không nghĩ cho người khác lại đơn phương như thế.

Tạp âm hỗn loạn rối bời làm cho đầu tôi thêm đau, sự nóng bỏng do vết thương bắt đầu tự chữa lành trên chân cùng cánh tay trở thành cảm giác chân thật duy nhất tôi có.

Caius giống như bị kích thích, tôi nghe được thanh âm vật nào đó va vào vách tường, tiếng động do bức tranh nứt ra rớt xuống mặt đất. Sau đó là tiếng rên rỉ đau đớn không kìm được của Carlisle, nhưng ông ấy vẫn không buông tha cho cơ hội mở miệng nào. "Caius, như vậy không công bằng với Claire, cô bé rõ ràng có thể tiếp tục sống như thế."

"Suỵt, đừng đánh thức cô ấy." Thanh âm Caius mềm nhẹ như có thể hòa tan vào không khí, khí thế quanh thân hắn dịu xuống, tôi nghe được hắn thấp giọng vui sướng nói: "Sau khi cô ấy tỉnh lại ta sẽ nói với cô ấy rằng ngươi bởi vì sợ hãi uy quyền của Volturi mà chạy trốn, trừ bỏ ta thì không còn ai đáng tin cả. Ta sẽ bảo vệ, nuôi dưỡng cô ấy lớn lên . . . Sự ngu xuẩn cố chấp kia của Claire sẽ thay đổi thôi, chỉ cần ngươi biến mất."

Sự nhẫn nại của tôi hoàn toàn vỡ tan, hô hấp dần dồn dập.

Carlisle khó khăn di chuyển, tốc độ của bác ấy không bằng Caius, khiến bác ấy phải chật vật né tránh. Bác có chút suy yếu thở phì phò nói: "Khoan đã . . . "

"Chờ dẫm nát đầu ngươi dưới chân, ta sẽ dừng lại." Caius như đang nhìn con kiến, lạnh lùng trào phúng nói.

Khoan đã . . . Dừng tay!

Tim tôi đập kịch liệt, liều mạng muốn tỉnh lại. Thể lực xói mòn nghiêm trọng làm cho một động tác mở mắt đơn giản trở nên cực kỳ khó khắn.

"Mỗi lần nhìn ngươi, đều làm cho ta bực bội." Caius chán ghét nói, hắn không quên đè thấp âm lượng, nhưng sức lực của bàn chân rất đáng sợ, hắn đá nát cái gì đó, sau đó là âm thanh Carlisle khó khăn tránh né.

Bọn họ dường như tránh xa sofa, tôi rõ ràng cảm nhận được âm thanh hai bên đánh nhau, nhưng không cảm thấy nguy hiểm nào. Tiếng rên rỉ đau đớn của Carlisle không ngừng kích thích tôi, tôi liều mạng muốn tỉnh lại ngăn cản Caius tấn công bác ấy.

Dừng tay . . . Tôi hy vọng bản thân có thể phát ra tiếng, tôi có thể nhận ra dù bị tra tấn nhưng Carlisle vẫn kiên trì thuyết phục người muốn giết bác ấy.

"Hành động này của ông là sai lầm, Caius."

"Mang theo cái thứ tín ngưỡng đáng ghê tởm ấy xuống địa ngục với ngươi đi, nơi đây không cần một tên bệnh hoạn như ngươi làm chứng." Caius cười gằn ác độc, dịu dàng săn sóc nói với người thất bại: "Đừng kêu ra tiếng, cô ấy đang ngủ."

Dừng lại! Caius! Tay tôi rơi ra ngoài sofa, cánh tay chết lặng bắt đầu có tri giác, mũi tiêm hồi nãy Carlisle tiêm cho tôi nhất định có thành phần thuốc an thần. Tôi dùng hết tất cả khí lực chống cự để không bị hôn mê, tôi không thể để Carlisle chết ở nơi này được.

"Ta có thể ngẫu nhiên nhớ đến ngươi đấy, một tên phạm nhân tội ác tày trời, vĩnh biệt . . . Cullen." Caius áp lực sự hưng phấn, hắn dùng thanh âm như tơ lụa đẹp nhất, nói ra phán quyết khinh khủng nhất: "Tử hình."

Dừng tay, dừng tay, dừng tay, dừng tay . . . "Dừng tay!" Một tiếng thét chói tai đột nhiên phá vỡ không trung. Tôi nặng nề ngã xuống đất, đôi mắt nhắm chặt rốt cuộc mở choàng ra. Mơ hồ nhìn thấy Carlisle bị Caius nhấn trên mặt đất, tôi quỳ rạp trên sàn nhà, ngón tay dùng sức đến tưởng chừng cắm vào sàn nhà. Cơn đau trong lồng ngực làm tôi không thể thở, loại trạng thái hô hấp này ảnh hưởng đến thanh âm của tôi, tôi chỉ tay về hướng bọn họ, khàn khàn suy yếu nói: "Đừng thương tổn bác ấy, Caius."

Caius rất khiếp sợ tôi tỉnh lại nhanh như vậy, tay hắn đang bóp cổ Carlisle, sàn nhà đã lõm xuống.

"Không được làm bạn bè tôi bị thương! không được làm Carlisle bị thương!" Tôi bất lực cuộn mình trên sàn nhà, hồi nãy đầu đã đập vào sàn nhà cứng rắn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể vì thể lực xói mòn quá độ mà ngất đi. Tầm mắt biến thành màu đen, cả thế giới đều đang xoay tròn.

Caius nhìn tôi, vẻ mặt hắn rất quái dị, dường như rất lo lắng tôi phát hiện ra hắn muốn giết Carlisle.

Tôi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hô to: "Tôi chịu đủ rồi, anh dám đánh bác ấy, tôi sẽ giết anh." Không có ai được phép tổn thương những người quan trọng với tôi, tôi sẽ liều mạng với hắn, cho dù phải trả giá đại giới nào.

Tôi bất chất xé rách băng vải đang quấn quanh vết thương trên tay mình, ngay cả da thịt cũng bị xé ra theo, đau đớn đối với tôi giờ đây không đáng giá một đồng. Máu tươi một lần nữa chảy ra từ mạch máu vỡ tan, mùi hương của loại chất lỏng này có thể làm cho Caius tấn công tôi mà bỏ qua Carlisle.

Caius không thể tin nhìn tôi tự làm tổn thương bản thân, hắn rốt cuộc buông lỏng ra Carlisle, tốc độ kinh người vọt đến trước mặt tôi, dùng sức bắt lấy tay tôi. Máu đỏ tươi từ cánh tay tôi nhiễm lên ngón tay trắng bệch của hắn, hắn giống như bị bỏng đến phát run. "Claire, dừng lại, không được làm tổn thương bản thân." Hắn lộ ra răng nanh, trong đôi mắt có sát khí đang sợ tràn ra, sau đó hắn dừng sức áp chế nó xuống, bởi vì mùi hương của máu gây ra đau đớn khiến hắn không nhịn được phát run.

Tôi tức giận túm lấy áo hắn, vết thương dưới lớp băng vải máu thịt mơ hồ, miệng vết thương đã được khâu lại bị móng tay tôi xé ra. "Không được làm hại bác ấy." Tôi bức thiết cần một lời cam đoan từ hắn, không chịu buông tay phần tử hung tàn khủng bố này.

Tôi sợ buông tay ra sẽ làm hắn tấn công Carlisle.

Khuôn mặt Caius trở nên dữ tợn, đó là một cảm xúc tàn bạo gần như oán hận.

Sức tôi yếu dần, chóng mặt quay cuồng làm tôi muốn ói. Nhưng ngón tay cũng không dám buông hắn ra, tôi vô lực cần lời cam đoan của hắn: "Không được làm hại bác ấy."

"Cullen, giúp cô ấy cầm máu." Caius cao giọng hô to, hắn sốt ruột ôm tôi cách sàn nhà, máu loãng ấm áp không ngừng nhỏ xuống.

Carlisle lập tức chạy đến, hình tượng sạch sẽ ổn trọng của bác ấy bị Caius hủy gần hết, quần áo rách nát, mái tóc rối bù. "Bọn bác chỉ đùa giỡn thôi, Claire, bác không sao cả." Giọng nói của Carlisle không để lộ một chút bất ổn nào, bác ấy còn nói đảm bảo như thế với tôi.

"Đùa giỡn?" Tôi hoài nghi hỏi.

"Đúng vậy, tuy rằng thoạt nhìn rất kịch liệt, nhưng hành động này không ảnh hưởng toàn cục, thả lỏng, cháu đừng căng thẳng nữa." Carlisle ôn hòa nói, bác ấy là bác sĩ, biết phải dỗ bệnh nhân thần chí không rõ như thế nào.

Thần kinh của tôi đã căng thẳng đến không thể thả lỏng nổi, máu chảy ra ngày càng nhanh, đây là 'u ác tính' tuần hoàn.

"Thật sự là đùa giỡn thôi?" Tôi không tin lời nói của người bị hại, vẫn cố chấp cần kẻ hại người cam đoan.

Caius cầm lấy cánh tay đổ máu không ngừng của tôi, nét mặt hắn vừa khổ sở vừa phẫn nộ, cuối cùng không cam lòng nói: "Đùa giỡn thôi."

"Đùa giỡn thôi?" Tôi lặp lại.

Hắn nghiến răng nói: "Đùa giỡn."

"Đùa giỡn?" Tôi không nhìn thấy thứ gì, giọng nói ngày càng suy yếu, đầu óc tựa hồ bị chia năm xẻ bảy, không nghe được hắn nói gì.

"Ta sẽ không giết hắn ta đâu, chỉ là đùa giỡn thôi." Caius phẫn nộ nói, "Cullen, chữa trị cho cô ấy."

Hỗn loạn lại xuất hiện, tôi nghe được Carlisle thấp giọng muốn tôi thả lỏng, nhưng tôi không rõ chính xác điều bác ấy nói, ngón tay cứng ngắc cố chấp túm chặt Caius không buông, tôi sợ hắn tổn thương người khác.

Mùi máu tươi ngày càng nồng đậm, Caius phát điên thét gào với Carlisle: "Ngươi không phải là bác sĩ sao? Mau cầm máu cô ấy lại."

"Claire, mau buông tay." Carlisle không dám mạnh mẽ gỡ tay tôi ra, bác ấy cam đoan: "Bác không sao cả, thật đấy."

"Đùa giỡn?" Tôi máy móc hỏi, ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang hỏi gì.

Caius giống như bị tôi tra tấn phát điên, cao giọng nói ra: "Nếu còn không buông tay, ta sẽ giết Carlisle."

Tôi lập tức buông tay, ngất xỉu.