Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 50: Quá độ




Tôi nghĩ thời tiết bên ngoài nhất định rất sáng sủa, dưới bầu trời xanh là thành phố Volterra đắm chìm trong dương quanh vàng kim mùa thu. Dưới nóc nhà đỏ và cửa sổ nhỏ xanh biếc là con đường đá cuội uốn lượn khắp thành phố, một số nhánh hoa dại đặc trưng của Địa Trung Hải mọc ra từ những khe hở trong tường đá, vàng xen lẫn xanh rung động trong gió.

Đương nhiên đây chỉ là cảnh đẹp mà những cư dân nhàn nhã tản bộ mới có thể nhìn thấy.

Tôi nghĩ rằng ma cà rồng thà rằng sống dưới nền đất không có ánh mặt trời, thà ngồi đếm khe đá cẩm thạch, cũng không muốn ra ngoài thanh thản dạo bộ như thế.

Khi Caius giao tôi cho Alec, nhất định đang tức điên lên. Tôi xác định bản thân không có lệ hắn cũng như rất cố gắng học tập, vấn đề là sự kiên nhẫn của vị này ít đến đáng thương, đồng thời còn là thanh niên 'mười chín' tuổi tàn bạo, cầu toàn, sau khi hắn xé nát hơn mười cuốn sách giáo khoa dạy ngôn ngữ trụ cột thì dùng một ánh mắt như nhìn một sinh vật có chỉ số thông minh thấp hơn bình thường, bùn loãng không trát được tường, lăng trì từ đầu đến chân tôi.

Tôi rất muốn lí luận với hắn về trí nhớ của người bình thường, là không thể nào có khả năng đọc hết cả một cuốn sách trong vòng một giây hơn nữa trăm năm không quên.

Hơn nữa những thứ đã dạy lại buộc phải đọc đúng, chỉ hận không thể dính vào não bạn, nhớ mãi không quên.

Càng không có thầy giáo nào dạy ba ngày tiếng Italy thì học sinh có thể nắm giữ tất cả căn bản của ngôn ngữ này, còn có thể vô sự tự thông lập tức há mồm hát lên mấy đoạn ca kịch Itally nhiệt tình.

Hắn cảm thấy tôi ngốc hết thuốc chữa, chẳng khác nào khúc gỗ mục.

Tôi còn cảm thấy 'vị thầy giáo' này dạy học quá đơn giản thô bạo, không đáng kính chút nào.

"Nếu cô thấy sợ hãi, có thể che mắt lại." Thanh âm của Alec chưa trải qua thời kì vỡ giọng, giọng nói của cậu ta kỳ diệu như người chị của cậu ta vậy, mỗi khi hạ giọng, âm sắc giống nhau đến kinh người.

Tôi nên phát hiện sớm Jane là người thân của hắn, ngũ quan của họ và hình dáng khuôn mặt dường như không hề khác nhau, chỉ khác ở chỗ một người để tóc dài, một người thì cao hơn.

Alec thoạt nhìn dễ sống chung hơn người chị kia của cậu ta, ít nhất khi cười rộ nên nhìn rất nhiệt tình. Tôi rất cẩn thận đi theo sau lưng hắn, miễn cưỡng nâng cao tinh thần mình lên, "Cũng không có gì, có lẽ các anh nên cân nhắc đến việc dùng điện, tiết kiệm hơn nến nhiều."

Chúng tôi vừa đi vừa nói, nơi nơi đều là tảng đá được dùng làm thành vách tường đầy góc cạnh không hề trang trí gì. Lúc xây tường này, có lẽ là thời điểm xi măng còn chưa được phát minh ra, mặc kệ tất cả sắc nhọn trên bề mặt đá tảng, tôi nếu như hụt chân trong bóng tối rồi va vào vách tường, có lẽ cả khuôn mặt đều lưu lại vật kỷ niệm máu chảy đầm đìa.

"Nơi đây không có ai cần ánh sáng cả, tôi cảm thấy cái tên phát minh ra điện có lẽ là người mù, cho nên hắn ta mới cần ánh sáng vào lúc trời tối." Alec không có khoác áo choàng đen đặc trưng của Volturi, hắn mặc quần jean bình thường cùng áo sơ-mi dài tay có trang trí hình đầu lâu hoạt hình, điều này làm hắn cực kỳ giống một học sinh trung học. Mái tóc nâu ngắn che phủ cái trán trơn bóng của hắn, đôi mắt màu đỏ lạnh như băng ngẫu nhiên không chịu yên tĩnh, loạn chuyển khắp nơi, hắn thường quay đầu lại nhìn xem tôi có đi lạc hay không nhưng cũng không hề thả chậm bước chân.

Hắn rất thích thú khi thấy tôi đi đường vất vả mà lảo đảo nghiêng ngả, điều này làm hắn thấy rất thú vị.

Tôi có đôi lúc tình nguyện hắn bỏ tôi lại trên hành lang mãi không đến đích này, hoặc dẫn tôi trả về với Caius. Ít nhất thân thể tôi đã không còn cảnh báo khác thường nào đối với sự tiếp cận của Caius, nhưng khi đứng gần Alec, thì sau lưng tôi bắt đầu run lên, rợn cả da đầu.

Loại cảnh báo hiểm nguy này, chẳng hiểu vì sao như chảy ra từ trong xương cốt tôi, không chịu khống chế bằng lý trí hay ý thức được.

"Tất cả con người khi ở trong bóng tối, không có ánh sáng nào đều là người mù." Tôi thù thào phản bác, nhẹ nhàng thở hắt ra, tính toán áp chế cảm giác run rẩy này xuống. Có đôi khi phản ứng quá độ do phản xạ báo động trước này rất phiền phức.

Ngiêng người đi qua chỗ rẽ cùng Alec. Trần nhà cao khoảng hai mét, hai người vóc dáng thấp bé chúng tôi đi qua dư dả, chỉ là hơi hẹp thôi, không khác lắm so với ngõ tắt trong thành phố Volterra, một người đi trước, một người đi sau mới không chen chúc.

Cánh tay hơi hơi đau, tôi nhớ lại bộ dáng Caius khi ném tôi cho Alec.

Khi tôi vẫn còn rối rắm cái gì là âm tính a hay dương tính o, thì Jane đi như lướt vào từ ngoài cửa, vẻ bên ngoài của cô ấy thuần khiết như thiên sứ, đôi môi mang nhan sắc đỏ tươi đầy đặn nhưng không có cảm giác ấm áp nào.

Cô ấy tao nhã hành lễ với Caius, mặt vô cảm mở miệng: "Caius, có khách đến thăm ngài."

Cô ấy cũng không nói là vị khách nào, Caius nghi hoặc nhíu mày, sau đó phẫn nộ nhảy lên trong mắt hắn, hắn gằn từng chữ âm trầm đến mức gần như âm ngoan: "Aro để cho ông ta đến."

"Chủ nhân nói, có lẽ ngài sẽ cảm thấy hứng thú." Jane thật thà truyền đạt lại lời người khác nói, bộ dáng cô ấy đứng yên như một pho tượng búp bê cao quý, không mang theo cảm xúc cá nhân nào.

"Ta rất hứng thú, cô đi nói cho Aro, ta sẽ đến ngay bây giờ." Sự tức giận của Caius không có biểu hiện ra ngoài quá nhiều, tay hắn chỉ đặt trên cuốn sách, móng tay đã xuyên qua bìa sách, như một con dao sắc bén.

Jane cúi đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó xoay người tiến về phía cửa, cô ấy quay đầu liếc nhìn tôi một cái. Cô ấy nhất định muốn nói với tôi điều gì đó, bởi vì trong đôi mắt ấy có sự ác ý trào phúng, tôi sẽ gặp chuyện xui xẻo cho xem, đây là chuyện mà cô ta chờ mong.

Chỉ mong tôi mắt mù tâm mù, hơn nữa bị nhốt ở đây lâu làm đầu óc có ảo giác bi quan.

Tôi không thể cảm thấy ai cũng muốn hại tôi được, loại chứng vọng tưởng bị hại này thật sự phiền phức, tôi cũng không phải nhân vật lớn nào.

Caius nhấc ta ra khỏi cuốn sách bị hắn cào rách tung tóe, mới âm trầm nhìn tôi, hắn cảm thấy tôi cũng cần một lễ rửa tội rách tung tóe như thế. Tôi lập tức cúi đầu, giả bộ chưa nhìn thấy gì, cúi đầu làm như thật sự đọc sách.

Tôi đã tập mãi thành thói quen 'đức hạnh' giận chó đánh mèo của người kia, hắn là loại người có chứng vọng tưởng bị hại, điển hình khi bản thân khó chịu sẽ cảm thấy tất cả mọi người vui vẻ trên thế giới này đều phạm sai lầm.

"Sức hấp dẫn của cô ghê gớm thật đấy, Claire."Caius ca ngợi nghe có vẻ nhiệt tình thật lòng như thế, vấn đề là ánh mắt hắn nhìn tôi đã không còn bình tĩnh như thường, mà mang theo hung ác của mãnh hổ.

Tôi hoàn toàn không hiểu nổi hắn làm thế nào kết luận như thế, tôi có nên dùng tiếng Italy trả lời rằng 'cảm ơn ngài đã khen ngợi' không?

Nếu như mị lực của tôi rất lớn, đã quyến rũ anh đến đầu óc choáng váng, hối hận đã giam giữ tôi, tự mình hộ tống tôi về nhà, còn thề thốt không bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi nữa kìa.

. . . Đối với sinh vật không phải người đáng sợ như thế, tôi thế nhưng còn sức lực ảo tưởng, thật sự là tìm niềm vui trong đau khổ mà.

Tôi nhịn không được giật nhẹ khóe miệng, tính lộ ra một nụ cười. Tay của Caius chạm lên mặt tôi, nụ cười lập tức bị hắn đông lạnh lại, tôi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt hắn rất kỳ quái chăm chú nhìn tôi, tôi cho đến bây giờ cũng không hiểu ánh mắt hắn đang nhìn điều gì, cũng không cảm thụ nổi hắn hy vọng tôi sẽ có phản ứng như thế nào.

Caius dùng sức cầm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong lòng hắn, cái ôm nhiệt độ thấp này làm tôi phản ứng quá mức, muốn tránh đi tiếp xúc thân mật lạnh lùng này.

Tay hắn suýt chút nữa nắm đứt tay tôi, xem ra phản ứng của tôi đã chọc giận hắn.

Sau đó, Caius lớn tiếng gọi người: "Alec, dẫn Claire đến thư viện."

Chỗ này vậy mà còn có cả thư viện, tôi chưa từng nghe nhắc đến.

Hiện giờ, chúng tôi bước đến cuối hành lang, không biết Alec lấy ra một chiếc chìa khóa từ nơi nào, trên chìa khóa đồng lấm tấm những vệt sáng như ánh trăng chiếu xuống. Trên vách tường còn có ngọn đuốc đang cháy, khói lửa sau khi cháy cả đêm giờ đã mỏng manh đến hấp hối.

Một cánh cửa màu đen xuất hiện trước mắt chúng tôi, hai bên cánh cửa đứng hai pho tượng trang nghiêm bằng đá cẩm thạch, chim và rắn giao triền nhau, mắt rắn lạnh băng, cánh chim giương cao.

Alec tra chìa khóa vào ổ khóa, cánh cửa này tựa hồ như di vật từ trước Công Nguyên, mùi hương lạnh lẽo phà vào mặt. Alec đẩy cửa ra, ánh sáng mờ nhạt cũng theo đó mà ùa ra, đổ nhào dưới chân chúng tôi.

"Thật sự là nơi khiến người ta hoài niệm mà, lúc trước tôi và chị gái đã cùng nhau chơi đùa ở đây, số lượng sách ở đây cũng không hề kém cái gọi là thư viện sách lớn nhất của các cô đâu. Văn tự từ thời xa xưa nhất, chuyện đồng thoại lãng mạn nhất, đầy đủ các thể loại sách nhất, lại có lịch sử dài lâu." Alec đứng cạnh cửa, hơi nghiêng người dựa vào cửa, hai tay khoanh vào nhau, nghiêng đầu đáng yêu nhìn tôi: "Cô cũng nên luyện tập đi Claire, đọc nhiều sách bao giờ cũng tốt, nơi này vốn không cho phép con người đi vào, cô là . . . người duy nhất đấy." Hắn gần như ngậm trong miệng, rồi lạnh như băng nói ra.

Tôi thậm chí càm thấy bản thân nghe nhầm, từ kia rất nhẹ cũng rất buồn.

Đi qua Alec, tôi bước vào, rồi hắn như đột nhiên nhớ ra thứ gì nói: "Suýt chút nữa thì quên mất, lá gan của Gianna càng lúc càng to, cô ta cũng dám nhờ tôi tặng quà cho cô đấy."

Quà? Tôi quay đầu lại, lại thấy hắn không biết lấy ra máy MP3 loại nhỏ ở nơi nào, xung quanh chiếc máy còn quấn tai nghe xanh biếc. Alec ném nó cho tôi, hắn cười nói: "Quà tặng của con người các cô thật kỳ quái, thứ này cũng không biết dùng để làm gì."

Tôi vội đưa tay ra đón, cú ném của hắn chuẩn xác đến không thể tin nổi, vừa vặn rơi xuống lòng bàn tay tôi. Tôi vội cầm chặt lấy nó, Gianna vậy mà biết tôi thích thứ này.

"Tôi nghĩ cô vẫn chưa cần tôi tặng quà, ít nhất hiện tại cô hẳn là còn không thích mấy thứ . . . ấm áp, mới mẻ đó . . ."Alec nhìn tôi bước vào thư viện, hắn cũng không bước vào theo, chỉ đứng đó cười nhìn tôi, gương mặt của người thiếu niên dưới ánh sáng mờ ảo dường như làm mơ hồ giới hạn giữa chân thật và hư ảo, cậu ta rất giống người chị của mình.

"Sinh nhật tôi vẫn còn chưa tới." Tôi luôn cảm thấy hắn muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ biến thành nụ cười hài hước của người đứng xem.

"Đương nhiên, tuy nhiên có ai biết khi nào sinh nhật cô sẽ thay đổi đâu." Alec cười xấu xa, vẫy tay với tôi, sau đó đóng cửa trước mặt tôi, "Cô nên học tập cho tốt vào nhé, gặp lại sau."

Tôi trì độn nhìn cánh cửa lớn này ầm ầm đóng chặt, hoàn toàn không biết lối suy nghĩ của đám này được làm thành từ gì, hành động lẫn nói chuyện đều quỷ dị quái đản. Bước đến cạnh cửa, thử đẩy đẩy vài cái, lại dùng hết khí lực kéo ngược lại.

Không hề di chuyển chút nào, tôi có thể xác định Alec chỉ là thuận tay đóng cửa lại, bởi vì không hề có tiếng động phát ra khi khóa cửa, vấn đề ở đây là cánh cửa này quá nặng, nặng đến mức không nằm trong phạm vi lay động của con người.

Tôi vẫy vẫy tay, nhận mệnh xoay người đi vào trong, sau cửa là một hành lang. Ánh sáng từ vòm đá trên hành lang chiếu vào, các khe hở để ánh mặt trời chảy xuyên qua như hình thành nên những song cửa sổ giản đơn không hề trang trí hay điêu khắc gì. Một con đường ánh dương mang theo hơi thở tự do từ bên ngoài, khiến ánh mắt bạn từ bóng tối trở về ánh sáng.

Tôi bước đến phía cuối hành lang, nhìn thất kết cấu hình vòm không ngừng hướng lên trên. Giống như hành lang này đã biến thành dòng nước chảy xiết trên những khe đá, hóa thành vô số nhánh sông uốn lượn phức tạp.

Có rất nhiều cầu thang giao nhau, quấn quanh dâng lên, hoặc nghiêng xuống giống như tạo thành mê cung vậy.

Vô số giá sách hiện ra theo từng tia sáng, vách tường và thang lầu hiện ra.

Chúng nó không ngừng kéo dài ra, tôi cảm thấy được nơi này lớn hơn bất cứ thư viện nào trên thế giới.

Tôi hy vọng Caius không dự định bắt tôi xem xong hết số sách ở nơi đây mới thả tôi ra ngoài, bằng không tôi chỉ có cách chết già trong thư viện của Volturi.

Tùy tiện chọn một cầu thang rồi bước lên, giá sách chỉ dùng vật liệu chế tác bằng gỗ rất dày. Hai đầu trên cùng của giá sách đều được trang trí bằng vàng, tôi nghi ngờ đều là những vật nhuộm màu, bằng không chỉ cần gỡ những vật trang trí này ra thì đã giàu nứt đố đổ vách rồi.

Tôi đi tới đi lui đều sắp lạc luôn trong này, bìa cuốn sách bằng da dê dày nặng với những ngôn ngữ khác nhau, bất đồng niên đại, tư liệu, văn hiến đều đi ngang qua tôi.

Thư viện này không hề có phương tiện chiếu sáng bằng bóng đèn nào, nhưng tôi có thể nhìn thấy mái vòm trên tảng đá trần nhà có một cửa sổ đang mở ra. Mà trên đỉnh cầu thang, chỉ cách tầng cao nhất của kệ sách có một mét là rất nhiều cửa sổ không hề đóng lại.

Tôi có thể nhìn thấy trời xanh bên ngoài, đối với tôi hiện tại mà nói, so với thư viện chứa đựng nhiều tri thức hơn cả thư viện của Quốc hội Mỹ thì tôi càng cần nhan sắc tự do ngoài cửa sổ hơn.

Tôi quan sát sau lưng mình, yên tĩnh bao trùm nơi đây. Tim bắt đầu đập nhanh hơn, tôi cảm thấy bản thân là người không hề thích hợp làm chuyện xấu, tôi khi nào làm chuyện gì khác người thì phản ứng sinh lý sẽ rất khoa trương.

Ngẩng đầu nhìn lên giá sách cách dãy cửa sổ gần nhất, độ cao này thoạt nhìn không hề gần.

Công năng tính toán của đầu óc bắt đầu hoạt động, nhìn phản ứng của Alec thì trước mắt thư viện này chỉ có mình tôi. Caius đi tiếp khách, thời gian ít nhất phải hơn một giờ, mà trong lúc này không có bất cứ ai đến tìm tôi. Lúc trước còn có một người là Gianna lúc nào cung chú ý hành động của tôi, nhưng sau khi tôi bị bắt đến phòng của Caius, chị ấy không còn xuất hiện, tôi đoán chắc là chị ấy không được tiến vào nơi này.

Nói cách khác, trong một giờ sẽ không có ai chú ý tôi đang làm gì. Đương nhiên, tôi chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi, ánh mắt họ luôn nói cho tôi biết như thế.

Tôi nhét máy MP3 vào túi áo, sau đó cuốn hai ống tay áo lên đến khuỷa tay, đi theo cầu thang hướng lên trên, đi đến nơi cao nhất quả nhiên là trên giá sách, tôi ngửa đầu tính toán đại khái tỷ lệ trèo lên là bao nhiêu.

Giá sách không so sánh được với cầu thang, tôi chỉ có thể cầu nguyện lực cánh tay mình đủ mạnh, có thể bám một tầng rồi lại một tầng giá sách mà đi lên trên. Trèo đến cạnh sườn giá sách, dùng sức rất mạnh đá một chút, ừm, sách này có lẽ là đồ cổ. Lực đạo của tôi không tạo thành chấn động nào cho giá sách, cho nên nguy hiểm cơ bản như giá sách chịu không nổi cân nặng của tôi mà đổ xuống sẽ không dễ dàng xảy ra.

Sau đó tôi khua chân đá hết số sách trên giá xuống mặt đất, những cuốn sách này rất khô ráo, trên trang giấy có hương vị của ánh mặt trời, nhuốm màu vàng nhạt.

Tôi quả thật không biết ai bảo trì chúng, ma cà rồng hẳn là không chán đến mức mang từng cuốn sách ra ngoài phơi nắng đâu, cho nên chỉ có thể là thiết kế của thư viện này rất lợi hại, cho những bộ sách này một không gian bảo tồn rất tốt.

Tôi rất vất vả đẩy hết tất cả sách ở tầng chót nhất xuống dưới đất, số còn lại, tay tôi không đủ dài để với tới cho nên chỉ có thể bỏ qua. Sau đó tôi đạp lên giá sách để lấy đà, tay thẳng tắp tiến về kệ sách tiếp theo, đạp lên một tầng rồi lại một tầng, loại cảm giác này như trèo lên mỏm núi đá vậy, bắt bạn phải dùng hết lực lượng của mình.

Tôi không dám nhìn xuống dưới, chỉ có mấy mét cao lúc này có thể làm tôi choáng. Tôi cố gắng thả chậm hô hấp, không muốn để cho thanh âm của hơi thở mình vang vọng khắp thư viện.

Tay chạm đến sách ở tầng trên, đều là những quyển sách dày nặng, phỏng chừng đều là bản gốc, bằng không sẽ không cất chứa trên những kệ sách mạ vàng này. Tôi cũng không có dư thừa sức lực chăm sóc chúng, chỉ có thể sau một lúc do dự, dùng sức gạt ra, để cho chúng nó đều rơi xuống từ bên người tôi, một thanh âm đồ vật nặng nề va chạm với lòng đất vang lên dưới chân tôi.

Tôi tiếp tục nói xin lỗi, bộ sách này có khi còn cổ xưa hơn cả giá sách này.

Dù sao tôi phá sản thì cũng đã phá sản rồi, để cho tôi lưng gánh một đống nợ nần trèo lên trên đi.

Ăn Volturi, mặc cũng từ Volturi, làm hỏng đồ vật cũng là của Volturi, phỏng chừng kiêp sau tôi phải còng lưng trả nợ cho họ, kiếp này thì quên đi, toàn bị bắt tiêu phí một đống đồ có giá trị.

Trèo đến một nửa, thể lực hơi cạn kiệt, vì sao tôi không chăm chỉ học tiết thể dục chứ. Tôi rốt cuộc biết nhân sainh vì sao nhiều chuyện hối hận như thế, nếu sớm biết có một ngày tôi sẽ ở đây trèo giá sách, tôi nghi tôi sẽ luyện tập kĩ năng đặc biệt của môn bóng chuyền, khi đó sức lực cánh tay khẳng định mạnh hơn bây giờ.

Tôi phải liên tục ngửa đầu, cổ mỏi không chịu nổi, chỉ có thể dựa người vào kệ sách, tìm điểm chống đỡ. Ngón tay vô ý chạm phải một món đồ hình tứ phương, tôi tưởng lại là sách, chết lặng đẩy ra, kết quả một đống phong thư đổ ập xuống, góc một phong thư đâm vào mắt tôi, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại. Ngón tay đang vịn vào kệ sách vô lực buông ra, cả người tôi nặng nề ngã trên mặt đất, những phong thư bị tôi đẩy xuống dưới trở thành vật thể góc cạnh cắm vào lưng tôi.

Tôi đau đến gian nan thở hắt ra, cuộn mình thành một đoàn. Chút đau đớn ấy tôi còn có thể nhịn, tôi hít một hơi thật sâu, đầu đau như muốn nứt ra, ót tôi cũng bị va đập mạnh.

Còn có thể nhịn được, tôi vất vả lau đi mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, tầm mắt từ mất đi tiêu cự dần rõ ràng lại. Mới phát hiện trên người tôi đều là phong thư, những bức thư này phần lớn đều là màu trắng, cũng có một số có hình trang trí, thoạt nhìn không hề phù hợp với khí chất tao nhã cổ xưa của nơi này.

Tôi cảm thấy những bức thư này nhìn rất quen mắt, tùy tay cầm lấy một cái, chữ viết phía trên, địa chỉ, người gửi . . . Đều là Claire.

Tôi không hề biết, thì ra tôi từng viết nhiều lá thư như thế cho Caius.

Chuyện viết thư này hình như là sự tình từ rất rất lâu trước kia rồi. Từ khi đi vào Volturi, mối quan hề giữa chúng tôi chỉ là một con người bị bắt nhốt và ma cà rồng bắt cóc.

Mà không còn là bạn qua thư Claire, bạn qua thư C nữa.

Lúc tôi từ mặt đất đứng lên, gom góp một chút sức mạnh, lại ngồi xổm xuống đất nhặt lên toàn bộ những lá thư này, không có chỗ để, mới lấy một cuốn sách nhét toàn bộ thư vào trong như hòm đựng thư.

Cũng không biết Caius cất toàn bộ thư ở chỗ này để làm chi, có lẽ nghĩ rằng để đây lâu sẽ thành đồ cổ giống như những cuốn sách bản gốc này.

Thời gian của họ thật ra rất đáng giá, tùy tiện sống mấy trăm năm, thì phong thư giá rẻ nhất cũng có thể trở thành đồ bán đấu giá.

Tôi cũng không muốn tưởng tượng cách hành văn ngây thơ của mình sẽ xuất hiện trong buổi bán đấu giá, bị người đời chỉ trỏ, đó quả thực là ác mộng, đương nhiên nếu loại chuyện này thật sự xảy ra, thứ tôi duy nhất có thể cảm thấy may mắn chính là lúc đó tôi đã xuống mồ thành tro.

Một lần nữa,trèo lên từng tầng từng tầng một, mang theo một đống phong thư được nhét trong sách để lên giá sách, mỗi khi trèo thêm được một tầng, sẽ cầm theo nó đặt trên tầng đó.

Lực lượng cuối cùng của tôi đến từ sức mạnh ý chí, tôi cũng không muốn lại ngã thêm lần nữa, đau đớn từ lần ngã trước vẫn còn lưu lại trong xương cốt.

Ngã thêm lần nữa, tôi không thể chắc chắn còn có thể đứng lên.

Tay run lên giống hệt như bị bệnh Parkinson vậy, tôi rốt cuộc bám vào bậc đá của cửa sổ lớn kia, bầu không trung vô hạn bên ngoài đang rất gần với tôi. Màu sắc xanh thẳm rộng lớn như trong tầm tay, tôi trèo lên cửa sổ, đặt mông ngồi vào bậc cửa bằng đá, hai chân thả vung vẩy bên ngoài.

Cho nên nói, trèo giá sách còn có thể nhìn thấy trời cao biển rộng, có thể nhìn thấy con đường lớn tràn đầy ánh mặt trời, những người cho rằng phải chạy ra bên ngoài mới nhìn thấy đúng là khờ đến đáng yêu.

Dưới chân là vách núi đen cao đến trăm mét, bọn họ quả nhiên xây tòa thành này trong núi, thuận tiện xây cả thư viện nữa. Cư dân bản địa có biết Volterra của họ được xây dựng trên đỉnh núi không? Phỏng chừng chẳng ai hay bên trong núi tràn đầy phòng ở.

Tôi có đủ sức trèo lên nhưng chẳng còn sức trèo xuống, trừ phi tôi không sợ chấn động não, không quan tâm gì cả mà trực tiếp nhảy xuống.

Caius sẽ bóp chết tôi, tôi dẫm nát vài quyển sách lại còn có ý đồ chạy trốn.

Đợi cho hắn phát hiện rồi tính sau vậy, giờ tôi mệt đến mức thở dốc hồng hộc. Trong tay là cuốn sách với ngôn ngữ nào đó mà tôi không hiểu, tôi mở ra, lấy ra những lá thư nhét bên trong.

Máy MP3 mà chị Gianna cho tôi vẫn còn nằm yên trong túi áo, ánh dương không mang theo độ ấm nào rơi xuống góc áo tôi, gió chỗ này hơi lớn làm làn da lộ ra bên ngoài của tôi nhanh chóng nổi da gà.

Tôi mở máy MP3 ra, đeo tai nghe lên. Bài hát đầu tiên là một ca khúc tiếng Anh, chị ấy biết tôi thích tiếng Anh, còn tiếng Italy thì không thích học chút nào.

Giai điệu của đàn dương cầm và một giọng nam thư thái chậm rãi lan tràn bên tai.

Là bài tình ca của John Lennon, cực kỳ dịu dàng. Ca khúc với nét dân gian giống như mầm non xanh biếc nhú lên từ lòng đất, mở ra lá cây yếu ớt.

Tôi ngơ ngác ngồi dựa vào cửa sổ, trong tay cầm máy nghe nhạc, thầm thì, chậm rãi hát theo ông ấy.

'Oh my love . . . Lần đầu tiên tôi yêu trong đời.'

Sự yên bình này trấn an tâm tình trầm trọng trong tôi, câu hát nhẹ nhàng chậm rãi, tựa hồ có ai đó vẫn đang kể về người mình yêu vậy.

Tôi cúi đầu, động tác không còn vội vàng, xao động, mở ra từng phong thư.

'Xin chào, C.

Thời tiết hôm nay của Forks rất hiếm thấy, ánh mặt trời xán lạn đã chạy ra từ sau bức màn.

Nghe nói chỗ anh đang mưa, vào ngày mưa thì nhiệt độ không khí sẽ đột nhiên giảm xuống, hãy mặc thêm hai lớp áo bảo vệ cơ thể khỏe mạnh nhé.'

. . . . . . .

Lá thư này khẳng định được viết từ rất lâu rồi, câu chữ nghiêm túc quy củ.

Tôi cười cười, giơ lá thư lên cao, ánh dương của vùng Địa Trung Hải này chiếu xuống lá thư, chữ viết trên đó đã hơi phai màu rồi. Cũng không biết lúc ấy tên kia nhìn thấy lá thư như thế này có cười nhạo tôi hay không, có loại nhiệt độ nào có thể thấp hơn nhiệt độ thân thể hắn sao?

Nhìn lá thư trong tay, tôi bắt đầu xé nát nó.

'Dear C,

Hôm nay là sinh nhật Charles, tôi chạy đến cục cảnh sát, hô to ngoài khung cửa sổ của họ như người điên —— cậu ơi!

Sau đó ôm túi sách vừa cười vừa chạy mất.

Tôi nghĩ Charles sẽ xem tôi như đồ điên, nhưng ông ấy vẫn muốn tôi gọi là cậu. Tôi quyết định cứ đến sinh nhật hàng năm của ông ấy đều sẽ gọi ông ấy như thế.'

. . . . . .

Giấy viết thư màu trắng và câu chữ màu đen, bản tình ca không ngừng tuần hoàn trong tai tôi.

Gianna chỉ tải một ca khúc, có lẽ chị ấy muốn lưu lại dung lượng cho tôi lựa chọn.

Tôi không cần dùng nhều sức đã xé những phong thư thành mảnh nhỏ, vung tay lên tản chúng đi. Chúng nó đều biến thành cành chim trắng , bay khỏi tay tôi, giương cánh hướng về bầu trời.

'Hi, C.

Gần đây anh có khỏe không?'

. . . . . .

"I see the clouds . . . . . Tôi nhìn thấy mây ngàn . . . . Tôi cảm thấy đớn đau." Tôi lẩm bẩm hát, chân theo thói quen đập nhẹ vào tảng đá dưới cửa sổ, nhìn không trung xa xôi nối liền với bờ biển Đại Tây Dương, tôi đột nhiên hy vọng có ai đó nghe được tiếng tôi hát, tôi muốn về nhà.

Tất cả thư đều bị tôi xé nát, ánh mặt trời không chút nhiệt độ làm mặt tôi nóng lên. Tôi nghĩ mình nên trèo xuống rồi,bằng không lát nữa phải bôi thuốc trị bỏng, đây là một chuyện rất phiền toái.

Gỡ tai nghe xuống, tôi quý trọng cất máy MP3 vào túi áo, sau này có cơ hội phải mua quà đáp lễ cho Gianna mới được.

Khó khăn xoay người, hai chân tôi dẫm lên đỉnh giá sách, lung lay sắp đổ. Trèo lên không hề dễ dàng, trèo xuống lại càng khó. Mới xoay người được một nửa, động tác tôi bỗng cứng lại.

Caius đang đứng dưới giá sách, nét mặt lãnh khốc ác liệt, ánh sáng chiếu lấm tấm trên khuôm mặt hắn, biến thành vô số điểm sáng nhỏ, đẹp đến không thể tin nổi.

Hắn không hỏi tôi ở trên này làm gì, vấn đề này rõ ràng không cần hỏi. Nhưng hắn không lập tức kéo tôi xuống, nhe răng trợn mắt uy hiếp hay đe dọa vẫn ra ngoài dự kiến của tôi.

Hắn không lên tiếng, tôi cũng không dám vọng động.

Tôi cảm giác giống như kẻ săn mồi và con mồi đang so sự kiên nhẫn với nhau.

Người mất kiên nhẫn đầu tiên tất nhiên là Caius, hắn khẳng định thấy chúng tôi cứ đứng đối diện nhìn nhau như thế rất ngu xuẩn.

"Cô trèo lên trên đó là định nhảy xuống sao?" Caius đã lười đi châm chọc, khiêu khích sự ngu xuẩn của tôi, chân hắn còn đang giẫm lên những cuốn sách tôi mới vừa ném xuống.

Tên này quả nhiên không tôn trọng tri thức một chút nào, tôi cùng lắm chỉ ném trên đất, còn hắn lúc giẫm lên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần.

"Đó là một ý kiến rất tốt, nếu như tôi có thể không cánh mà bay." Tôi nhỏ giọng phản bác, nói xong tôi còn ha hả cười hai tiếng, tỏ vẻ tôi chỉ nói đùa thôi, anh đừng để ý.

"Đi xuống." Caius vô cảm trừng tôi, hắn chán ghét bất cứ sinh vật nào nhìn xuống hắn.

Tay tôi bám vào khung cửa sổ, dùng sức đến mức gân xanh đều hiện ra. Không hề nghe theo mệnh lệnh của hắn, tôi còn muốn tìm đường chết mà nghiêng cơ thể ra ngoài, chỉ cần buông tay, tôi liền không cánh mà bay.

Caius nheo mắt, màu đỏ nồng đậm như muốn tràn ra từ hốc mắt.

Thật ra hắn có thể thô bạo túm tôi xuống, giọng nói tôi có chút run rẩy, cười hỏi: "Caius, anh đến biến đổi tôi phải không?"

Thái độ kia của Alec đã nói rõ không cho phép tôi tiếp tục làm con người. Tôi không phải là đồ ngốc a, tôi chỉ thích ném sự thật ra sau lưng, nói cho chính mình còn có hy vọng mà thôi.

"Claire, cô mau đi xuống." Caius không hề để ý câu hỏi của tôi, hắn cười lạnh lộ ra răng nanh, tôi nghe được giọng nói của hắn hơi bực bội, chỉ mong tôi nghe nhầm.

"Tôi nghĩ anh nên trả lời vấn đề của tôi." Tôi chấp nhất lùi ra sau, bên ngoài là trời xanh, mây trắng, ruộng nho, và cả vách núi đen.

"Nếu đúng như vậy thì sao, cô định cãi lời ta sao, hửm?" Caius bước từng bước về trước, tốc độ của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bắt được tôi đi xuống.

"Nếu đúng như thế thì tôi lập tức nhảy xuống." Tôi tức giận hô to, cũng không dám buông tay, tự sát là con đường tồi tệ nhất, tôi không muốn chết một cách uất ức như thế.

Vẻ mặt không chút thay đổi của Caius bị phá tan, lửa giận vặn vẹo thiêu đốt trên mặt hắn. "Cô thật sự là không biết sống chết, cho dù cô dám nhảy xuống thì cô cho rằng mình chết được sao? Không có sự cho phép của ta, thì cho dù cô chỉ còn là cỗ thi thể, ta cũng có cách lôi linh hồn cô trở về từ địa ngục."

"Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi." Tôi không có đường lui, tôi vẫn chưa biết đáp án của hắn là gì.

Caius nhìn tôi, sau đó như một con rắn giảo hoạt phun ra xà tín: "Nếu như cô đi xuống, ta sẽ không làm gì cô cả, cô tin ta không?"

Hắn vừa mới dứt lời, tôi đã không hề do dự buông tay nhảy xuống, động tác của Caius còn nhanh hơn đầu óc, hắn cực nhanh nhảy lên đỡ tôi vào trong ngực hắn. Tôi lập tức trả lời: "Tôi tin."

Có thể dụ hắn nói ra những lời này là được rồi,cho dù chỉ là lời nói dối nhưng tôi cũng muốn lập tức đóng đinh lời hứa hẹn ấy.

Những phương diện khác thì không rõ ràng lắm, nhưng tính cách chủ nghĩa đàn ông siêu lớn này của Caius để cho hắn không dễ dàng sửa miệng, hắn sĩ diện.

Caius không lập tức thả tôi xuống, hắn tựa hồ do dự, tôi ngừng thở trầm mặc.

Hơi thở hắn ngay cạnh bên cổ tôi, tôi cảm thấy hắn sắp chờ không nổi rồi. Sau đó hắn đưa tay ấn đầu tôi vào bả vai hắn, thuận tiện còn kéo kéo tóc tôi.

Tôi không dám cứu tóc mình, có cơ hội vẫn nên cắt đi thôi.

"Cô xé tất cả thư rồi." Caius bắt đầu tính sổ.

"Rất xin lỗi."

"Viết lại toàn bộ số phong thư ấy."

" . . . . . ."