Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 12: Bữa tối




Vào thời điểm tôi bị xách lên chiếc xe thể thao ấy, tôi đã nghĩ tất cả những khả năng sẽ xảy ra.

Giống như lời nói vô tình vừa rồi của Edward - phân thây đem chôn, chế tạo tai nạn xe, mất tích, hút khô máu của cô!

Bạn không biết đây là kết quả thường thấy của nạn nhân bị bắt cóc sao?

Nhưng kết quả không hề giống như trong tưởng tượng, cho dù nó chân thật trình diễn trước mắt tôi.

Sau khi Carlisle biết đáp án hoang đường kia của tôi, hoàn toàn không tính toán diệt khẩu tôi. Ông ấy bảo tôi dùng xong bữa tối rồi hẵng về nhà, bởi vì trông tôi rất nhớ nhà.

Một gia đình ma cà rồng mời bạn dùng bữa tối, bạn nhất định không biết trải nghiệm này thần kỳ đến mức nào.

Bọn họ không có bàn ăn, tôi không muốn tìm tòi thêm tại sao lại không có. Nói chung, trong phòng bếp hẳn là có bàn ăn chính quy, nhưng bọn họ có vẻ như không có ý định để tôi vào phòng bếp.

Tôi nhìn thấy người biến mất nãy giờ - Jasper - bước xuống từ cầu thang lầu hai, anh ta giơ bàn tay trên đầu, đang nâng.......một chiếc bàn gỗ dài đặc biệt dày. Động tác rất nhẹ nhàng, làm cho người ta tưởng rằng anh ta chỉ đang vác không khí vậy, "Alice bảo tôi lấy cái bàn trong phòng sách, cô cảm thấy cái bàn này được không?"

Jasper đứng cách tôi một khoảng, giơ lên cái bàn mà hỏi tôi, động tác kia phảng phất đang nói nếu tôi không thích cái bàn này, anh ta sẽ khiêng trở về, sau đó đi tìm bàn vi tính hoặc là băng ghế dài nào đó.

Tôi có vinh hạnh gì được bọn họ cẩn trọng đối xử như thế, cho dù họ cho tôi cái gốc cây, tôi đã vô cùng biết ơn rồi.

Jasper xem ra thật vui vẻ khi tôi thích bàn học của anh ta, anh ta đặt bàn tại cửa sổ sát đất trong phòng khách. Chỗ đó trống trải không có nội thất gì, có thể nhìn đến cây tuyết sam bên ngoài cửa sổ, còn có mây mù phía trên cánh rừng.

Sau đó anh ta đứng cạnh cầu thang, chắp tay sau lưng nhìn tôi cười: "Thật xin lỗi, mong cô đừng đứng gần tôi quá, tôi còn không quen thuộc chuyện này."

Tôi nhịn không được mà lui về sau, tôi biết anh không quen, cho nên làm ơn đừng dùng ánh mắt nhìn đồ ăn này mà nhìn tôi.

Alice đặt đồ ăn trên bàn, Edward bê vài chiếc ghế dựa từ nơi khác đặt xung quanh bàn. Esme thay một chiếc váy dài màu xanh lam, tôi không dám nghĩ đến bà ấy đã làm gì trong phòng bếp, đến mức phải thay quần áo. Tôi đoán rằng, bà ấy hẳn đã có "một khoảng thời gian" không vào bếp.

Bước đi của họ đều rất chậm, cố gắng thả lỏng không gian cho tôi.

Nhưng tôi vẫn rất khẩn trương, đặc biệt khi tôi ngồi xuống ghế, cầm lấy dao nĩa. Trừ bỏ Jasper tránh rất xa, mọi người đều ngồi tại bên người tôi, họ vây quanh cái bàn như là dùng bữa tối cùng tôi.

Tôi ngây ngốc nhìn đĩa mì Ý trước mặt, trộn lẫn với dầu ô-liu, mặt trên còn rưới sốt cà chua. Tôi dùng đĩa ăn trộn lên, trộn lẫn phong phú gia liệu phía dưới, ngao sò mới mẻ như vừa mới từ trong nước bắt ra.

Esme còn làm một ít bánh ngọt, một đĩa sa lát hoa quả. Carlisle không biết lấy từ đâu một chai rượu nho, ông ấy cảm thấy tôi uống một chút rượu cũng không sao.

Nhưng là...........tôi có chút khó khăn nuốt xuống sợi mỳ, đối mặt với vài ánh mắt chờ mong, rốt cuộc gật đầu: "Ngon lắm, xin xảm ơn."

Nhưng chỉ có một đĩa mỳ mà thôi, chỉ có tôi ăn một mình.

Tôi cảm thấy mình sẽ gặp vấn đề về tiêu hóa mất, càng thêm lo lắng mình có áp lực quá mà phun hết đồ ăn ra hay không.

Esme hiển nhiên rất vui vẻ vì tôi khen tài nấu nướng của bà, bà ấy dịu dàng cười rộ: "Cháu ăn nhiều một chút, trong phòng bếp vẫn còn đâu. Thật sự là lâu quá rồi, vừa rồi bác vào bếp suýt nữa quên mất thìa dùng để làm gì."

Carlisle nhìn người vợ vui vẻ của mình, cầm lấy tay bà, bọn họ tình cảm nồng nàn liếc nhìn lẫn nhau.

"Mọi người không ăn gì sao?" Tôi nuốt nuốt nước miếng, tôi hỏi xuất phát từ lễ phép, để một mình tôi ăn mảnh thế này thật không hay chút nào.

Tôi mới vừa dứt lời, bốn phía dần an tĩnh lại, giống như tôi đã nói điều gì không nên nói vậy.

"À, không cần đâu."

Bọn họ hầu như nhíu mày cùng một lúc, ngữ khí dường như ghét bỏ.

Trong lúc đó tôi đột nhiên ăn không nổi nữa.

"Đồ ăn đều là do tôi mua." Trên gương mặt như thiên sứ của Rosalie xuất hiện biểu tình hung dữ, giống như tôi không ăn hết chính là có lỗi với sự hy sinh của cô ấy.

Tôi ngay lập tức quấn lấy một đống mì nhét vào miệng, không còn dám lãng phí đồ ăn.

"Mọi người xác định cứ để cô ta trở về như thế, sau đó chúng ta chuyển nhà sao?" Rosalie lạnh lùng nói, cô ấy khoanh tay trước ngực, ngả lưng vào ghế dựa, diễm lệ nóng bỏng như một đóa hoa. Tức giận làm mị lực của cố ấy trở lên sống động, không hề cố kỵ mà triển lộ ra, biểu tình cô nhìn tôi như nữ vương cao ngạo đang quất roi người hầu.

"Chuyện này vẫn đang thảo luận, Rosalie." Carlise trả lời ba phải.

"Nhưng nếu như bọn họ.........." Rosalie nuốt xuống từ đằng sau "bọn họ", khó chịu giống như ăn phải đã mỳ Ý của tôi trên bàn. Sau đó vất vả nói tiếp: "Nếu biết chúng ta thả đi một người biết rõ chúng ta thân phận, hẳn mọi người đều biết hậu quả là gì."

Tôi nhai đồ ăn, ánh mắt liếc qua liếc lại. Nhìn xem biểu tình như sắp đánh nhau của họ, cảm thấy mình có nên hay không khuyên nhủ một chút, dù sao chuyện này liên quan đến tôi.

"Có lẽ mọi chuyện không có bết bát như thế đâu, ít nhất đâu thấy tuyệt vọng đến thế, phải không?" Edward kiên quyết đứng về phía Carlisle, anh ta không hề bị dao động bởi sự tức giận của Rosalie.

"Chúng ta không cần phải bàn tiếp, Claire sẽ không tiết lộ điều gì, hơn nữa chuyện cậu ấy biết vốn không phải lỗi của cậu ấy." Hai tay Alice tạo thành hình chữ thập, vỗ tay một cái, tạo lên thanh thúy tiếng vang, cô ấy rất chắc chắn.

Tôi nghe nửa ngày mới phát hiện nguồn gốc vấn đề, lập tức bày tỏ lập trường: "Mọi người không cần phải lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết, hơn nữa nếu tôi nói cũng không tác dụng, không có người nào tin tưởng lời nói của tôi đâu."

Edward đã biết tôi muốn giải thích điều gì, anh ta hiểu rõ mà nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười nhưng nhận thức được rằng trường hợp này không thích hợp.

Tôi quơ dĩa ăn, giải thích nhanh chóng: "Có một đoạn thời gian trước đây, tôi rất thích xem tiểu thuyết và phim thể loại ma quái, mở miệng ra toàn là các sinh vật không tồn tại như ma cà rồng hay vân vân, làm rất nhiều bạn cùng trang lứa sợ hãi. Bọn họ đều cảm thấy tôi là người quái dị, ma cà rồng thì tính là gì, họ còn cảm thấy tôi là ma quỷ bò ra từ địa ngục trong ngày lễ Halloween nữa cơ. Dù sao thì sẽ không có ai tin tưởng câu chuyện này của tôi, càng thêm nữa bọn họ đều tin tưởng khoa học, những chuyện không ở trong phạm vi khoa học càng không tin. Chỉ cần mọi người không hại ai nơi này, tôi có thể thay mọi người giấu diếm bất cứ điều gì. Nếu lo lắng tôi nói lộ hết, phải chuyển nhà thì không cần đâu, tôi cũng không có thói quen nói mớ."

"Cô có thể ăn hết những thứ trong đĩa của cô rồi nói tiếp." Sắc mặt Rosalie âm trầm nhìn nước sốt cà chua bị tôi làm bắn ra bàn, cô ấy có bệnh sạch sẽ, chắc chắn có bệnh sạch sẽ.

Tôi lập tức rụt tay lại, yên lặng xấu hổ ăn mỳ.

"Chúng ta có thể lựa chọn tin tưởng, đúng không." Carlisle dịu dàng nhìn những đứa con của ông ấy, ông ấy đều lợi hại hơn bất kì ai bởi vì nụ cười của ông có thể vuốt lên tất cả giương cung bạt kiếm, "Chuyện này không khó như vậy đâu, Claire là một cô bé thiện lương, không có uy hiếp gì đến chúng ta, ngược lại chúng ta đang làm cô bé sợ hãi đấy."

Tôi bị nghẹn tới rồi, lấy tay đấm ngực, lời nhận xét này làm cho tôi rất thẹn thùng. Tôi quen với ca ngợi sau lưng hơn, nói ra thoải mái trực tiếp như vậy làm tôi không biết phản ứng thế nào.

"Chuyện này kết thúc như vậy đi, chúng ta không cần chuyển nhà. Hơn nữa vừa mới đến mà lại rời đi, càng làm cho người khác chú ý." Carlisle đã khống chế tiết tấu cuộc nói chuyện, ông ấy quyết định kết quả một mình.

Mặc kệ trong lòng nghĩ ra sao, nhưng không có ai phản đối quyết định của ông ấy.

Trong không khí hài hòa này, tôi liều mạng ăn uống. Thật ra, chỉ cần làm lơ một vài ánh mắt nghiên cứu tôi, thì mỳ Ý và sa lát hoa quả có hương vị rất ngon miệng.

Tôi nghĩ đến tài nấu ăn thảm thiết của Charles, còn có đôi tay mình không nấu được đồ ăn Trung Quốc, lại nhìn nhìn đồ ăn sắc vị câu toàn trước mặt, thật sự rất tốt.