Nói rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đáy mắt luồng ánh sáng kia càng thêm rực rỡ, "Giờ cảm thấy câu nói đó thực sự có lý."
Tần Noãn Dương da mặt mỏng, bị trêu chọc một hồi vành tai gò má đều nóng lên, trên mặt bắt đầu xuất hiện một mạt màu hồng phấn. Cô lấy tay bụm mặt, vừa thẹn vừa giận lườm người đàn ông một cái.
Đường Trạch Thần bị ánh mắt ấy quét qua, lòng bỗng mềm như một vũng nước dù trên mặt vẫn một vẻ bình thản như không. Anh đặt quyển thực đơn xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, lại gọi thêm một món canh, một món rau, món rau anh chọn mùi vị thiên về chua cay, là vị mà cô thích.
Tần Noãn Dương nuốt xuống một miếng sườn xào chua ngọt, thấy lại lên tiếp hai món ăn, không khỏi há hốc miệng, "Nhiều như vậy sao? Liệu có ăn hết không?"
"Thời gian còn dài, em từ từ ăn. Giờ lót dạ trước đã, đang đói ăn nhanh không tốt đâu. Bữa ăn trên máy bay chất lượng không tốt, chắc chắn em không ăn, lúc đến thành phố B chắc chắn đã qua giờ cơm tối rồi, đợi đến khách sạn thì muộn quá, không thích hợp ăn nhiều." Nói rồi, anh đem những đĩa thức ăn trên bàn bày lại một lần nữa.
Những món cô thích toàn bộ đều đặt trước mặt cô, sau đó mới cầm đũa lên cùng cô ăn cơm.
Số lần Tần Noãn Dương cùng Đường Trạch Thần ăn cơm thực ra không ít nhưng mỗi lần hầu như đều ăn cơm Trung, trước đây anh cũng để ý đến khẩu vị của cô, lúc đầu cô chỉ cho rằng đây là sự chu đáo của anh, nhưng lúc này mới phát hiện, ngay từ lúc bắt đầu thì đã động lòng với cô rồi, vì động lòng nên mỗi một chi tiết nhỏ đều sẽ để ý.
Cô là người thích những chi tiết nhỏ, một khi công kích đúng vào những chi tiết nhỏ đó thì lập tức quân lính tan rã.
Ăn xong bữa cơm thì đã gần 3 giờ, lần này cô thật sự đói thảm, ăn được một lúc hai chén cơm nhỏ, vốn còn tưởng gọi quá nhiều thức ăn, ai ngờ cuối cùng phần lớn đều chui vào bụng cô hết.
Đợi Tần Noãn Dương ăn no đặt đũa xuống, lúc này mới có chút lúng túng nói, "Cái này... cái này... hôm nay em hơi đói..."
Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, gật đầu, ung dung hỏi, "Thêm một chén nữa nhé?"
Haizz, dạ dày cô to đến mức đó sao... còn thêm một chén nữa?
"Em ăn no rồi."
Đường Trạch Thần lúc này mới nhấc tay nhìn đồng hồ, "Còn hơn một tiếng nữa, ngồi lại đây với anh nhé?"
Tần Noãn Dương thực ra cũng có ý này nhưng câu này từ miệng anh nói ra, không hiểu sao tự dưng lại có thêm một tia ái muội, cô cố ý giả vờ như đấu tranh tâm lý một lúc lâu sau mới thỏa hiệp, "Được thôi."
Đường Trạch Thần làm sao không nhìn ra được chút tâm tư nhỏ đó của cô, nhìn một chút khoảng cách giữa hai người đang bị ngăn bởi chiếc bàn ăn, chau mày, "Vậy em còn không ngồi qua đây?"
Tần Noãn Dương nhất thời lệ rơi đầy mặt...
Thực ra từ sau bữa tối mất điện ở thành phố S kia, bầu không khí giữa hai người ngoại trừ càng lúc càng hài hòa ra thì chính là trở nên càng lúc càng vi diệu.
Trái với vẻ thắc thỏm của Tần Noãn Dương, Đường Trạch Thần thần sắc bình thản tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra chút dị thường nào, đợi khi cô ngồi sát lại rồi, cầm điện thoại mở Weibo ra, sau khi đăng nhập, mở ra cửa sổ chat riêng đưa cho cô xem.
Tần Noãn Dương có chút nghi hoặc, sau khi cầm điện thoại xem cẩn thận rồi, suýt nữa thì ngất...
Tô Hiểu Thần thích vẽ tranh, về sau cũng chính thức bước vào giới vẽ tranh, sau khi vào giới hội họa không lâu thì có lập riêng một tài khoản Weibo tên là « Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương ».
Tuy rằng Tần Noãn Dương đối với cái nick Weibo này của Tô Hiểu Thần cực kỳ "không đành lòng nhìn thẳng" nhưng ngại vì « quan hệ thân thích », sau khi hoạt động triển lãm của Tô Hiểu Thần thành công thì dùng nick Weibo VIP của mình theo dõi cô, cũng trở thành bạn bè của nhau qua nick này, sau đó còn ở trên Weibo giúp cô tuyên truyền quảng bá một lần.
Nhưng giờ khi nhìn thấy đoạn chat giữa Tô Hiểu Thần và Đường Trạch Thần thì vẫn không nhịn được, thật sự muốn đâm đầu vào tường cho xong.
Đoạn chat thế này:
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: Chào Đường tiên sinh, tôi là Tô Hiểu Thần.
Trạch Thành: Chào cô.
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: Tại sao không dùng nick VIP thực vậy? Noãn Dương nhà chúng tôi có nhiều fan như vậy mà anh chỉ có một người, sau này nếu như công khai tình cảm thì rất bất tiện.
Trạch Thành: Nói cũng phải.
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: Anh cũng cảm thấy tôi nói có lý đúng không? Tôi nói này, đối với người đứng trên thần đàn như Noãn Dương nhà chúng tôi, anh đối với cô ấy không dùng nhiều tâm tư là không được đâu.
Trạch Thành: Chẳng hạn như?
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: « biểu tượng xấu hổ » tuy rằng bây giờ đang là chế độ giáo dục bắt buộc chín năm nhưng ăn cơm ở nhà ăn hay mua đồng phục đều phải tự mình bỏ tiền túi.
(*** Ý em Thần là nếu Đường Trạch Thần muốn có thông tin của Tần Noãn Dương thì phải hối lộ em í.)
Trạch Thành: Mãn Hán toàn tịch.
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: Ha ha ha, tôi biết mà, Đường tiên sinh ngài chính là người có tấm lòng rộng rãi. Thói quen sinh hoạt, giờ giấc nghỉ ngơi hay thậm chí ngày đèn đỏ của Noãn Dương nhà chúng tôi, tôi đều biết rất rõ ràng.
Trạch Thành: Thẻ hội viên VIP của hội quán TC, hoàn toàn miễn chi phí ở đó.
Tiểu tiểu Tô của nhà Dương Dương: Đường đại thần anh chờ nha, tôi lập tức gởi email cho anh!!!
Tần Noãn Dương đọc xong, trên mặt khó tránh khỏi vẻ bất đắc dĩ, "Sao cô ấy lại biết anh là..."
"Trên Weibo, số người có theo dõi qua lại với em cũng chỉ có mấy người, thân phận của anh cũng không khó đoán." Anh cong môi cười, đáy mắt u tĩnh như sáng bừng lên trong nụ cười ấy, "Em nói xem, nếu như anh nhận được email ấy, anh có nên mở nó ra xem không?"
Tần Noãn Dương tức tối nhấc tay anh lên, ở trên mu bàn tay không nặng không nhẹ cắn một cái, "Anh chỉ biết ăn hiếp người khác."
Tay Đường Trạch Thần bị những răng nho nhỏ của cô nghiến, không đau, trái lại có chút ngứa ngáy, dứt khoát nhấc tay ôm cô lên đặt ngồi trên đùi mình, "Anh ăn hiếp ai?"
Tần Noãn Dương nếu như nói người bị ăn hiếp là chính mình, cô không hề hoài nghi một giây tiếp theo sẽ nghe anh dùng giọng cực kỳ đường hoàng nói, "Vậy anh để em ăn hiếp ngược lại.
Tình huống thế này, cuối cùng người chịu thiệt cũng chỉ là cô.
Thấy cô không nói gì, Đường Trạch Thần nắm lấy tay cô giữ nó trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt bình thản, duy chỉ có một tia sóng ngầm đang xao động trong đáy mắt tiết lộ tâm tình của anh.
Anh dùng giọng cực kỳ ung dung nói, "Tô Hiểu Thần nhân vật đại V này nhắc nhở anh một chuyện, em có nhiều fan như vậy, không tuyên truyền một chút thì đúng là lãng phí."
Anh tự dưng chuyển đề tài khiến Tần Noãn Dương cũng trở nên nghiêm túc hẳn, cũng không để ý tư thế hiện giờ của hai người quá mức ái muội, cứ vậy để anh ôm trong ngực, chăm chú ngước nhìn anh.
Đường Trạch Thần bị cô nhìn đến mức trong lòng có chút ngứa ngáy, cứ giống như ai đó đang cầm một cọng lông vũ không ngừng phe phẩy trong lồng ngực anh, cảm giác ngứa ngáy, rạo rực ấy trực tiếp truyền đến tận đáy lòng.
Anh dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng ma sát môi cô, giọng vẫn ung dung như thường, "Không có chuyện gì chỉ cần làm một lần là xong được, chuyện của quỹ tương trợ nếu nhìn xa một chút thì là một chuyện rất lâu dài. Em có thể từ từ tích lũy sự tin tưởng của công chúng, anh biết có một nhà từ thiện rất được tín nhiệm, cũng đã cho Lý Mục đi tìm hiểu rồi, số điện thoại cũng đã đưa cho Mễ Nhã để cô ấy đi liên hệ với người đó."
Ngừng một chút, anh lại nói, "Việc này không thể vội vàng được, em có thể tìm hiểu cho thật kỹ hoạt động của những quỹ tương trợ khác rồi mới tính toán phần của mình. Dù sao thì chuyện như thế nào, mấu chốt do em quyết định."
Tối hôm đó sau khi Tần Noãn Dương thẳng thắn với anh tâm nguyện của mình, Đường Trạch Thần cũng không có biểu đạt gì nhiều, cô vẫn cứ nghĩ là anh không để chuyện đó vào lòng, chỉ xem như mình tìm một nơi tin cậy, một lần trút ra hết những tâm sự, tâm nguyện và áp lực của bản thân mà thôi.
Ai ngờ là anh đã bắt đầu vì cô làm được rất nhiều chuyện rồi.
Cô chớp chớp mắt, đáy mắt đã hơi có chút ẩm ướt, đưa tay vòng qua cổ anh, tựa đầu vào, nhẹ nhàng cọ vào sườn mặt của anh mấy cái, "Cám ơn anh."
Bàn tay đang nắm tay cô của Đường Trạch Thần siết chặt hơn một chút, thấp giọng cảnh cáo, "Không cần khách sáo với anh, câu nói này anh không muốn lặp lại một lần nữa đâu."
Tay Tần Noãn Dương bị anh bóp đến đau điếng, xuýt xoa một tiếng, trên mặt càng thêm một tia ủy khuất.
Chút buồn bực vừa mới dâng lên trong lòng Đường Trạch Thần kia ngay lập tức bị ánh mắt ấy của cô dập tắt, lực đạo trên tay cũng theo đó mà thả lỏng ra, ngón tay cái càng thêm dịu dàng xoa xoa chỗ vừa mới bị chính mình bóp.
"Người khác đối xử tốt với em, em chắc chắn sẽ bày tỏ một chút lòng biết ơn của mình..." Tần Noãn Dương dừng lại một chút như suy nghĩ một ví dụ, "Hiểu Thần đối xử tối với em, em sẽ mua cho cô ấy món tôm nõn viên mà cô ấy thích ăn. Người khác đối xử tốt với em, em chí ít sẽ nói một tiếng cám ơn, bằng không cứ luôn cảm thấy mình không không đưa tay nhận lòng tốt của họ..."
Đường Trạch Thần lúc này mới bắt được trong điểm, ánh mắt hơi nheo lại một cách nguy hiểm, "Anh là người khác sao?"
Tần Noãn Dương thoáng sửng sốt, càng không dám ngẩng đầu lên, rầu rĩ giải thích, "Không phải, anh... anh là dạng nhiều tiền nhiều của đến mức em chỉ có thể dùng nói cảm ơn mới không tỏ rõ bản thân quá dung tục..."
Cách nói này... thực sự rất chuẩn mực.
Đường Trạch Thần thấp giọng cười ra tiếng, nói như dụ dỗ, "Thực ra anh rất thiếu một thứ."
Tần Noãn Dương biết đây là một cái hố nhưng trước mắt dường như chỉ có một con đường, chính là cho dù thấy phía trước là cái hố mà vẫn phải nhắm mắt nhảy vào, tâm tình có chút áo não, "Thiếu cái gì..."
"Mỹ sắc của bạn gái."
Tần Noãn Dương: "..."
Trầm mặc một chút, cô một tay bưng lấy mặt người đàn ông, ngẩng đầu lên hôn một cái lên má anh rồi nhanh như chớp lùi lại.
Đường Trạch Thần hài lòng nhướng mày, gắng gượng đè nén cảm giác xao động trong lòng, từ nắm tay chuyển thành choàng qua eo cô, "Đi thôi, anh tiễn em ra sân bay."
Tần Noãn Dương lúc này mới nhìn đồng hồ, thật sự không còn sớm nữa rồi.
******
Sau khi Mễ Nhã gọi điện thoại được cho Tần Noãn Dương thì nhanh chóng báo vị trí phòng chờ dành cho khách VIP rồi vội vàng ngắt máy, quay sang Tiểu Lăng nói với vẻ ranh mãnh, "Chú ý chú ý, có muốn cược một ván không? Chị cảm thấy môi của Noãn Dương chắc chắn bị cả đám muỗi thi nhau đột kích, nhất định rất sưng."
Tiểu Lăng nghi hoặc phân tích, "...người có danh tiếng có địa vị như Đường tiên sinh liệu có ở trong phòng bao cắn đến môi chị Noãn Dương sưng lên không?"
Mễ Nhã lườm cô nàng một cái, "Ngốc à, cho nên mới bảo em cược với chị."
Tiểu Lăng do dự một thoáng, "...vậy em đặt 10 tệ."
Mễ Nhã: "..." 10 tệ thì mua được cái khỉ gì?!
Ờ, nếu mà thực sự muốn mua thì « áo mưa » có thể mua được mấy cái!!!
Còn đang đùa pha thì nhìn thấy Tần Noãn Dương và Đường Trạch Thần cùng nhau bước vào, nhất thời nụ cười trên mặt so với mặt trời lúc này còn sáng lạn hơn mấy phần, "Đường tiên sinh!"
Đường Trạch Thần gật nhẹ đầu như đáp lại.
Trong lòng Tần Noãn Dương còn đang có chuyện, chính là lúc bước ra khỏi phòng bao, nhìn thấy nhân viên phục vụ thu dọn chén đĩa trên bàn mà trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Cô còn nhớ lúc trưa khi nhìn thấy Hứa Chính Dương, nói chuyện mấy câu với cậu ấy, cậu ấy nói ngoại trừ lúc phải đến lớp ra thì đều làm những công việc tạm thời, nhưng công việc tạm thời thì tới lui cũng chỉ có mấy việc vặt đó, cho dù tất cả thời gian rỗi của cậu ấy đều dùng để kiếm tiền thì số tiền kiếm được trong một ngày căn bản không đủ cho hai người dùng.
Hơn nữa công việc tạm thời ngốn quá nhiều thời gian, trách nhiệm cậu ấy phải gánh trên vai vốn đã rất nặng rồi, thời gian ở bên cạnh Chính Tân bị rút ngắn chẳng còn bao nhiêu. Cô đang nghĩ, nếu như có thể sắp xếp cho Hứa Chính Dương một công việc thích hợp với cậu ấy, tiền lương lại khá hơn một chút thì chắc là cuộc sống sẽ thoải mái hơn ít nhiều.
Giải trí Tinh Quang bởi vì cần phải giao tiếp rộng với bên ngoài, người người đều tinh anh trong tinh anh, lượng công việc cũng rất lớn, cô trước đây cũng từng suy nghĩ qua, căn bản là không thể sắp xếp cho Hứa Chính Dương bất kỳ công việc nào ở đó nhưng ở chỗ của Đường Trạch Thần thì khác.
Còn đang xuất thần thì chợt cảm thấy đầu mình bị ai đó gõ nhẹ một cái, cô ngước mắt nhìn lên, thấy Đường Trạch Thần đang chau mày hỏi, "Đang nghĩ cái gì mà tập trung vậy?"
Trước khi lướt qua đại não suy nghĩ thì câu trả lời đã bật thốt ra khỏi miệng Tần Noãn Dương, "...Anh còn thiếu mỹ sắc không?"
Câu hỏi vừa dứt, cô áo não đến mức suýt nữa thì cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Đường Trạch Thần trái lại có chút kinh ngạc nhưng đáy mắt ý cười bắt đầu lan ra một cách không thể khống chế, lẳng lặng đưa mắt uy hiếp hai bóng đèn cao áp đang đứng bên cạnh.
Mễ Nhã và Tiểu Lăng hai người lập tức cực kỳ biết điều lùi lại, duy trì một khoảng cách an toàn, người thì lướt Weibo, người thì cắm cúi chơi game, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống đến mức thấp nhất.
Người đàn ông trầm ngâm một chút mới trả lời cô, "Mỹ sắc cung không đủ cầu, phải tùy thời tùy lúc cung cấp thêm."
"Vậy anh biết Hứa Chính Dương mà, phải không? Cậu ấy..." Cô cắn môi, có chút khó mở lời.
Đường Trạch Thần tuy không hiểu ý của cô cụ thể là gì nhưng mười phần cũng đoán được tám chín, "Tâm lý lẫn sức khỏe đều không có vấn đề, Phương Tử Duệ lần trước còn sợ cậu ấy vì chuyện của em trai mình mà trong lòng có gút mắc, còn cố ý sắp xếp một bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với cậu ấy."
"Chính Dương vậy mà chịu à?" Cô không dám tin hỏi lại.
Lòng tự tôn của Hứa Chính Dương mạnh đến cỡ nào, cô không phải không biết, sao lại tiếp nhận chuyện bản thân cần trị liệu tâm lý dễ dàng như vậy chứ?
"Dĩ nhiên là dưới tình huống cậu ấy không biết rõ, chỉ đơn giản hỏi một vài vấn đề, thuận tiện đánh giá tâm lý một chút." Đường Trạch Thần hơi chau mày, không phải vì chuyện này, vậy còn nguyên nhân khác, không khó đoán cho lắm, "Ý em là muốn sắp xếp cho cậu ấy một công việc?"
Tần Noãn Dương gật đầu, "Dạ, muốn xem thử chỗ của anh có vị trí nào thích hợp có thể sắp xếp cho Chính Dương được không? Nhưng không cần cố ý dành một vị trí cho cậu ấy, nếu không tiện cũng không sao cả, em chỉ thuận tiện hỏi vậy thôi."
Đường Trạch Thần thấp giọng cười, kéo cô cùng ngồi xuống với mình, "Giữa em với anh..."
Lời còn chưa nói hết Tần Noãn Dương đã vươn người tới hôn anh một cái, đôi cánh môi mềm mại lướt qua môi anh, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, nhanh đến mức Đường Trạch Thần còn đang sửng sốt chưa kịp có phản ứng gì thì cô đã ngồi xuống.
Lúc lần nữa nhìn sang cô, trong đáy mắt thâm thúy giống như dâng lên một loại cảm xúc gì đó, đậm đặc khiến đôi mắt anh càng thêm sâu sắc, trầm tĩnh.
"Không phải em khách sáo, là thật sự sợ không tiện cho anh." Cô nói như giải thích, "Hơn nữa làm vậy em có chút xấu hổ nhưng... tạm thời người em nghĩ tới được, chỉ có anh thôi."
Người em nghĩ tới được, chỉ có anh thôi...
Đường Trạch Thần đại khái không nghĩ tới bản thân cũng sẽ có một ngày như thế này, chỉ vì một câu nói này của cô mà trong lòng giống như quả bóng được thổi hơi, không ngừng lớn lên, lớn đến mức nổ tung, chỉ một câu nói, cũng có thể khiến cho lòng anh như đang dâng lên muôn ngàn lớp sóng, xao động, mềm mại, ướt át.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, trong giọng nói trái lại không hề nghe ra có chút vết tích nào của cơn xao động vừa rồi, "Những chuyện thế này, giao cho anh là được."
****
Đợi Tần Noãn Dương vào khu vực kiểm tra an ninh rồi, Đường Trạch Thần mới lấy điện thoại gọi cho Lý Mục một cuộc, biết cậu ta cũng đang ở sân bay, liền ngồi ở phòng chờ này đợi người.
Đối diện với cửa là khu hút thuốc, bên trong có một người đàn ông đang ngồi cúi đầu hút thuốc, cảm giác xao động cuộn trào trong lòng anh vẫn chưa tan biến, đưa mắt nhìn về phía khu vực kiểm tra an ninh, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Sao lại không giữ cô lại, ôm cô, hôn cô một lần cho đã, dù sao cũng phải chia cách mấy ngày.
Nghĩ như vậy, cơn thèm thuốc cũng theo lên đến nhưng trên người anh lại không mang theo thuốc... Từ sau khi hứa với cô sẽ không hút thuốc trước mặt cô, anh liền bắt đầu có ý cai thuốc vì vậy sau hôm đó trên người không còn mang theo thuốc lá.
Đợi một lát, đợi khi Lý Mục tìm đến, câu đầu tiên của anh chính là, "Có thuốc lá không?"
Lý Mục hơi ngớ người sau đó đưa bao thuốc lá và bật lửa cho anh, vừa mới định nói gì, đã thấy anh cất bước đi về phía khu hút thuốc đối diện.
Từ trong bao lấy ra một điếu thuốc, anh thuận tay ném bao thuốc lá vào thùng rác.
Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, vò vò mấy cái, đưa đến bên miệng, « tách » một tiếng, bật lửa sáng lên, đầu điếu thuốc lá bắt đầu đỏ lên.
Anh hơi hơi nheo mắt, giữa hai ngón tay thon dài cứ như quấn bởi một sợi tơ làm bằng khói trắng vậy.
Lý Mục đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi cảm thán trong lòng... hút thuốc mà hút đến đẹp mắt như vậy thật sự cũng là một loại tu luyện, ngoài mặt thì nhìn ông chủ của mình nói, "Đường tiên sinh, tôi vừa nãy từ quán cà phê đi ra nhìn thấy Tần phu nhân đang đợi máy bay."
Đường Trạch Thần « ừm » một tiếng sau đó dường như phát hiện có gì không đúng, ngước mắt lên nhìn qua, "Tần phu nhân?"
Lý Mục gật đầu, khí thế nhất thời yếu hẳn đi, mẹ vợ tương lai của ông chủ nha.
Hơn nữa, vị mẹ vợ tương lai của ông chủ này còn híp mắt cười chào hỏi anh nữa chứ...