Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp

Chương 42




Cuối hành lang có một bức tường sơn trắng, rơi vào mắt cô lúc này chẳng qua chỉ là một màu thê lương vô cùng vô tận.

Hôm nay là ngày cuối tuần, người đến bệnh viện khá đông đúc, từ xa là đã có thể nghe thấy tiếng y tá trưởng đang chỉ đạo các y tá khác, Tần Noãn Dương đưa tay dụi dụi mắt, đứng dậy, nhìn Phương Tử Duệ gật đầu, "Em biết rồi, em còn có chuyện, xin phép đi trước nhé."

Phương Tử Duệ mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng thấy cô bộ dạng hồn xiêu phách lạc như vậy, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói thêm nữa.

Mễ Nhã giúp Tần Noãn Dương kéo sụp vành mũ xuống, lại đưa kính râm cho cô, "Đợi lát nữa đi qua đại sảnh, em mang lên tránh để lộ mặt."

Tần Noãn Dương nhìn người đại diện của mình một cái, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, mím môi không nói một lời, nhận lấy kính râm đeo lên, bước nhanh về phía thang máy.

Mễ Nhã lè lưỡi, cho Phương Tử Duệ một ánh mắt ý nói « Tôi tiêu rồi! » sau đó mới rầu rĩ nhấc chân đuổi theo.

Mỗi lần Tần Noãn Dương ra vào nơi công cộng thì đều kín đáo cực kỳ. Lần này cũng không phải ngoại lệ, xe bảo mẫu vẫn luôn dừng ở một nơi kín đáo cách bệnh viện rất xa, phải đi bộ qua đó mới được.

Thời tiết rất oi bức, mặt trời rực rỡ treo trên nền trời xanh lam, ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến cho người ta có cảm giác giống như bị lửa thiêu trên mặt.

Đi một mạch đến chỗ xe đậu, Tần Noãn Dương tự kéo cửa xe ngồi vào, đợi Mễ Nhã lên xe rồi thì đưa tay gõ nhẹ lên tấm kính ngăn hai khoang trước sau, "Đi sân bay!"

Mễ Nhã ngồi lên ghế, thở hắt ra một hơi thật sâu, "Xin lỗi em, chị sai rồi!"

Tần Noãn Dương không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Tiểu Lăng ngồi ở hàng ghế sau cùng hết nhìn trái lại nhìn sang phải, không biết đã xảy ra chuyện gì, miếng bánh điểm tâm cầm trong tay cũng không dám đưa qua, chỉ đành rũ mắt nhìn xuống bàn tay mình, cố gắng hạ cảm giác tồn tại tới mức thấp nhất.

Tính tình Tần Noãn Dương ôn hòa, rất ít khi tức giận, trên mặt lúc nào cũng một vẻ thản nhiên, hỉ nộ ái ố không lộ ra ngoài, người khác cũng nhìn không ra cô đang suy nghĩ gì vì vậy Mễ Nhã trước giờ không biết một người lúc tức giận lên cho dù chỉ an tĩnh ngồi đó thì thần thái cũng dọa người cực kỳ.

Sự tức giận trong mắt cô rất rõ ràng, cũng không hề có ý che dấu, ngay cả đầu mày đang chau lại cũng đang thuyết minh cơn giận trong cô, đuôi chân mày hơi xếch lên, cả gương mặt lộ vẻ nghiêm khị khác thường.

Xe bảo mẫu chầm chậm hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, trong khoang xe lúc này, ngoại trừ tiếng máy lạnh chạy rì rì ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

"Có phải là vì em dung túng chị quá mức cho nên thân phận và trách nhiệm của chị là gì chị cũng quên mất hay không?" Tần Noãn Dương cuối cùng ngoảnh sang nhìn Mễ Nhã một cái, trong giọng nói là sự đè nén cực độ, rõ ràng là cô phải nén giận lắm thì mới lên tiếng nói chuyện.

"Xin lỗi em, lúc chị nhận được điện thoại của Chính Dương gọi đến thì cuộc phẫu thuật đã xong rồi, Chính Tân đã qua cơn nguy hiểm. Chị vốn dĩ còn đang suy tính xem có nên làm phiền em vì chuyện nhỏ nhặt như vậy không..." Mễ Nhã cúi đầu, trên mặt là vẻ áy náy lẫn hối hận không thể che giấu được, "...Xin lỗi em, là chị tự cho là đúng giấu diếm em chuyện quan trọng như vậy."

Nghe giải thích, vẻ mặt Tần Noãn Dương hòa hoãn lại đôi chút nhưng đôi mày vẫn chưa giãn ra, chỉ chuyên chú nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Xe bảo mẫu từ trong dòng xe tách ra ngoài, chạy vào đường cao tốc, lúc này cô mới dời đi tầm mắt, lạnh giọng cảnh cáo, "Không có lần thứ hai đâu."

Mễ Nhã thấy cô đã chịu nói chuyện, âm thầm thở phào một hơi vội vàng gật đầu đảm bảo, "Tuyệt đối không có lần thứ hai."

Bầu không khí nặng nề trong xe rốt cuộc cũng giảm bớt, Tiểu Lăng lúc này mới dám từ băng ghế sau thò mặt ra, đưa hộp điểm tâm và chai nước suối qua, "Noãn Dương, lót dạ chút đi, từ sáng đến giờ chị đã ăn gì đâu."

"Chị ăn không nổi. Cô lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, "Chị chợp mắt một lát, đến sân bay thì gọi chị dậy."

Tiểu Lăng còn đang định nói gì đó thì Mễ Nhã đã xua tay ra hiệu cho cô đừng quấy rầy Tần Noãn Dương nữa sau đó thì cả hai giữ im lặng suốt chặng đường còn lại.

Xe bảo mẫu chạy rất vững vàng, trong xe rất yên tĩnh, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào qua cửa kính nhưng vì trong xe có mở điều hòa nên cũng không thấy nóng chút nào.

Tần Noãn Dương trong không gian chật hẹp mà an tĩnh của xe bảo mẫu mệt mỏi ngủ thiếp đi nhưng giấc ngủ không sâu, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn vô cùng, từng mảnh từng mảnh ký ức chắp vá lại...

Quay về rất nhiều năm về trước...

Năm đó Tần Noãn Dương mới 18 tuổi, cô gái mới vừa qua tuổi thành niên quay về nước một chuyến, trên máy bay bởi vì quá nhàm chán nên hỏi tiếp viên hàng không lấy một tờ báo.

Sau đó duyên phận run rủi cô nhìn thấy một tin cầu xin giúp đỡ nằm ở một góc nhỏ của một trang báo, tin ấy là từ một cô nhi viện, bởi vì không có nguồn tiền để duy trì hoạt động nên sắp đi vào bước đường cùng, bị buộc phải đóng cửa.

Một tin nhắn chỉ vẻn vẹn vài ba trăm chữ, bên dưới là số điện thoại liên lạc, địa chỉ liên hệ cùng số tài khoản.

Một tin nhắn cầu xin giúp đỡ được viện trưởng viện mồ côi xem như cọng cỏ cứu mạng như vậy lại bị tòa soạn cực kỳ tắc trách xếp cùng với đủ loại quảng cáo vụn vặt, nếu như không xem kỹ thì căn bản là không thấy được.

Lúc đầu cô vốn cũng không mấy để tâm đến tìn nhắn đó nhưng địa chỉ trên đó không hiểu sao lại in vào trong đầu cô một cách hết sức rõ ràng, cuối cùng trước khi đi Mỹ, cô vẫn dành thời gian đích thân đến đó một chuyến.

Thời gian lâu quá rồi, cô đã không nhớ rõ cảnh tượng lầu đầu tiên khi mình đến cô nhi viện đó là gì nhưng cô nhớ nó không quá tệ hại như mình nghĩ, quy mô tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho các bạn nhỏ tự do hoạt động.

Chính trong chuyến đi đó Tần Noãn Dương gặp được Hứa Chính Dương. Cô nhớ lúc đó đang giờ ăn, trước mặt mỗi một bạn nhỏ đều có đặt một chén cháo, chuông vừa điểm thì ai nấy đều bắt đầu ăn lấy ăn để như đã bị đói rất lâu. Duy chỉ có Hứa Chính Dương là không hề động đến đôi đũa, trái lại cầm muỗng lên từ tốn múc từng muỗng nhỏ đút cho Hứa Chính Tân đang ngồi bên cạnh.

Năm đó Hứa Chính Tân còn rất nhỏ, sắc mặt xanh xao, thân hình gầy yếu, vừa nhìn đã biết chắc là bị bệnh tim.

Thứ được ăn chẳng qua chỉ là cháo loãng nhưng cậu bé lại vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cong lên như trăng khuyết, đôi con ngươi đen bóng, long lanh sáng như hai viên pha lê. Cười rồi lại chua xót mím chặt đôi môi không chút huyết sắc, đẩy chiếc muỗng đến bên miệng Hứa Chính Dương, nhất định muốn anh trai ăn một muỗng rồi mới chịu tiếp tục ăn cháo mà anh ấy đút cho mình.

Tình cảnh như vậy, là điều mà trước giờ người sống trong sung sướng như Tần Noãn Dương chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra được.

Trước khi đi, cô đem tất cả tiền mặt mà mình mang theo để lại hết đồng thời để lại số điện thoại và email của mình sau đó mới rời đi.

Không lâu sau đó, Tần Noãn Dương quay về Mỹ. Năm đó cô vừa vào đại học, vừa mới có năng lực tự lập nhưng cô không biết đi phụ bàn, cũng không biết rửa bát đĩa, cũng làm không được những việc khác để kiếm tiền. Về sau ở trong trường nhận một chức trợ lý thủ thư để làm thêm giờ, số tiền kiếm được ít ỏi đến đáng thương, khoản tiền làm thêm ấy hàng tháng cô đều gởi đến cô nhi viện để giúp đỡ.

Người viện trưởng và cô vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, về sau biết cô quan tâm đến Hứa Chính Tân, mỗi lần gởi mail đều sẽ nhắc về cậu bé thêm vài câu. Một vài lần như vậy, toàn bộ chuyện về cậu ấy cô đều biết hết.

Hứa Chính Dương và Hứa Chính Tân là hai anh em ruột, vừa mới đến cô nhi viện chưa lâu. Hai anh em đều có bệnh tim bẩm sinh, ba mẹ của hai anh em bởi vì căn bệnh của họ mà gần như tiêu tốn hết tiền của để chữa bệnh, cuối cùng lâm vào cảnh quẫn bách, nghĩ quẩn mà tự sát để lại hai đứa nhỏ. Nhà họ Hứa lại không có thân thích nào khác, Hứa Chính Dương thì còn vị thành niên, chỉ có thể nương nhờ ở cô nhi viện.

Bởi vì mỗi tháng đều phải tốn một số tiền thuốc men và trị liệu rất lớn cộng thêm cô nhi viện số lượng thì đông mà tài nguyên thì ít ỏi, muốn duy trì hoạt động của cô nhi viện cũng đã là một vấn đề rồi.

Tần Noãn Dương từ nhỏ thân thể cũng không tốt, ba ngày thì một hồi bệnh nhẹ, năm ngày thì một lần bệnh nặng, sức đề kháng rất yếu, mảnh mai, yếu ớt giống như một đóa hoa trong nhà kính vậy nhưng gia đình cô khác với nhà họ Hứa, quyết định khiến cô cả đời đều trải qua một cách trôi chảy, cho dù là sức khỏe không tốt nhưng gia đình chưa hề từ bỏ cô. Chẳng qua là với tình hình sức khỏe như vậy, đôi khi tình yêu thương không thôi thì chưa đủ để bù vào sự thiếu hụt ấy.

Điều này cô lĩnh hội rất sâu.

Vì vậy sau khi biết được tình trạng của Hứa Chính Tân cô mới đặc biệt xúc động.

Một đôi anh em sáng sủa đến cỡ nào lại nhiều lần phải bồi hồi giữa ranh giới chết và sống, thậm chí bởi vì tình trạng sức khỏe của mình mà cha mẹ rơi vào bước đường cùng, chỉ còn lại hai anh em nương tựa vào nhau mà sống.

Thực ra chuyện không hề liên quan gì đến cô, chỉ có điều bởi vì một loại nhân duyên nào đó mà trong lòng một mực tâm tâm niệm niệm.

Lúc được Mễ Nhã đánh thức, Tần Noãn Dương nhìn mông lung một hồi vẫn có chút chưa tỉnh táo, không nhận ra bản thân đang ở đâu.

Điều hòa trong xe mở hơi lạnh, người cô bất chợt run lên một cái nhưng trên trán cô vẫn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tần Noãn Dương đưa tay quẹt lên trán một cái, bản thân cũng sửng sốt không thôi.

Mễ Nhã đưa cho cô một tờ khăn giấy, "Gặp ác mộng à?"

Cô đưa tay nhận lấy, lau khô mặt xong xuôi mới hỏi, "Đến rồi hả?"

Mễ Nhã đưa điện thoại của cô qua, "Là điện thoại của Đường tiên sinh, đã gọi mấy lần rồi..."

Tần Noãn Dương nhìn màn hình điện thoại, đã được điều chỉnh qua chế độ im lặng rồi nhưng tên của anh vẫn không ngừng nhấp nháy trên màn hình. Cô đưa tay lướt nhận nghe, "Em đây."

Lời vừa thốt ra, ngay bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên. Không biết có phải bởi vì vừa nãy khóc trong giấc mơ kia hay không mà giờ thức giấc, giọng nói lại trở nên khàn khàn, giọng mũi nặng đến mức hoàn toàn không giống giọng của cô nữa rồi.

Đầu bên kia khựng lại một chút sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, "Em khóc sao?"

Tần Noãn Dương che miệng ho khan mấy tiếng cho thanh giọng, "Không có, tại mới vừa ngủ dậy."

Đường Trạch Thần cũng không truy vấn, chỉ báo cô biết công việc của anh còn chưa giải quyết xong, tạm thời chưa về được, cần ở lại thành phố S thêm mấy ngày nữa.

Tần Noãn Dương « ờ » một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì.

Mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, tuy rằng nói thử xem thế nào nhưng trạng thái giữa hai người vẫn giữ nguyên ở mức « chưa phải người yêu », một mực duy trì một khoảng cách thích hợp.

Rất an toàn nhưng cũng rất không thân mật.

Đường Trạch Thần đại khái cũng cảm nhận được điểm này, trầm mặc một thoáng rồi quả đoán kết thúc cuộc gọi.

Điện thoại ngắt đã lâu mà cô vẫn cầm nó trong tay ngơ ngẩn xuất thần, mãi đến khi Mễ Nhã nhắc cô đã đến sân bay, chuẩn bị xuống xe thì cái suy nghĩ nãy giờ vẫn loáng thoáng trong đầu rốt cuộc trồi lên khỏi mặt nước, càng lúc càng thêm rõ ràng.

Cô không muốn đi thành phố B, không muốn một chút nào.

Gần như là ngay lập tức, Tần Noãn Dương lướt điện thoại tìm số điện thoại của cuộc gọi gần nhất, nhấn gọi đi.

Ngắn ngủi một hồi chuông đổ, điện thoại rất nhanh có người nhận nghe. Giọng của anh vẫn hệt như lúc nãy, hòa dịu, rất dễ nghe, "Ừ?"

Tần Noãn Dương trong một chớp mắt đó giống như bị âm thanh đó dụ hoặc, bàn tay siết chặt điện thoại, há miệng lại không nói ra được một chữ nào...

Mới vừa định lên tiếng thì đầu bên kia truyền đến tiếng nói của ai đấy nhắc nhở anh cuộc họp sắp bắt đầu rồi.

Cô ngẩn người, vừa mới định thủ tiêu ý định kia thì loáng thoáng nghe được giọng nói bị đè xuống thật thấp của anh, rõ ràng là đang nói với đối phương, "Đợi một lát, tôi muốn nghe xong bạn gái tôi định nói gì với tôi trước đã."

Giọng nói đó giống như đang đứng ở trước mặt cô nói chuyện vậy, một chữ cũng không sót lọt vào tai cô, gõ mạnh vào tim cô, rúng động không thôi.

Mễ Nhã còn đang ở bên cạnh đợi cô gọi xong điện thoại, cô ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sân bay nơi người đến người đi lũ lượt, xe cộ tấp nập không ngừng nhưng đầu óc, có một khoảnh khắc lại giống như chạy xe không vậy.

Mãi đến khi Đường Trạch Thần gọi tên cô mấy lần Tần Noãn Dương mới như sực tĩnh, lấy hết dũng khí hỏi, "Anh... đang một mình sao?"

Phía bên Đường Trạch Thần tương đối ồn ào, âm thanh lao xao vọng đến không ngừng, anh lại không trả lời câu hỏi của cô.

Tần Noãn Dương không biết là anh có nghe thấy hay không, lại hỏi lại một lần, "Anh có nghe được không? Em hỏi anh có phải đang ở một mình không..."

Có lẽ là Đường Trạch Thần đang cầm điện thoại tránh ra xa một tí nên âm thanh xung quanh dần nhỏ đi đôi chút, cũng vì vậy, tiếng cười trầm thấp do cố nén của anh lại vọng vào tai cô một cách hết sức rõ ràng, "Ý em muốn hỏi gì? Giò thì anh không phải một mình, ở đây đang đang có một đám quản lý cấp cao xếp hàng dài chờ nghe mắng đây này."

Tần Noãn Dương cắn môi, ngón tay vô thức cọ tới cọ lui trên kiếng xe.

Haizz, muốn chủ động một chút mà sao lại thấy khó thế nhỉ...

Đường Trạch Thần vẫn rất kiên nhẫn chờ, không hề thúc giục.

Cô rũ hàng mi dài, hỏi từng chữ bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, "Em đi tìm anh có được không?"

Nói rồi, giống như bản thân cô cảm thấy quá ngượng ngùng, lại âm thầm thở ra một hơi.

Đường Trạch Thần chỉ khựng lại một giây sau đó rất bình tĩnh nói, "Đáp chuyến bay sớm nhất có được không? Nếu không được thì anh tự đặt vé cho em? Thành phố S gần đầy thời tiết không tốt lắm, nhiệt độ xuống hơi thấp, em có qua thì phải chuẩn bị thêm quần áo một chút, ít nhất thì phải đem theo mấy chiếc áo có tay dài, áo khoác nữa..."

"Anh chỉ có mấy chuyện này nói với em thôi sao..." Cô ngắt lời anh, trong giọng nói thoáng có chút ủy khuất.

Đầu bên kia là một sự im lặng kéo dài sau đó là giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông, "Thực ra điều anh muốn nói nhất chính là, anh vẫn luôn đợi em, đợi đã lâu lắm rồi."