Stubaki ngay giây phút Akari lồm cồm bò dậy, anh đã biết mình xong rồi. Thật không ngờ Akari lại thức giấc, nên vì thế anh chỉ có thể lặng im mà trên trối nhìn Akari, dáng vẻ căm phẫn bất lực kia nhìn mình càng làm anh đau lòng mà chau mày.
“Akari… em làm sao thế?” Anh bật thốt lên, lời nói này càng làm cho Akari thấy hoảng sợ vô cùng, tại sao anh ấy lại nhìn cô như thế?
“Tại sao anh lại vào phòng em? Tại sao anh lại cởi đồ em ra, còn có…”
Akari hoảng sợ run rẩy ôm chăn chui vào góc giường thẫn thờ nhìn người anh mình tin tưởng đang im lặng kia, người đó còn là anh của cô sao? Tại sao lại làm thế với cô, tại sao anh Stubaki lại có thể…làm ra cái chuyện trái với đạo lý thế này?
“Tại sao? Em hỏi anh tại sao?” Giọng anh không hề để lộ ra chút cảm giác gì khác thường, anh ngẩng đầu, mắt anh dường như đã mất đi ánh sáng tinh ranh thường ngày mà thay vào đó là một lớp sương mù che phủ, anh gằn từng chữ “Akari, quả thật em ngày càng không biết sống chết, không phải anh đã dặn em không được qua lại với thằng nhóc kia rồi sao? Chẳng phải em đã đồng ý rồi? Tại sao em lại đem cái thai của thằng đó về đây!”
Từng lời nói như nhát dao đâm thẳng vào tim Akari, cô chỉ thấy trước mắt mình tối xầm, anh Stubaki từ bao giờ đã không còn biết nói lý lẽ như thế? Cô làm gì là quyền của cô, tại sao anh lại cư xử như thể tất cả là lỗi của cô? Một cỗi uất ức vô hình dâng lên, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén và nặng nề biện hộ
“Syaoran không phải…”
“Mặc kệ nó có phải tác giả của cái thai hay không! Em cũng phải xóa nó cho tôi.”
Nghe lời nói tuyệt tình đầy tàn nhẫn đó của anh, Akari chỉ biết bàng hoàng giương đôi mắt không thể tin được nhìn anh.
“Anh..? Anh có quyền gì?” Cô gằn từng chữ lạnh lùng nói. Đôi mắt đỏ ửng lên đầy uất ức nhìn anh, một cái nhìn xa lạ như thể đang nhìn một kẻ thù làm Stubaki tức giận.
“Quyền?” Stubaki thở hắc ra một hơi, đôi mắt anh đầy tơ máu và những sợi gân dần hiện lên trên trán “Em hỏi tôi có quyền gì? Vậy để tôi nói cho em biết, em là của tôi, cả cơ thể em đều là của tôi, em không có quyền mang cái thai của người khác!”
Cả căn phòng bỗng chốc sặc mùi thuôc súng nồng nặc, thậm chí Jin còn có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở nặng nề cố kiềm nén của Akari. Nó lặng lẽ đóng cửa lại, thở dài thầm cầu nguyện cho Akari mau siêu thoát.
Akari nhìn thấy dục vọng đáng sợ bùng phát trong mắt anh, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc và cả tâm đều chết lặng, mặc cho cả cơ thể lõa lồ đang run lên vì rét muốt, cô khàn khàn nói “Nhưng chúng ta là anh em…”
“Anh em?” Anh cười lên, hệt như đang nghe một câu chuyện cười nào đó, đoạn anh dần dần bò lại gần nơi Akari, ngay khi cả hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn, hơi thở hòa quyện vào nhanh, anh nắm cằm cô mà lạnh lùng nói “Vậy để tôi cho em biết anh em nên làm những việc gì!”
Anh đè cô xuống mặc cho cô la hét vùng vẫy dữ dội, Akari hoảng hốt vội vàng đẩy anh ra, nhưng anh quá mạnh cô không thể đẩy được, cô lo sợ nhìn sợi dây chuyền của mình đang được treo ở một cái móc khá xa, bởi vì lúc tối cô bị cấn khi ngủ nên đã tiện tay nhờ Jin treo ra một nơi nào đó, không ngờ lúc này lại…
Không có dây chuyền, là không có sức mạnh.
Một cô bé mười tám tuổi đang có thai thì làm sao là đối thủ của người đàn ông như ác quỷ trên người?
Stubaki chỉ một hai cái đã tháo cái áo sơ mi khoát hờ trên người mà vứt sang một bên, một tay anh lần xuống vùng mềm mại của Akari xoa nắn làm cô hoảng sợ than khóc “Buông em ra! Buông em ra!!”
Cô càng vùng vẫy động tác trên tay anh càng lợi hại hơn, anh cuồng nhiệt ngậm bầu ngực sữa vào miệng mà mút mạnh làm cô khó chịu rướn người lên, nhưng động tác đẩy anh ra vẫn không ngừng lại.
Nước mắt cô rơi như mưa, chỉ có thể trừng trừng nhìn cái đầu màu trắng đang ngụm giữa khe ngực mà chết lặng.
“Stubaki, anh tỉnh táo lại đi, là em đây mà, anh mau buông em ra đi đừng lảm thế với em!”
Cảm nhận vật dưới thân đang muốn xông vào, Akari đã ý thức được nguy hiểm sắp tới rồi, mười tám năm chưa hề biết quan hệ với ai, cô muốn để giành đêm đầu tiên cho người cô thực sự yêu chứ không phải bị chính anh mình cưỡng bức như thế này!
Người trên dường như không quan tâm đến sự đau đớn giãy dụa trong tuyệt vọng của người dưới thân.
“Anh Stubaki, em biết sai rồi, anh đừng làm thế mà!”
“Akari…” Stubaki thở hổn hển ôm chặt người trong lòng, hơi nóng phà vào tai làm Akari thấy ngứa ngứa, cô chỉ biết chết lặng nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên thấy nó sao mà xa lạ quá.
“Akari, em là của anh…” Đoạn anh liếm vào cổ Akari, Akari lúc này đã không còn phản kháng được nữa rội, chỉ biết mặt cho anh làm càn trên người “ Nuôi em lớn như thế, anh cũng muốn nếm thử xem em có vị gì….”
Mặc cho cô có la hét cầu xin anh như thế nào thì Stubaki vẫn lạnh lùng mà duy chuyển xuống phía dưới đùi Akari, biết anh định làm gì, Akari chỉ thấy tim mình đứng lại, nỗi sợ hãi dần biến mất thay vào đó là sự tan nát cõi lòng.
Cô bỗng dưng rất nhớ, rất nhớ Syaoran…
Nước mắt rơi xuống bên má, cảm nhận vật to lớn đang đặt ngay cửa ra vào, ngay khi Stubaki nhếch môi muốn đâm vào thì cửa phòng bật mở lớn ra, một toán người xông vào lôi anh ra trong sự hoảng sợ của anh.
Nhưng khi Stubaki chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã hứng trọn một cú đấm vào mặt, nặng nề và đầy đau đớn, máu từ môi anh chảy ra, anh chỉ biết sững sờ nhìn Azusa đang căm hận nhìn mình, bỗng nhiên Stubaki thấy người em trai luôn luôn hòa nhã không tranh giành gì với mình hôm nay sao mà xa lạ quá.
Azusa đau lòng nhìn người con gái mình yêu như con rối gỗ đang được Ema ôm vào lòng vỗ về, nếu… nếu như anh Masaomi không cho nhóc Wataru đi toilet vào buổi tối thì có khi nào em gái anh đã bị chính người anh song sinh của anh cưỡng hiếp rồi không?
Trong phòng lúc này rất đông người, vì tiếng động cãi nhau quá lớn mà đánh thức cả những người ở mấy phòng khác, anh Ukyo với bộ quần áo Pijama chưa kịp thay ra xông vào, ngay khi nhìn thấy tình trạng trong phòng, đôi mắt anh u ám nhìn sang phía Stubaki chỉ còn độc nhất một cái quần, nhất thời anh đã hiểu hết tất cả mọi chuyện.
Anh nắm chặt tay muốn xông lên cho Stubaki thêm một cú đấm thì đã bị Iori cản lại, nhìn đôi mắt âm u lạnh lẽo kia của Iori, Ukyo biết, anh không cần ra tay, chuyện ngày hôm nay chắc chắn mấy tên nhóc này sẽ không để cho Stubaki yên.
Ema cảm nhận thân thể bé nhỏ đang không ngừng run rẩy trong người, nước mắt không ngừng thấm ướt vạt áo trước ngực cô, cô đau lòng lấy chăn quấn Akari lại rồi liếc mắt ra hiệu cho những người còn lại, khi đảo mắt qua Stubaki trong mắt cô toát nên vẻ thất vọng tràn trề, rồi cô đỡ Akari vào phòng tắm và chốt cửa lại, chẳng mấy chốc trong phòng truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế của Akari làm tim mọi người thắt lại.
Stubaki cũng ngơ ngác nhìn về phía nhà tắm, nỗi ân hận dần ngập tràn trong lòng anh.
“Stubaki! Anh điên rồi hả! Anh có biết em ấy đang có thai hay không?” Azusa tức giận nắm lấy cổ áo Stubaki lôi mạnh, một cú đấm lại hạ cánh vào đôi má sưng đỏ kia làm Stubaki đau đớn đập người vào bức tường phía sau, anh vẫn mãi yên lặng không trả lời làm Azusa càng tức giận hơn.
“Thai? Các người mà cũng có quyền nói thế à. Nếu các người thật sự quan tâm thì em ấy đã không bị thằng khác nhúng chàm!”
Một cú đấm nữa lại hạ xuống làm đầu Stubaki đập mạnh vào tường, anh rên lên đau đớn khi có cảm giác máu đang chảy ra không ngừng, nhưng anh không hối hận khi nói ra những lời đó, anh quật cường ngước mắt lên nhìn biểu cảm dữ tợn của những người anh em đồng cam cộng khổ của mình.
Nực cười, chính bản thân mình còn không bảo vệ được người con gái mình yêu thì có quyền gì so đo với anh!?
“Em có biết sau chuyện ngày hôm nay đã để lại hậu quả gì rồi không?” Giọng nói lành lạnh không hề có chút độ ấm nào của Hikaru vang lên, nét mạnh anh cương nghị và đầy sự tức giận cố gắng kiềm nén. Anh đã cảnh cáo mọi người từ trước là dù có xúc động cũng không được làm gì dại dột, không ngờ cái thằng nhóc này lại…
Stubaki ngước mắt lên nhìn anh, nửa hiểu nửa không hiểu làm Hikaru thở dài, thằng em này ngoài mặt là cao thủ tình trường tại sao lại có phút trì độn và ngu ngốc đến vậy.
“Em không những đẩy Akari ra xa khỏi mình mà còn có thể làm em ấy hoảng sợ với chính những người trong gia đình này.”
Sự thật này tất cả mọi người đều đã đoán trước được, thật ra Akari cũng đã có cảm giác mơ hồ rồi nên cô thường hay né tránh sự tiếp xúc thân mật với họ, cô không còn là đứa em gái thơ ngây của bảy năm trước nữa mà bây giờ đã rất trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi.
Nhưng bọn họ lại thật sự ghét cái sự hiểu chuyện này của cô.
Sự thật đau lòng làm tim mọi người nghẹn thắt, rồi như vô tình họ dồn hết mọi lỗi lầm lên người Stubaki, Stubaki biết bây giờ mọi người đang rất oán trách mình mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng chẳng phải bây giờ mọi chuyện đã đành rồi sao?
“Thôi đi, bây giờ cãi nhau thì có ích gì cơ chứ? Em ấy vẫn còn khóc kìa!” Yusuke vốn tính tình nóng nảy bộc trực, đáng lý anh đã thay mặc Akari và anh Azusa mà đánh anh Stubaki một trận rồi, hỏi anh có giận không? Anh cực kỳ tức giận, hỏi anh thất vọng không? Hỏi thừa rồi. Nhưng anh càng lo cho Akari hơn cả thảy, anh biết không cần anh ra tay thì Stubaki cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng nên từ lúc bước chân vào phòng anh không hề hé môi nữa lời mà chỉ lo lắng quan sát động tĩnh trong nhà tắm.
Bên trong liên tục vang lên tiếng an ủi của Ema và tiếng than khóc đầy đau đớn của Akari lắm. Xem ra anh ấy đã rất sợ rồi. Anh hiểu tính người em gái này của anh, em ấy có thể nói là yếu đuối nhất trong gia đình này, nếu như không có người bảo vệ thì em ấy hầu như chẳng thể làm được việc gì cả, mặc dù có khó khăn trong thời gian cố quên đi vài ký ức không tốt nhưng rõ ràng Akari đã có những triển biến tốt rõ rệt.
Không ngờ thật đáng thương, em ấy luôn gặp phải chuyện bất hạnh làm anh rất muốn bảo vệ em ấy trong vòng tay mình.
Anh khẽ liếc nhìn những chiếc vali nhỏ đã được xếp lại gọn gàng và được đặt ở một góc, bốn ngày nữa Akari sẽ đi Tokashiki với Fuu, Fuu bây giờ không có nhà, nếu nó có ở nhà thì anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Yusuke lo lắng gõ cửa nhà tắm “Ema, mọi chuyển ổn chứ?”
Bên trong im lặng một lát, giọng nói cố gắng đè nén và yếu ớt của Ema vọng ra “Không sao cả, cậu đợi tớ một chút, tớ cần cho Akari thay đồ.”
“Nếu có việc gì cần thì nói tớ nhé, tớ luôn đứng cạnh cửa đây.”
“Ừm…”
Bên trong lại im lặng, dường như có tiếng xì xào nói chuyện bên trong nhưng Yusuke nghe không rõ, duy chỉ có âm thanh xột xoạt va chạm của quần áo và da thịt làm anh bất giác đỏ cả mặt, anh nuốt nước bọt gãi gãi đầu cố gắng nhìn Stubaki để quên đi sự bối rối trong lòng.
“Bây giờ thì sao? Nên nói cho Miwa không.” Subaru lạnh mặt cầm chiếc điện thoại trên tay, mãi vẫn im lặng không lên tiếng. Anh lo lắng cho Ema bên trong, không biết cô ấy có thể giúp Akari bình tĩnh lại không.
“Không được đâu, bây giờ Miwa đang rất bận, nếu như bà ấy biết khẳng định sẽ giết chết Stubaki mất.” Masaomi thở dài day day thái dương.
Nghe lời của anh càng làm cho anh Ukyo tức hơn, anh vung cước đạp vào người Stubaki làm anh té ngữa “Cái thằng này, bây giờ đã thấy hậu quả chưa!?”
“Stubaki, kể từ giờ phút này phiền anh đứng xa cô ấy một mét cho em.” Iori cúi xuống nhìn Stubaki từ trên cao, hàn khí từ người anh tỏa ra làm Stubaki bất giác nheo mắt, sự việc bất ngờ này làm Stubaki giật mình, theo phản xạ anh muốn bật lại thì lại bị Iori chặn họng “Bởi vì anh đã mất đi cái quyền được lại gần em ấy rồi.”
“Mày có quyền gì!?” Stubaki tức giận nghiến răng.
“Anh cứ thử lại gần xem.”
Nghe giọng điệu kỳ lạ của Iori thì chính Azusa đứng gần nhất cũng thấy hơi kỳ lạ, nhất thời anh phải kiềm chế sự tức giận trong mình mà khẽ nắm áo Iori kéo nhẹ. Xem ra kỳ này không chỉ tất cả mọi người mà ngay cả Iori là người hòa nhã cũng bị chọc không nhẹ, xem em ấy có vẻ là không ăn thịt được Stubaki nên đang cay cú đây.
Lúc này cửa nhà tắm mở ra, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người con gái yếu ớt đang được Ema diều ra, nhìn tình trạng của Akari mà ai cũng thấy đau lọng, mặt vẫn còn trắng bệch không còn chút máu và hai mắt dại ra, đỏ ửng. Cô run rẩy chỉ luôn cúi đầu không dám nhìn mọi người, trên tay cô là con mèo màu đen bằng thú nhồi bông.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Akari để Yusuke đỡ ra ngoài phòng khách còn Ema thì lại lúi húi lấy cái gì đấy giống balo, thuần thục lôi từ trong tủ đồ Akari ra vài bộ quần áo, còn có cả đồ lót và những vật dụng hằng ngày, không hề kiêng nể trong phòng đang có đàn ông và nhìn cô như đang….dọn đồ?
“Ema, em đang làm gì vậy?”
“Em đang giúp Akari dọn dẹp quần áo.” Tốc độ trên tay Ema vẫn không hề thuyên giảm, cho đến khi cô chắc chắn rằng mình đã đem đủ những thứ cần thiết thì liền đứng dậy toan bỏ đi thì bị Masaomi nắm tay kéo lại, dáng vẻ gấp gáp của anh làm cô thấy hơi đau lòng.
“Khuya thế này em muốn đem em ấy đi đâu?”
“Anh nghĩ để em ấy ở lại đây sẽ ổn sao?Tinh thần em ấy đang bất ổn, em ấy hầu như hoảng loạn dùng khăn chà nát cả tay chân mình, nếu không phải em hứa sẽ chở em ấy đến nhà bạn em ấy thì có lẽ em ấy sẽ tự sát luôn mất.”
Nghe lời Ema nói mọi người mới phát hiện ra điều này hoàn toàn là sự thật, khi Yusuke đỡ Akari bước ra ai cũng có thể dễ dàng nhận thấy trên tay và chân Akari đầy rẫy vết cào đã rướm máu, trên hai má còn có những vệt đỏ ửng mơ hồ, hẳn là do chà xát mạnh gây ra.
“Mọi người để em dẫn em ấy đi đi. Em ấy đang có thai, không nên ở lại đây nữa. Em sẽ dẫn em ấy đến nhà bạn bè em ấy để họ khuyên nhủ và xoa dịu em ấy.”
“Nhưng khuya lắm rồi, đã hai giờ sáng, bây giờ mọi người có lẽ đã ngủ rồi, em đưa Akari đi rồi gặp trúng gió độc thì sao?”
Ema cũng đã dự trù trước việc này, cô biết Ukyo và Masaomi đang muốn níu kéo cô và Akari nhưng thực sự cô rất thương Akari, cô không muốn em ấy bị bệnh nặng hơn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé nên cô khó xử nói “ Akari sẽ ổn thôi. Có em và Yusuke đi theo nên sẽ không sao, khi tụi em đưa em ấy đến tận nhà thì tụi em sẽ quay về, mọi người cứ đi nghỉ trước đi.”
“Hay để anh và Hikaru theo?” Subaru đề nghị vì lo lắng cho Ema.
“Không được đâu, Akari bây giờ đang sợ mọi người lắm. Chỉ có em và Yusuke là lại gần em ấy được thôi. Mọi người nghe em, đi ngủ trước đi.”
Đoạn Ema bước nhanh về phía cột đồ trong góc và lấy nhanh sợi dây chuyền màu hồng nhạt.
Khi cô bước nhanh ra cửa thì đối mặt với ánh mắt hối hận của Stubaki, suy cho cùng cũng không đành lòng nên cô thở dài xoay mặt lại đối diện với anh, khe khẽ nói “Sẽ ổn thôi, đợi Akari ổn em ấy sẽ tha thứ cho anh.”
“Có thể sao…?” Giọng nói bất cần kia làm Ema nhíu mày.
“Có thể, nếu như thời gian này anh đừng làm phiền em ấy!”
Cửa đóng lại, chừa lại những người đàn ông đứng yên lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.Gió nhẹ nhàng thổi qua những nhánh cây bên ngoài cửa tạo thành tràng âm thanh não nề bi thương, dường như họ có thể cảm nhận được nỗi đau của Akari.
Mọi người ai cũng biết, sau đêm nay dường như có thứ gì đó đã thay đổi rồi….
Aki từ trong nhà tắm chậm chạp bước ra, ngửi thấy chuyện bất thường nhưng nó chỉ dám ư ử chui lên giường Akari mà nằm xuống, cuối cùng trong phòng liền truyền ra tiếng hít thở đều đặn của nó…