Buổi chiều, mưa vẫn rơi, bầu trời xám xịt một màu sắc đượm buồn.
Bên trong của một tòa nhà cũ kỹ đã lên rêu xanh mốc, tiếng rên rỉ cố đè nén từ bên trong liên tục phát ra làm những người đi ngang phải đỏ mặt tía tai mà nhanh chóng lủi đi.
Trong một căn phòng đã khóa kín cửa là những âm thanh mị hoặc mơ hồ của nữ tử, những âm thanh xác thịt va chạm vào nhau càng làm không khí nhuộm một màu sắc nóng bỏng và mập mờ. Người con trai tóc vàng, cả người đầy máu và một bên tay đã bị cụt đang liên tục ra vào trên người một cô gái tóc đen, hắn thở hổn hển, tốc độ ra vào rất nhanh, như muốn xuyên thủng người con gái dưới thân mình.
Chỉ thấy cô gái như một con thú với những đường cong rõ nét, quyến rũ vòng hai chân ôm sát cả hai cơ thể trần trụi lại với nhau, đôi mắt cô không hề có tiêu điểm, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nước mắt vươn đầy hai bên gò má, một bộ dạng cam chịu lại hoàn toàn trái ngược với cơ thể của mình, tiếng rên rĩ vẫn phát ra và có xu hướng tăng lên dồn dập. Sau vài ba cái thúc mạnh, chàng trai thở hắc ra liên hồi, cơ thể hai người run giật vài cái rồi dừng, rồi cô gái bị chàng trai đá mạnh xuống đất, vang lên một âm thanh đinh tai nhức óc nghe đến rợn người.
Cô gái vẫn như một con rối gỗ, cơ thể trần truồng với tư thế hai chân vẫn bạnh ra, giữa đùi là những giọt chất lỏng màu trắng trong suốt và màu đỏ của máu liên tục chảy ra, cô run lên vài cái, có lẽ vì lạnh, mà cũng có lẽ là vì sợ hãi.
Henry thở dài, bước nhanh đến cái bàn đặt gần cửa sổ mà châm điếu thuốc hút mạnh, ống tay áo bên trái vì bị cụt mất tay mà bay phấp phơi trong gió trong càng quỷ dị lạ thường, được vài cái anh ta liền tức giận quăng mạnh điếu thuốc xuống đất và quơ đổ hết đồ đạc trên bàn, âm thanh rơi vỡ của thủy tinh liên tục vang lên, cô gái hoảng sợ cố gắng chui vào gầm giường, run rẩy lấy hai tay bịt miệng cố ngăn tiếng khóc đang muốn bật ra khỏi cổ họng.
Lúc này bên ngoài liền vang lên một tràng tiếng vỗ tay bốp bốp của người nào đó, nhưng người nọ không bước vào phòng mà chỉ đứng bên ngoài cười khúc khích, Henry tức giận liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, anh ta ngồi xuống ghế, lại rút ra một điếu thuốc mà châm. Hai chân vắt qua nhau, dáng vẻ cao cao tại thượng càng làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh đẹp trai như một vị thần.
“Haha… không ngờ song đại sứ giả của Scherbell lại có thể dễ dàng bị đánh gục như thế…”
Henry không lên tiếng, điếu thuốc vẫn lóe lên màu vàng chói mắt của lửa.
“Con ả Arlise đó, nghĩ sơ múi được cậu lại không ngờ lại chết đau chết đớn như thế. Bây giờ tôi đã có thể thấy rõ được năng lực của “mục tiêu” rồi…”
“Richard, cô ta không đơn giản đau.”- Điếu thuốc bị quăng xuống đất, chân Henry di di cho tàn rồi bước chân lại phía giường, vươn tay nắm lấy chân cô gái nọ mà lôi mạnh. Cô gái hét lên vài tiếng thảm thiết “Buông tôi ra! Buông tôi ra!!!”. Nhưng anh ta không nghe, dưới mặt đất trực tiếp đâm mạnh côn th*t vào người cô gái. Cô gái hét lên đầy đau đớn, nét mặt kinh hoàng vì tác dụng của thuốc mà càng vặn vẹo đến đáng sợ.
Mặc cho trong phòng vang lên những âm thanh ái muội và tiếng va chạm đầy mạnh mẽ, kẻ bên ngoài mặt không đổi tim không đập vẫn bình thản mà nói tiếp “Tôi biết chứ, anh không cần lo cho tôi. Tốt nhất anh nên chăm chỉ mà dưỡng thương tốt đi. Vận động quá độ không tốt đâu…”
Bên trong không vang lên tiếng trả lời mà chỉ có tiếng kêu thảm thiết của cô gái nọ “Cứu tôi.. Làm ơn… A..A… cứu tôi….đau quá.”
Cô gái cảm thấy dị vật trong cơ thể liên tục khuấy đảo thân dưới, có cảm giác đau buốt lợi hại và nhiều hơn là sự sung sướng mơ hồ, nhưng cô ghét cái cảm giác này. Càng hoảng sợ con quỷ đang nằm trên người mình, cô thật sự rất muốn chết, muốn cắn lưỡi mà tự sát nhưng dường như có cái gì đó điều khiển cơ thể mình làm cô không thể hành xử theo ý mình được, chỉ có thể để mặc ác ma kia làm càn.
Lúc này cô bỗng cảm thấy tay mình đau nhói, máu trong cơ thể như bị rút ra hết, cô hoảng sợ nhìn một bên cánh tay đang nổi lên những đường gân dữ tợn và dần chuyển sang màu tím tái, có một sợi dây màu trắng trong suốt đang siết chặt cổ tay và máu đang bị rút ra theo sợi dây đó, nó xui theo độ dốc của dây mà truyền ra bên ngoài cửa, có tiếng thở đầy thỏa mãn và ám muội vang lên.
Sợi dây giựt vài cái, và rút mạnh, cô gái chỉ cảm thấy tay mình mất cảm giác và máu đang phun ra như mưa, bắn thẳng vào cơ thể lõa lồ của cả hai, cô gái đau đớn thét lên “A!!” và trơ mắt nhìn cánh tay đã bị chém đứt đang rơi một bên, chết ngất tại chỗ.
“Cô gái…” Kẻ bên ngoài lại cười khúc khích vài tiếng, thương hại trả lời “Cô nên cảm thấy hãnh diện vì góp phần không nhỏ vào việc giúp Henry mau chóng hồi phục vết thương….”
Ngưng một chút, đôi mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo, người bên ngoài lại gằn từng tiếng độc ác “Ít ra anh ta sẽ để cô chết một cách tử tế…”
Bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng bước chân, dần dần xa dần, xa dần rồi biến mất. Không khí lại tĩnh lặng như lúc đầu, nhường chỗ cho hai kẻ đang điên cuồng quấn lấy nhau. Dù cho cả cơ thể đang không ngừng vận động nhưng dễ có thể thấy cả người Henry đang tỏa ra thứ sát khí mạnh mẽ đầy điên cuồng, răng anh ta cắn chặt đến tứa máu và đôi mắt đỏ lên, chuyển động dần mạnh hơn, người bên dưới cũng không còn sức rên rỉ nữa, cánh tay đã bị cắn đứt lúc này máu me đang rơi đầy trên sàn. Trước khi cô kịp ngất chỉ nghe được từ miệng anh ta là những tiếng nỉ non đầy đau thương “ Lạc Hoa… Lạc Hoa…”
-----
Trên con đường lồi lõm như những dấu chân của con ngựa đi qua, tôi dò dẫm bước đi dưới dòng nước đang chảy. Tôi vừa đi, ngắm nhìn trời mưa, miệng ngâm nga khe khẽ bài hát mà tôi được biết vào gần đây.
“Gấu nhỏ hỏi cô gái nhỏ đi đâu?
Cô gái nhỏ nói rằng cô có việc bận.
Băng qua cánh rừng đầy rẫy hoa hồng đỏ
Có mưa rơi trên đỉnh đầu
Mưa, mưa cứ rơi nhấn chìm cô gái nhỏ
Gấu nhỏ đứng mà nước mắt cứ rơi
Cô gái nhỏ ơi cô gái nhỏ
Cô đã bị con quái vật bắt mất rồi….”
Lời bài hát u ám đầy sự chết chóc rất hợp với thời tiết hiện giờ, Iori thi thoảng mắt lóe tia sáng nhìn cô bé đang nhảy nhảy bên cạnh, bóng màu vàng nổi bật trên nền trời trắng xám, càng làm cho một cao một thấp đầy cô đơn và lạnh lẽo trên con đường vắng lặng.
Tôi và Iori cuối cùng cũng bắt được một chuyến tàu điện ngầm vì với cái thời tiết này thì lò dò đi trong màn mưa quả thật là một quyết định ngu ngốc.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Iori mãi mà vẫn không nói chuyện với tôi, tôi nghĩ anh đang giận về việc kia, ánh mắt trách móc của anh thi thoảng vẫn liếc nhìn tôi nhưng khi tôi quay sang thì anh đã quay đi. Tôi mỉm cười trong lòng, thầm nghĩ anh ấu trĩ thật.
Khung cảnh trên tàu lúc này vắng lặng vô cùng, thi thoảng vang lên tiếng ho khùng khục từ đâu đó, mọi người trên tàu đều đã dựa vào thành xe mà ngủ từ lâu, trên mặt ai cũng hằn nên nét mệt mỏi rõ rệt, thật u ám.
Tôi lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn của Syaoran lại gửi đến mà thở dài, tôi nghĩ nếu tôi không cho anh một câu trả lời thì anh sẽ cứ mãi khủng bố tôi mất thôi.
[Đừng nhắn tin cho em nữa.]
[Rốt cuộc em muốn như thế nào?]
[Em chỉ muốn anh đừng nhắn nữa.]
[Akari, anh đã bảo rằng đây là việc bất đắc dĩ, xin em đừng hành hạ anh nữa…]
Tay cầm điện thoại của tôi run lên, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh mà nhắn tin lại cho anh.
[Anh có biết dạo gần đây em mệt mỏi đến như thế nào không?]
[Anh đã nghe Sakura nói, anh xin lỗi về những việc đã xảy ra với em, anh cũng tự trách mình đã không ở đấy mà ở bên em, em biết anh vì nỗi ân hận này mà cũng đau không kém em mà. Nhưng Akari, em phải hiểu tình trạng của anh lúc này quả thật là bất đắc dĩ.]
[Nếu bất đắc dĩ thì anh cứ đi, em cũng đâu có níu giữ anh?]
[Akari…]
Tim tôi dần héo úa đi, tôi biết Syaoran đau, anh cũng buồn, nhưng nếu như quả thật khi tôi đến nhà Sakamaki mà xảy ra việc gì đó thì tôi không nên làm anh phân tâm hoặc làm anh lo lắng. Và tôi cũng muốn nhân cơ hội này xác nhận lại mối quan hệ với anh, tôi chợt nghĩ có quả thật là sai lầm khi ở bên anh hay không. Khoảng thời gian này tồi tệ thật đấy, nhưng có lẽ nó sẽ làm tôi tĩnh tâm lại, làm cho cả tôi và anh có thêm thời gian mà ngẫm nghĩ lại.
Ngón tay vẫn đều đặn mà gõ trên màn hình, tim tôi đau lắm, rất đau, nhưng tôi không thể làm liên lụy anh,càng không để cho cái thứ tình cảm mơ hồ này dằn vặt cả hai người. Buông bỏ, tôi không thể, nhưng tôi biết chỉ cần anh muốn thì tôi sẵn sàng buông tay cho anh đi.
[Syaoran, em quả thật rất yêu anh.]
[Akari, anh cũng yêu em. Nhưng anh xin em đừng nghĩ gì đến việc chia tay, anh không đồng ý và vĩnh viễn không đồng ý. Nếu em đang gặp khó khăn thì cứ bảo anh, dù anh không ở đấy nhưng anh sẽ tìm cách mà.]
Tôi nhếch môi, anh ấy quả thật là hiểu tôi thật đấy, chưa chờ tôi nói câu chia tay thì đã đoán trước được rồi, thậm chí còn chặn miệng tôi lại nữa chứ. Nhưng phí tâm rồi.
[Hồng Kông và Nhật Bản cách nhau bao xa?]
[Em đừng suy nghĩ đến việc đấy nữa, anh hứa sẽ bảo vệ thứ tình cảm này mà.]
[Syaoran, anh lấy gì ra cam đoan để em tin anh đây trong khi anh không hề nói lý do anh bỏ đi. Anh lấy gì ra để em tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em?]
[Akari, em có thể nghi ngờ việc anh bỏ đi nhưng em không được quyền nghi ngờ nhân cách của anh! Anh yêu em, chẳng bao giờ thay đổi. Nếu em không muốn nói gì về việc này nữa thì anh sẽ không nói. Anh sẽ cho cả hai thời gian, chỉ cần em từ bỏ ngay cái suy nghĩ đang nhen nhóm trong lòng đi.]
[Anh hiểu em quá nhỉ?]
Syaoran không trả lời tôi.
Tôi cầm điện thoại, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi được, quả nhiên vẫn không thể bỏ được, nhưng tôi sợ lắm rồi. Tôi phải suy nghĩ cho anh, và cho tôi. Nếu quen nhau mà cả hai còn không thể bảo đảm về thứ tình cảm này thì làm sao được đây? Trước đây tôi mang hy vọng về một tình yêu màu hồng, nhưng quả nhiên, trải qua khó khăn người ta mới mạnh mẽ lên được, nghĩ thoáng hơn nữa.
Naruse biết trước cái chết của mình nhưng vẫn không buông tay Takesu, tình cảm của họ đẹp thật đấy, nhưng tôi không cho phép mình giống cô ấy, để rồi kết cục cả hai chỉ có thể gặp nhau nơi hoàng tuyền đầy rẫy ưu tư của vong hồn. Tôi thà chết, tôi chết cũng được, nhưng Syaoran phải sống, anh ấy còn cả một tương lai phía trước, ước mơ trở thành pháp sư lừng danh của anh ấy phải tiếp tục được nhen nhóm, còn tôi, từ lâu đã không còn biết ước mơ của mình là gì rồi, nếu có họa may chỉ là mong Ken có thể sống tốt, để cuộc sống sau này của nó không còn bị cái chết của cha mẹ dằn vặt là tôi vui rồi.
Lúc này bỗng nhiên thông báo tin nhắn lại vang lên, tôi sững sờ nhìn, lại là Syaoran? Nhưng nội dung tin nhắn lại có chút kỳ quái.
[Akari, anh quên nói em biết, dạo gần đây ở gần khu của em đang có một vụ bạo hành kỳ lạ. Tất cả những tên đầu gấu ở nơi đó chẳng hiểu sao lại bị đánh cho tàn phế. Anh của em hình như đang chịu trách nhiệm về vụ án đó, anh chỉ muốn nói rằng em cẩn thận.]
[Đã hiểu, anh không cần lo cho em.]... Nhưng tại sao anh lại lo cho em như thế? Tôi không dám hỏi anh, tôi sợ khi nhận được câu trả lời của anh tôi sẽ lại càng yêu anh hơn, nếu đã quyết định dứt khoát thì không nên lún sâu vào nữa, nguy hiểm lắm....
“Akari, em sao thế?”- Anh Iori ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn tôi, lúc này tôi mới biết chẳng hiểu từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi, mặc dù tôi khắc chế rất kỹ, mặc dù tôi đã kiềm nhưng đôi mắt đỏ lên vẫn không qua mắt được anh Iori.
“Em không… em không sao.”- Tôi chùi vội hai mắt cay xè, giọng khàn khàn, tôi không muốn anh thấy mặt yếu đuối của mình, nhưng tôi không thể.
“Akari”- Iori bỗng nhiên ôm tôi vào lòng, tôi ngạc nhiên nhìn anh, cảm nhận nhịp tim đập đều đặn và lồng ngực đầy vững chải của anh, mùi thơm của một loài hoa dịu dàng nào đó làm tôi thấy an tâm đến lạ “ Dù cho có chuyện gì xảy ra thì em vẫn là em gái của anh. Cho nên đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi không kìm được, ôm anh, ôm anh thật chặt, chỉ một phút thôi, tôi cần một cái ôm, ai cũng được, tôi muốn ôm người ấy mà thỏa sức bày tỏ nỗi lòng của mình. Tôi thầm biết ơn vì có Iori ở đây lúc này, tôi mặc kệ anh nghĩ về tôi như thế nào, nhưng tôi chỉ mong anh cho tôi một phút được đắm chìm trong sự dịu dàng đến đau thương này của anh thôi.
“Anh ơi, tại sao mọi chuyện cứ xảy ra với em?”
Iori nhíu mày, đau đớn ôm chặt tôi.Anh không trả lời tôi, chỉ biết xoa xoa đầu tôi, tôi nấc lên từng cơn, vùi trong lòng anh mà khóc. Tôi đau quá, đau quá.
Có lẽ vì dạo gần đây tôi chịu quá nhiều chuyện mà không thể khóc được nên mọi thứ cứ tích tụ dần trong lòng, hôm nay được khóc nên khóc cho no nê, cảm thấy cả người sảng khoái hẳn đi. Lúc tôi nhìn lại thì phát hiện áo anh đã ướt đẫm vì nước mắt của tôi.
Tôi ngại ngùng xoa xoa mũi, hai mắt sưng đỏ nhìn đáng thương vô cùng, môi và mũi cũng hồng hồng mà thậm chí còn bị nghẹt nữa, anh Iori lúc đầu còn sững sờ, nhưng thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi anh chỉ bật cười, anh búng tay vào trán tôi, mắng “ Em thì tốt rồi, khóc xong làm hư áo anh.”
“Em xin lỗi.”- Tôi cúi đầu, rồi như thầm hạ quyết tâm, tôi ngẩng mặt lên nói “Anh, ngày mai em muốn đi khám bác sĩ.”
“Thật sao?”- Đôi mắt của anh phát sáng, anh mỉm cười ôm chặt tôi, tôi cảm thấy anh đang run rẩy, là vì vui sao? Nhưng tại sao lại vui?
“Thật ạ.”
“Ơn chúa, anh còn sợ em sẽ mặc kệ chính bản thân mình. Cơ thể em dạo gần đây suy nhược lắm, anh Masaomi vẫn tìm cách thuyết phục em đi khám nhưng em mãi không chịu.”
“Em xin lỗi, em lại làm mọi người lo lắng cho em rồi.”
“Không sao đâu, ngày mai anh sẽ nói với anh Masaomi sắp xếp đi với em nhé?”
“Được ạ!”- Tôi mỉm cười, gật đầu thật mạnh nhìn anh, rồi tôi sững sờ, mắt hạnh dịu dàng như nước, nụ cười ấm áp như ban mai, mái tóc anh khẽ bay bay. Iori thật đẹp, trông anh như một thiên thần được trời cao ban cho tôi vậy. Nhưng thiên thần… tôi không thể nhúng chàm anh được. Anh tinh khiết như thế, càng không nên nuôi cái ý nghĩ như thế với tôi, và tôi, cũng không nên bị sự dịu dàng của anh đánh lừa được.
Nhưng tôi không biết, một khắc nào đó, Iori đã vĩnh viễn không thể bỏ quên được nụ cười đáng yêu của cô bé dưới ánh hoàng hôn, đẹp như loài hoa bỉ ngạn nở rộ, dù cho có bị vùi dập trong nỗi đau thì hoa bỉ ngạn vẫn không đánh mất màu đỏ của mình, vẫn mạnh mẽ mà bất chấp mọi nỗi đau.
Đó cũng là lý do làm anh thương cô em gái này hơn.
Anh biết anh sai, nhưng không khống chế được. Tay anh siết chặt đôi búp măng nhỏ bé, tham luyến cái hạnh phúc nhỏ bé này, một khoảng khắc chỉ có hai người, ngắn ngủi nhưng ấm áp, anh sẽ không buông tay em ra, sẽ càng không để những người kia có cơ hội với em. Chắc chắn là không.