Ánh Mặt Trời Không Bằng Em

Chương 81




"Akari, Akari?"- Ema ngồi một bên vươn tay đẩy lôi tôi từ trong mộng tỉnh dậy. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy mọi người một bộ dạng nghiên cứu nhìn mình làm tôi ngại ngùng gãi gãi mũi, nói một câu "Em xin lỗi" rồi quay mặt vội đi. Tôi không thể để họ phát hiện ra điều gì khác thường trên mặt mình.

Theo đúng như những gì anh Ukyo đã căn dặn từ sớm thì tối nay, đúng bảy giờ cả nhà Asahina lại một lần nữa tập hợp với nhau để bàn chuyện gì đó theo anh là "quan trọng". Nhưng nghe qua khẩu khí của anh thì có lẽ việc này rất hệ trọng, ít nhất trước đó anh đã bảo nó có liên quan đến tôi...

Nhưng lúc này, tâm trí tôi vì tin nhắn của Syaoran lúc sáng mà không thể nào tập trung vào vấn đề được. Anh ấy bảo anh phải về Hồng Kông, tại sao lại gấp như thế chứ? Tại sao... không thể đợi tôi?

Tôi nào biết bộ dạng mất hồn của tôi chẳng mấy chốc đã bị một vài người trên bàn thu hết vào đáy mắt, tay của Yusuke hơi khẽ siết chặt, hàm răng miết vào nhau phát ra âm thanh ken két mơ hồ, Iori chỉ khe khẽ thở dài cụp mắt xuống, Fuu thì vẫn bộ dạng cười xởi lởi như mọi ngày nhưng có thể thấy lông mày thanh tú đang cau có đến đáng thương. Tất cả, đều một bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ, hầu như ai cũng quên mất việc quan trọng mà Ukyo muốn nói là gì và chính Ukyo và Masaomi cũng cảm nhận được khác thường trên bàn ăn, nhưng cả hai không muốn nói tới vì nếu không sẽ có thể làm cho tinh thần của tôi tụt xuống trầm trọng trước khi mà cái "vấn đề" kia được nói ra.

"Vậy, tất cả đã có mặt đầy đủ, anh sẽ vào vấn đề chính."- Anh Ukyo vươn tay cầm tách cà phê nhấp một ngụm, bộ dạng thâm trầm của anh làm cho lòng của mọi người có mặt đều lạnh lẽo. Riêng Ema thì tay vẫn siết chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay chị đổ mồ hôi bết dính vào nhau làm nỗi bất an mơ hồ trong tôi dầng dâng lên tới cuống họng.

"Công ty của chúng ta sắp phá sản rồi."

Giọng anh nhẹ tênh tựa đang bàn tới một câu chuyện nào đó không quan trọng, nhưng chỉ khi lời nói đó vừa dứt thì tiếng hít mạnh liền vang lên, tất cả đều mở mắt trân trối nhìn anh Ukyo, ngay chính ly cà phê trên tay anh cũng sánh ra vài giọt, quả nhiên anh cũng không thể nào giữ nỗi bình tĩnh.

Tôi cảm nhận Ema bên cạnh đang run dữ dội, chị không kiềm chế được bật ra một câu nói khe khẽ "Không thể nào...", giọng chị cũng khàn khàn và mắt dần đỏ âu lên. Tôi thấy tim mình dần trôi vào vũng bùn vô tận, dìm tôi vào tận vực sâu vạn trượng.

Anh Stubaki cũng sững sốt vội hỏi lại "Chuyện gì đã xảy ra?"

Ukyo lắc đầu thở dài khe khẽ "Chẳng hiểu sao có kẻ động tay động chân chặn hết nguồn cung cấp hàng cho công ty Miwa, hàng không có mà kho dự trữ cũng không còn.Chính Miwa cũng nhiều lần tìm trợ giúp nhưng những kẻ kia dường như cũng rất sợ người nọ nên không ai dám chìa tay ra.", nói tới đây giọng anh cũng run lên, tôi thấy có một cỗ giận dữ từ trong lòng dâng lên, máu nóng xộc tới não, tôi chầm chậm hỏi lại anh.

"Có biết là ai không?"

Ukyo liếc tôi, hé môi mỏng nói một cái tên mà tôi không ngờ tới.

"Sakamaki Tougo."

"Là lão ta?" Anh Azusa từ trên ghế đứng bật dậy, nhưng rồi anh nhận ra mình hơi mất bình tĩnh quá đà, anh Stubaki ngồi một bên cũng hoảng hốt vội kéo anh ngồi xuống ghế, rót một ngụm nước cho anh uống nhuận khí nhưng bị anh từ chối gạt qua. Anh hỏi lại.

"Tại sao lão ta lại làm thế? Lần trước em và Akari đến nhà lão dự tiệc rõ ràng thấy lão và Miwa khá thân nhau mà?"

"Chính vì em và Akari đến đấy nên lão mới làm thế."- Masaomi thay Ukyo trả lời, bàn tay anh vỗ vỗ đầu Wataru cũng cứng lại.

"Không thể nào..."- Tôi thơ thẩn nói, mắt dại ra trông thấy làm Ema ngồi một bên phải ôm tôi vào lòng vỗ về, trên tóc tôi ướt ướt, hình như là chị khóc, nhịp thở chị không đều và tim thì đập mạnh, tôi vùi trong lòng chị mà cũng thấy khóe mắt cay cay.

"Quả nhiên, dạo gần đây chẳng hiểu sao những show ca nhạc của em ở một vài nơi đều bị từ chối."- Fuu ngồi một bên nãy giờ vẫn im tiếng chợt thốt ra một câu làm tất cả mọi người kinh hãi theo, tôi từ trong lòng Ema thò đầu ra không dám tin nhìn Fuu, bốn mắt giao nhau, tôi thấy rõ trong mắt Fuu là nét không đành lòng, rất giống đôi mắt ngày đó của Naruse, Fuu là một ca sĩ nổi tiếng và đang đứng đầu trong bảng xếp hạng âm nhạc thế mà lại có người từ chối cậu, vậy chẳng phải là có chuyện kỳ quái hay sao....

Tim tôi chợt thắt lại...

Tất cả là tại tôi cả sao?

"Nhưng lão làm như thế chắc chắn phải có lý do." Anh Hikaru ngồi một bên vươn tay chạm vào đầu môi mà suy nghĩ, ở đây có lẽ chỉ có anh, Iori và Subaru là giữ được bình tĩnh từ đầu giờ đến tận lúc này, nhưng xem ra anh cũng vì cái vấn đề khó khăn này làm trằn trọc mãi không yên.

"Phải."- Ukyo gật đầu, quay sang nhìn về phía tôi, bật thốt lên một câu đánh tôi từ trên cao rớt xuống – " Tougo bảo chỉ cần Akari đến sống trong biệt thự của lão thì lão sẽ ngừng tất cả mọi chuyện lại."

Mưa, thật là ghét quá...

Tôi đang đứng trước cửa một tiệm cà phê nhỏ ở khu phố điện tử Akihabara, ngước nhìn vô số hạt mưa đang rơi rớt trên bầu trời xám xịt u buồn. Hôm nay, tôi có hẹn cùng anh Iori đến đây để mua cà phê đem đến công ty cho dì Miwa, kể từ ngày đó Miwa hầu như đều nhốt mình trong công ty mà không trở về nhà làm chú Rintarou rất lo cho dì, nhưng trách sao được, công ty đang khốn đốn mà tất cả lại bất lực không làm được gì, thành thử Miwa phải cố gắng trụ lại tìm mọi cách vực công ty đứng lên.

Vì thế, tôi quyết định làm một chút việc gì đó có ích cho dì ấy.

Dù tôi đang che ô nhưng vẫn không ngăn được khủy tay áo bị vô số hạt mưa bắn dính làm ướt đẫm một vùng và nó dần chuyển sang màu xanh thẫm.

Chợt nhớ ngày xưa tôi còn ở thế giới trước kia, vì Aiko thường xuyên vắng nhà để đi làm nên cứ mỗi khi trời mưa tôi đều lén trốn chị mà chạy ra ngoài tắm mưa, hoặc là bơi ra giữa biển mà thả mình trôi nổi, thời gian đó quả thật rất vui, mặc dù chỉ có tôi một mình giữa một nơi hoang vu không bóng người nhưng tôi không hề cô đơn, bởi vì đối với tôi, thiên nhiên là bạn. Chỉ cần tôi vẫn còn có thể hít thở khí trời thì tôi không cô đơn.

Trời cứ mưa mãi thế này thì khi cả hai chúng tôi đến được công ty sẽ ướt sũng mất.

Tôi đứng một bên, lấy điện thoại ra nhìn, đồng hồ chỉ sáu giờ chiều, bên trong là hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ Syaoran và Tomoyo, còn có cả vài tin nhắn của Sakura gửi đến tôi. Nhưng tôi đều không nghe, cũng không trả lời lại.

Tạm thời tôi muốn được bình yên. Tôi đã rất mệt mỏi vì chuyện của gia đình, tôi không rãnh mà quan tâm đến việc Syaoran đi hay ở nữa, đó là quyết định của anh, tôi không có quyền xen vào chỉ ngoại trừ việc cho dù tôi van xin anh cũng không hề nói lý do cho tôi biết, vậy thì làm sao để tôi có thể mặt dày mặt dạn xin anh suy xét lại?

Tôi nhìn màn hình điện thoại, đọc từng tin nhắn xin lỗi của Syaoran, anh bảo anh bất đắc dĩ mới phải quay về, anh bảo tạm thời anh không nói lý do cho tôi biết được, anh bảo tôi đừng tùy hứng nữa, anh bảo anh yêu tôi, nhưng anh không hề hỏi tôi có buồn không, anh không hề bảo tôi đừng khóc, anh không hề bảo tôi đừng buồn nếu không có anh.

Nhiều khi tôi suy nghĩ rốt cuộc tình cảm tôi giành cho Syaoran và tình cảm anh giành cho tôi có quả thật lớn như tôi từng nghĩ?

Tôi ngước nhìn bầu trời xám xịt đã bị mây đen che khuất, tôi biết, Syaoran từng yêu Sakura, trước cả khi tôi đến, trước cả khi tôi xuất hiện. Vậy nếu như ngày đó tôi không bước chân vào trường Tomoda, tôi cũng sẽ không gặp anh? Không gặp thì đã không đau, không gặp thì cũng đã không buồn.

Tôi bỗng dưng rất tò mò về cái tương lai đó, tôi từng nghe Apollon nói rằng anh ta có một chiếc hộp biết trước tương lai, tôi muốn hỏi xin anh ta cái hộp đó nếu chúng tôi có duyên gặp lại, nhưng có lẽ anh ta sẽ không cho đâu, vì cái hộp đó là hung khí gián tiếp giết chết Cassandra của anh ta.

Một câu chuyện buồn nhỉ...?Vậy nếu ra sao nếu tôi sẽ là Cassandra thứ hai?

Lúc này Jin không có ở đây với tôi, vì nó bảo nó phải trở về trụ sở một thời gian để điều tra về nguồn gốc của Henry và thằn lằn tinh Arlise, việc bỗng dưng hai người này xuất hiện hòng cướp lấy cánh hoa Naruse từ tôi không phải trùng hợp, đây là việc đã sắp đặt sẵn và hai người này dường như đang phục tùng cho người nào đấy. Liệu có phải là lão Thượng Đế? Chẳng phải lão đã và đang thèm khát thứ sức mạnh mà tôi đang nắm giữ hay sao? Nhưng chỉ có một chuyện làm cả tôi và Jin canh cánh trong lòng là sự biến mất kỳ lạ của Henry, ngày đó Naruse quyên sinh cùng Arlise, nhưng cũng cùng lúc làm Henry biến mất. Anh ta đã đi đâu?

Jin rất lo lắng cho tôi, nó bảo có lẽ nó sẽ đi một thời gian khá lâu mà Henry thì có khả năng sẽ quay trở lại tìm tôi nên nó cần một người có thể bảo vệ cho tôi, nhưng nó không hề nhắc đến Haguchi hay Ayame, một trong hai linh thú của tôi mà nó lại gợi ý cho tôi là Syaoran. Bỗng dưng tôi bị cái suy nghĩ của nó chọc cười, nước mắt muốn rơi mà tôi thầm nuốt lại.

Syaoran sẽ đi, tôi không thể níu kéo anh ấy.

Đến khi nào Jin mới hiểu rằng mọi chuyện là do tôi và tôi mới là người có thể bảo vệ chính tôi? Akari bây giờ đã không cần ai bảo vệ rồi, tôi sẽ mạnh hơn và nhất định là vậy, tôi sẽ không để ai chạm vào hạnh phúc của mình. Dù cho đó là người tôi yêu nhất...

Tự nhiên tôi lại muốn ăn thứ gì đó, tay theo thói quen vuốt ve bụng mình.

Tôi thở dài khe khẽ, nhìn chiếc ô màu hồng nhạt thật đẹp dưới màn mưa trắng xóa, tôi bỗng dưng muốn thấy Syaoran lúc này. Nhưng anh lại đang bận thu dọn hành lý rồi.

Phía bên tay vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Akari?"