Ánh Mặt Trời Không Bằng Em

Chương 40




Chiều hôm ấy tôi cúp tiết học, tôi biết ngày đầu tiên mà cúp học là không nên một chút nào, nhưng chân tôi dường như không còn có thể khống chế, tôi từ nhà vệ sinh, lê từng bước chân mệt mỏi về phòng y tế, chỉ trong chiều nay thôi Zeus sẽ cho người sang đưa tôi về phòng ngủ của riêng mình vì tôi không thể nào cứ ở lì trong phòng y tế mãi được. Trở về phòng và mở cánh cửa nặng trình trịch làm bằng đá kia ra, ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào làm chiếc giường màu trắng trong càng chói sáng hơn, ô cửa sổ mở ra mặc cho con gió nhè nhẹ lùa vào lay động chiếc rèm che màu be, tôi đóng cửa, lững thững bước đến giường bệnh và ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lòng rối như tơ vò không biết nên làm như thế nào, hình ảnh bị Loki cưỡng hôn trong nhà vệ sinh giống như một vết sẹo xấu xí hằn in mãi trong trí não, tim tôi giống như bị bóp nghẹn không tài nào thở nổi, tôi mím môi, tựa đầu vào cạnh cửa sổ ngẩn người, nhớ đến nụ cười tựa ánh ban mai của Syaoran hay bờ vai ấm áp vững chãi của cậu, tôi có cảm giác như mình chính là một tên tội đồ không thể nào tha thứ được, rất muốn dùng một con dao, cắt đi đôi môi này, xóa đi dấu tích ô uế kia mãi mãi. Có một cảm giác rất buồn nôn, dịch vị trong dạ dày cuồn cuộn, tôi ôm miệng, chạy như bay vào phòng vệ sinh nhỏ ở cuối phòng, tiếng nôn ọe liên tục vang lên, tôi cố gắng tống khứ đi những thứ dơ bẩn kia, tôi cứ thế nôn ra hết, nhưng chỉ nôn ra dịch vị, súc miệng và rửa mặt, tôi ngẩn người nhìn mình trong gương. Đôi mắt sâu hoắm dường như càng đen hơn, da mặt trắng bệch và tái xanh, nước bết vào hai bên tóc làm tôi cho có vẻ bệnh tật hơn. Lại chập chững đến giường, tôi nằm xuống và thở hắc ra, gác một tay lên trán suy tư, bỗng nhiên bên cạnh tôi có một âm thanh rất nhỏ vang lên, rồi một vật gì đó duy chuyển, tôi giật mình quay sang, thấy Jin đang dụi mắt ngơ ngác ngồi dậy, rồi nó ngáp một tiếng rất to rồi nhìn tôi, nó ngạc nhiên

“Akari. Chị đến rồi à?”

“À.. Ừ.”

“Akari? Chị ổn không? Có phải chị bị sốc không?”- Jin lo lắng sờ vào trán tôi, sau khi chắc chắn tôi không bị gì nó mới yên tâm mà thở dài, rồi giọng nó buồn buồn ngậm ngùi nói với tôi-“ Nhưng nhìn chị xanh xao lắm.. Chị có cảm thấy trong người không khỏe hay không?”

“Chị không sao mà..”- Tôi mỉm cười yếu ớt nhìn nó, rồi tôi liền lái đề tài để tránh Jin tò mò hỏi về chuyện tôi vừa trãi qua-“ Người tài xế… người lái xe đâm chị.. ông ta… có sao không?”

Tôi hỏi như vậy không phải là không có lý, thật ra người tài xế đó không có lỗi gì, ông ta chạy rất đúng phần đường của mình và giữ nguyên tốc độ cho phép, chẳng qua là do tôi chạy ra chắn đầu xe nên ông ta mới tông phải tôi, nếu vì thế mà ông phải dính dáng đến pháp luật thì tôi thật sự rất cắn rứt lương tâm. Nhưng Jin lại mỉm cười vỗ đầu tôi, giọng nó re ré nghe rất dễ thương nhưng với nội tâm đang dày vò của tôi và cái đầu đau nhức thì giọng nó nghe thật chói tai

“Chị đừng lo, em đã điều tra ông ta kỹ rồi. Thật ra trong người của người đàn ông đó chứa một lượng cồn cực lớn và khi đi ngang qua một đoạn đường chắc chắn xe của ông ta sẽ mất lái! Hậu quả là vong mạng! Lúc ấy em đề nghị chị làm thế là vì hứng dùm ông ta một mạng, nếu như lúc đó chị không làm thế chắc chắn bây giờ ông ấy đã đi gặp diêm vương rồi..”

“Nhưng lỡ người ta đi tù thì làm sao?”

“Không có đâu. Chị yên tâm đi em đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi!”

Nghe như thế, tôi mới vui lòng mà thở hắc ra, rồi tôi lại nằm xuống đưa tay lên gác trán, khuôn mặt lắm ưu tư, thật ra tôi đã đoán trước được Jin sẽ giải quyết tốt việc này, huống hồ người kia cũng không có tội, không thể để người ta gánh hết tất cả được, tôi cũng không có hơi sức mà dò hỏi Jin xem cách của nó là gì vì bây giờ đến việc mở miệng tôi cũng lười để mở, chỉ biết cắn môi suy tư, nhìn lên trần nhà không biết nghĩ gì. Jin đang nói rất hăng say nhưng khi thấy khuôn mặt tôi, mặt nó đanh lại, trầm mặc nhìn rồi hỏi tôi

“Chị có chuyện gì suy nghĩ sao?”

“Không.. Nhưng Jin à”- Tôi ôn tồn nói, đôi mắt vẫn chưa hề rời khỏi chùm đèn treo chót vót trên cao-“Có cách nào để chị quay trở về thế giới của chị không? Chị… không thuộc về nơi này”

“Chị chỉ mới đến thôi mà…”- Jin cứng người nhìn tôi, rồi hai vai nó thõng xuống bất lực nói, đôi biết nó đang rất thất vọng với tôi, có lẽ nó nghĩ tôi là một con người không có tính kiên nhẫn chăng? Hay nó nghĩ tôi là một người lắm chuyện dễ bỏ cuộc? Tôi nhắm mắt, ánh đèn kia quá chói, mắt tôi không thích ứng được. Nhưng rồi bên tai tôi vang lên giọng nói khe khẽ của Jin-“ Thật ra là có một cách…”

“Cách gì!?”- Tôi mở to mắt bật dậy nhìn Jin, Jin dường như hơi hoảng, nó bay loạng choạng về sau để tránh bàn tay đang chực vồ tới của tôi, tôi biết mình hành động hơi lố nên ngượng ngùng thu tay về, sau đó Jin mới nói tiếp

“Đến như thế nào thì về như thế..”

“Có nghĩa là.. chị phải tự sát à?”- Tôi mở to mắt nhìn nó, mặt tái xanh, đùa sao, một lần đã là quá đủ, một lần đã là một trải nghiệm đáng sợ với tôi rồi, nhưng Jin chỉ xoa cằm, suy tư rồi nói tiếp, giọng nó có vẻ hơi nhanh và mạnh hơn

“Thật ra không hẳn, chỉ cần chị chết thì linh hồn của chị sẽ tự động quay trở về thân xác cũ của chị thôi”

Tay tôi buông thõng xuống, thì ra là vậy, tránh kiểu nào, cũng không thể tránh được từ chết, là vậy sao, là bắt tôi phải lại làm tổn thương mình sao. Nhưng mà tôi chưa hoàn thành lời hứa với X, tôi chưa thể bỏ mặt cô ấy mà quay trở về nơi của mình, bỏ cô ấy bơ vơ rồi hậu quả là tan biến mãi mãi mà không được tìm ra lời giải cho bản thân mình, không thể gặp mặt người mình yêu lần cuối, tôi có thể lo cho bản thân mình nhưng tôi càng không thể bỏ mặt bản thân của X! Vì thế, có lẽ tôi nên hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi quay trở về cũng chưa muộn, nhưng nhớ đến nụ cười giảo hoạt của Loki, nhớ đến khuôn mặt hoảng sợ và đau thương của Loki, nhớ đến nụ hôn đó, tôi thấy tay chân tôi lạnh đi mấy phần, tôi không thể phản bội lại Syaoran, không thể. 

“Akari??? A-Ka-Ri? Này …Bạch Linh Chi!!”- Tôi giật mình mở mắt nhìn Jin, thấy nó đang lo lắng nhìn tôi-“Chị có sao không? Sao không nói gì thế?”

Tôi mỉm cười, xoa đầu nó –“Không có gì, chị chỉ đang suy nghĩ quảng đường còn lại nên bắt đầu từ đâu thôi..”

Jin im lặng, rồi nó nhếch miệng thành một đường vòng cung, tôi nghe nó khẽ xì một tiếng, rồi nó ôm lấy tay tôi, áp mặt vào làn da của tôi, giọng nó nũng nịu đáng yêu-“ Chị ơi, dù có chuyện gì Jin sẽ mãi bên cạnh chị!”

Chúng tôi cứ như thế ôm nhau rất lâu, cho đến khi tiết học của buổi chiều kết thúc, Yui mở cửa, vội vàng bước vào phòng, lúc đó tôi đang ngồi ngẩn người trên chiếc ghế gỗ kia, tay lúi húi vẽ một bức tranh phong cảnh bên ngoài còn Jin đang vật và vật vưỡn bên cạnh, Yui không để ý tới Jin, chạy như bay lại gần chỗ tôi, cô ấy vươn tay, sờ lên cái trán trơn nhẵn của tôi rồi cất tiếng hỏi han

“Hôm nay cậu bị sao thế, xin đi toilet rồi biến đi luôn, Thoth giận lắm đó.”

Tôi cười khan hai tiếng, cảm thấy da gà nổi lên, gắng gượng ở đôi môi đang khô khốc ra

“À.. xin lỗi, tớ thấy mệt trong người nên trở về”

“Thật không, có chuyện gì phải nói cho tớ biết đó..”- Yui vẫn không an tâm, một tay cô ấy vuốt ve vai tôi, một tay cô ấy ấn ấn huyệt thái dương, cơ mặt tôi giãn ra, thoải mái thở hừ hừ, Yui mỉm cười, búng vào trán tôi một cái, tôi giật mình vươn tay ôm trán, cô lại nói với chất giọng giảo hoạt đáng yêu khác hẳn bộ dáng trưởng thành như mọi lần của mình “ Cho cậu không lừa tớ nữa này!”

Tôi vờ ôm trán la inh ỏi, trong phòng, một mãng vui vẻ và hài hòa, bỗng nhiên cửa chính bị đá sấp ra, Thoth hùng hổ đi vào, theo sau còn có mấy vị thần chung lớp với tôi, bọn họ có vẻ bất ngờ, đi theo sau thoth mà nhìn tôi và Yui dò hỏi, bỗng tôi để ý trong đám đông đó có bóng dáng của Loki, cậu đang mỉm cười và nói chuyện với Balder không nhìn qua bên đây, tôi ngượng ngùng cuối đầu không muốn nhìn thẳng vậy anh ta, có một cảm giác khó chịu bức bối dâng lên trong lòng, nhưng sau đó tôi thấy Takeru đang đứng phía cuối giường thỉnh thoảng lơ đễnh liếc nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt dò xét và tò mò, anh giật mình không kịp phòng bị, nhưng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng trên mặt và quay đi chỗ khác nhìn chằm chằm vào lọ hoa được đặt trên bàn.

“Minato Akari… xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ.. ngày đầu tiên đi học mà dám cúp quay về để nghỉ à?”- Thoth nhếch mép, đôi mắt sắc bén khiêu khích nhìn tôi, tôi ngứa tay, rất muốn một cước đáp thẳng chưởng vào khuôn mặt kia, nhưng sau đó tôi thầm thở dài, dù sao đây cũng một phần là do lỗi của tôi, là do tôi không xin phép mà rời khỏi lớp học, đây là tội rất lớn, có ảnh hưởng đến lớp và gây ấn tượng xấu đến mọi người, vì thế, tôi ngại ngùng không lên tiếng.

“Thôi được rồi mà..”- Apollon mỉm cười, vỗ vỗ vai Thoth mặt “lão” ta đang liếc nhìn một đường vài về phía anh, nhưng anh vẫn vờ như mặt kệ, trưng ra bộ mặt vui vẻ hoạt bát của mình nói với tôi-“Akari, cô có cần tôi giúp đem gì về phòng ngủ của cô không?”

“À.. thật ra là không cần, tôi đến nơi đây cũng không đem theo gì nhiều”- Tôi mỉm cười từ chối, gãi gãi mái tóc đang rối xù của mình, khuôn mặt của tôi bây giờ chắc đã ổn hơn rồi nhỉ, tôi có cảm giác như vậy vì mọi người nhìn tôi trong khá bình thường.. ngoại trừ… tôi nhìn sang hướng Loki, anh ta từ đầu tới cuối đều không nhìn về hướng tôi và tôi thầm cảm ơn anh ta về điều đó, nhưng trong anh ta thật giả tạo, theo ý tôi là vậy, hành động của anh ta bây giờ trong như đang nói 

chuyện vui vẻ với Balder và Thor nhưng lại có vẽ miễn cưỡng và mất tự nhiên, nếu anh ta có cảm giác như vậy thì theo những người này đến đây làm gì nhỉ, làm mất tự nhiên của cả hai người, bỗng nhiên nhớ đến nụ hôn ướt át ban nãy, mặt tôi nóng lên, lắc lắc đầu, hít một hơi thật sâu để mọi người không thấy được gì khác thường, tôi mỉm cười nhìn Yui và lại bắt đầu diễn giống Loki.

Thật ra tôi cảm thấy tài năng diễn xuất của tôi rất tốt, nếu nói tôi có thể thì tôi nhất định sẽ làm diễn viên, vì tôi rất giỏi che giấu cảm xúc của mình và có thể phơi bày một cảm xúc khác, tôi tự hào về nó, tôi tự hào về tài năng này của mình, một cái mặt nạ tạo ra rất dễ, chỉ khi nào con người ta đã trải qua nhiều chuyện nhiều biến cố thì chiếc mặt nạ mỏng manh mà vững chắc chính là một lá chắn rất chắc…

Khi tôi đang suy nghĩ mênh man nhưng đôi mắt lại ngơ ngẩn nhìn vào một khoản không, tôi bỗng có cảm giác ai đó khẽ cham vào người mình, tôi giật mình choàng tỉnh nhìn đôi mắt màu vàng lạnh lùng trước mặt, mái tóc tím xõa dài ngang vai và khuôn mặt trắng bất thường kia, anh đang nhìn tôi, nhìn đôi mắt đó dù anh không nói nhưng tôi cũng hiểu ý anh là gì, tôi ngượng ngùng

“Em ổn ạ.. cảm ơn anh”

“Ơ kìa!”- Yui giật minh-“Cậu hiểu ý của Stukito à?”

“Ừ? Có chuyện gì à?”- Tôi ngạc nhiên, đôi mắt của Stukito mặc dù có tĩnh mịch và lạnh lùng, thậm chí đối diện với tình huống này trong anh ta bình tĩnh đến lạ. Nhưng quả thật nó rất dễ để phân tích trong đôi mắt đó có ý nghĩa gì, chuyện đơn giản thôi mà.

“Không thể nào!”- Takeru dường như hơi hoảng loạn, anh ta đi nhanh về giường tôi, nhìn tôi, rồi như có điều muốn nói, anh ta cắn răng nói lên khó khăn-“Không ai có thể hiểu được ý của anh hai khi chưa được nghe anh hai nói.Tôi thường rất khó khăn trong việc đọc được ý nghĩa trong mắt anh hai… và đến bây giờ chưa ai làm được cả.. ngoại trừ một người..”

“Takeru!”- Giọng nói bình tĩnh của Stukito vang lên, anh nhắm mắt vẫn một bộ dạng không quan tâm, anh nói-“Đừng nhắc”

Takeru giật mình, hiểu ý, rồi anh lui ra, đứng cúi đầu một bên như có điều suy nghĩ bỏ mặt tôi đang ngơ ngẩn chưa hiểu chuyện gì ở một bên. Phía bên kia, Loki chú ý đến động tĩnh bên đây, hơi nhướng máy, trong miệng anh phát ra âm thanh gì đó rất nhỏ mà không ai nghe được, rồi anh nhếch mép, lại quay sang nói chuyện với Balder.

Phòng ngủ mới của tôi rất to, khi bước vào, tôi phải công nhận Zeus có phần thiên vị tôi, dù tôi rất cảm kích về điều đó nhưng đối với mọi người thì điều này có hơi không công bằng chỉ bởi vì tôi là chỗ quen biết với ông ta, Thoth một bộ dạng cao cao tại thượng đứng khoanh tay một bên, rồi “lão” không biểu cảm xoay đi bước đi nhanh rồi biến mất ở phía hành lang cuối khu vườn hoa đối diện với tôi. Yui sững sờ nhìn căn phòng với gam màu tím chủ đạo với những bóng đèn chập chờn rất đẹp, buổi tối ở đây thì trong như cảnh thần tiên trong khu rừng sâu vậy, Yuinói

“Chỗ cậu đẹp quá Akari!”

“Ồ..vậy à”- Tôi hơi ngơ ngác, không để ý đến căn phòng,kéo cái ghế cạnh đó lại gần cửa sổ, tay ôm chặt Jin, phía trước mặt tôi chính là một bãi biển rất to, tôi biết đây chỉ là chút phép thuật cơ bản của Zeus vì đúng ra thì sau phòng tôi chính là một vườn hoa nhỏ thôi, lúc nào cũng có hương thơm bay vào phòng làm tôi ngây ngất rất lâu, hoa thơm nhưng không thấy được, cũng như hạnh phúc không bao giờ có, ngồi một hồi lại nghĩ bậy, tôi mỉm cười tự giễu mình, mắt vẫn không chớp nhìn đàn hải âu đang bay trên vùng biển lấp lánh đằng xa, mắt mở to, rất muốn khóc, khung cảnh yên bình này, tôi không quen, có lẽ vì sống khổ cực đã quen, có lẽ đã có quá nhiều thử thách, tôi không quen. Chẳng biết từ lúc nào Yui đã ra khỏi phòng, hình như cô ấy có chào tôi nhưng tôi không nghe, chỉ mãi mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Tôi giật mình, thấy X đang đứng bên cạnh, đôi mắt màu đỏ kia vẫn còn trong hốc mắt, làn da vẫn nhợt nhạt và tay chân lạnh lẽo, cô ấy vận một cái váy trắng dài tới đầu gối mặt dù trong nó giống một mảnh vải chắp vá lại hơn, X tựa tay và thành cửa sổ, lơ đễnh nói, một bộ dạng quyến rũ làm cho tôi nhìn không chớp mắt, thú thật, X rất đẹp, dù thân hình giống tôi, dù khuôn mặt là một nhưng cái phong tình kia thật không phù hợp với một cô gái 16-17 tuổi, X ngồi hẳn lên bậc, đung đưa chân rồi nói

“Cô tìm được rồi”

“Tìm được gì?”

“Người đó..”

“Ai?”

X không trả lời, nhìn ra phía xa, miệng ngâm nga một ca từ gì đó không rõ, nhưng được một lúc, X lại nói

“Sau này phải thay tôi nhé?”

“Về chuyện gì?”

“Chăm sóc họ..”

“Chuyện đơn giản thôi mà”- Tôi dựa vào cửa nhìn ra phía xa, nơi những cánh buồm đang căng tràn trước gió

“Và phải thay tôi…”

Khi ánh hoàng hôn dần hạ xuống, X liền nhảy xuống bậc thềm, cô ấy để hai tay ra sau lưng, mỉm cười

“Akari, cảm ơn cô”

Có lẽ do tôi nhìn lầm, nhưng quả thật, X đang khóc, tại sao nhỉ? Tại sao X lại khóc. Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, đứng cạnh cô ấy, tôi nắm chặt tay X, cảm nhận hơi lạnh truyền từ tay kia sang tay này, chúng tôi cứ thế ngắm nhìn mặt trời đang dần lặn xuống biễn, và rồi màn đêm dần lên,tôi lại ngẩn người, nhìn ánh trăng tròn vành vạch trên cao kia, năng lượng huyền bí kia lại lần nữa truyền vào cơ thể của tôi, mát mẻ nhưng sao lại cô đơn đến thế. Ánh trăng.. Ánh trăng.. sắp đến rồi… Tôi hỏi Jin

"Jin này, ánh trăng đang nói gì vậy?"

Jin không trả lời, nó chỉ nhìn chằm chằm vào hướng tay của tôi chỉ về mặt trăng, rồi nó dụi mặt vào má tôi, ngồi yên trên vai tôi và bỗng ngâm nga một giai điệu nào đó, à phải rồi, là giai điệu của X. X, cô biết phải không... ý nghĩa của sự tồn tại...

Đêm đó, một đạo ánh sáng trắng chờn vờn quanh phòng Akari, ở đó, có một cô bé ngồi trên bệ cửa sổ, với chín cái đuôi trắng như tuyết đang đung đưa trong cơn gió lạnh ở biển khơi, cô bé không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn con thú bông đang hát một bài hát nào đó, rồi cô bé im lặng, rơi nước mắt, ánh trăng, ánh trăng đang khóc, vì sao thế? Vì ánh trăng mãi mãi chỉ có thể nhìn về phía biển xanh, chỉ có thể gặp mà không thể chạm đến biểnxanh, mặt trăng, thật đáng thương... và mặt trăng dịu dàng đó đang nói rằng " Em xin lỗi"