Ánh Mặt Trời Không Bằng Em

Chương 4: Tôi và cậu đã biết nhau từ trước phải không ?




Trong suốt giờ học, tôi luôn có cảm giác như có ai đang nhìn mình. Nhưng cứ mỗi lần tôi ngẩng đầu dậy quan sát xung quanh thì lại không thấy gì lạ, mọi người vẫn cứ chăm chú nghe giảng bài. Quái thật, bình thường tôi rất nhạy cảm hay rất thính tai. Đến con Jin đang nằm ngáy trong cặp tôi còn nghe, vậy mà cho dù tôi có phản xạ nhanh cỡ nào cũng không thấy gì lạ cả. 

11 giờ trưa, chuông trường reo lên, tất cả học sinh ồn ào náo nhiệt vội cất tập vở và lôi trong cặp ra hộp bento. Tôi thèm thuồng, sáng đi do quá nôn nao nên tôi bỏ quên hộp bento ba làm để ngay bàn ăn. Xem ra hôm nay tôi phải nhịn rồi, bình thường dạ dày tôi không tốt, nhịn ăn rất có khả năng sẽ bị đau. Mà tôi lại không đem theo tiền nên không xuống căn tin trường được. Chỉ đành giả bộ gục ngủ trong lớp. Tôi rất muốn dùng phép hóa ra một cái đùi gà trước mặt nhưng Jin đã dặn tôi không được sử dụng khi ở nơi có người. Tôi im lặng rơi nước mắt trong lòng.

-Này bạn gì ơi? - Một giọng nói vang lên

Tôi ngẩng đầu, là một cô bé tóc nâu ngắn cột 2 chùm nhỏ rất dễ thương, kế bên còn có một cô bé tóc xanh đen dài đứng. Hai bạn ấy đứng trước mặt tôi, khuôn mặt tò mò, tôi cười hì hì

- Ừ có chuyện gì thế hai bạn?

- Bạn có muốn ăn trưa cùng tụi mình không? - Cô bé tóc ngắn chỉ ra một cái bàn đầu, chỗ đó đang tụ tập 2 ba bạn nữa. Họ đang nhìn tôi vừa tò mò vừa mỉm cười thiện ý. Tôi lại cười cười vuốt tóc, ngượng ngùng nói

-Mình ăn rồi, mấy bạn cứ ăn đi.

-Bạn ấy nói xạo đó - Cậu con trai nãy giờ ngồi kế tôi luôn im lặng lên tiếng, cậu ấy liếc xéo tôi, tôi bỗng cảm thấy lạnh gáy. Đôi mắt đó như muốn băm tôi ra vậy. Hoặc có lẽ do tôi tưởng tượng chăng? Cô bé tóc ngắn nghe vậy mấy nói

-Hoe!! Sao cậu biết Lee? 

-Nãy giờ tôi thấy cậu ấy cứ lục cái cặp, rồi ngẩng mặt lên cười ngu rồi ụp mặt xuống, đó chẳng phải do cậu không đem theo bento sao? - Đôi mắt sắc bén đó vẫn nhìn tôi, chà, lý luận hay thật. Tôi có nên gọi cậu là sư phụ không? Đến như thế mà cậu vẫn biết.

-À... hehe.. Đúng là mình không đem theo đồ ăn.... - Tôi ngượng ngùng

Cô bé tóc ngắn lại kéo tay tôi

- Ba mình làm đồ ăn ngon lắm, nhiều nữa, mình sẽ chia cho bạn. Lại đây ăn với tụi mình đi. 

-Đúng đó, bạn cứ lại ngồi chung đi. - Cô bé tóc dài cười diệu dàng nhìn tôi.

Lúc này tôi không từ chối nữa, lẽo đẽo theo 2 cậu ấy lại cái bàn đầu. Nơi đó đang tập trung rất nhiều người. Tôi có hơi ngại, tôi ít tiếp xúc với người lạ nên tính tôi rất trầm, có thể nói nếu không cần thì tôi ít nói chuyện. Có lẽ do từ nhỏ tôi đã không biết chân ra khỏi biệt thự của Aiko.

-Để mình giới thiệu cho bạn.- Cô bé tóc ngắn nói- Mình tên Sakura, Kinomoto Sakura, bạn có thể gọi mình là Sakura. Đây là Tomoyo - Sakura chỉ vào cô bé tóc dài. Đây là Rika, Naoko, Chiharu và cậu bạn này là Takashi. -Sau khi chỉ một loạt cái tên, tôi gật đầu chào từng người. Được một lúc tôi nhìn Sakura ra hiệu hỏi về cậu bạn mặt hung dữ đang đứng nãy giờ. 

Sakura im lặng một hồi mới nói 

-Đây là Lee Syaoran, cậu ấy là người Hồng Kông, cũng mới chuyển tới thôi. Tính cậu ấy tốt lắm nên cậu đừng hiểu lầm nha. -Sakura ngượng ngùng nói

-Hừ! - Syaoran nhăn mặt, quay đi.

Tôi nghĩ là cậu ấy ghét tôi, tôi cũng ngại ngùng im lặng không lên tiếng, người ta ghét mình thì bây giờ mình có nói cũng đâu có ích gì. Chỉ là tôi hơi buồn, tôi cũng đâu có làm gì đâu nhỉ, sao lại bị ghét? Có lẽ do bộ dáng tôi khó nhìn? Có lẽ vậy... Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì Syaoran lấy trong cặp ra một hộp bento, kéo ghế ngồi cạnh rồi im lặng ăn. Tôi thấy thế cũng im lặng. Sakura moi hộp bento bự ra. Khi tháo cái khăn màu hồng ra thì một mùi thơm xông tới làm tôi bị hun tới choáng váng. Chao ôi.. đã lâu rồi tôi không ngửi được mùi thức ăn thơm như vậy. Tôi thèm thuồng nhìn hộp bento của Sakura, Sakura cười haha, hỏi xin Tomoyo một đôi đũa, Tomoya lấy trong cặp ra thêm một đôi đũa đưa tôi rồi bổ sung

-Tớ bình thường theo đem theo một đôi đũa để phòng, mẹ tớ nói như vậy khi đũa rơi mình có thể đỗi đôi khác 

Tôi gật đầu liên tục. Sakura chìa hộp bento ra trước mặt, tôi không khach sáo gắp một miếng trứng hình tròn bỏ vào miệng. Mùi vị của trứng còn có hơi mặn mặn lan tỏa, tôi vui đến chảy nước mắt. Gần 2 tháng sống trong rừng chỉ ăn trái cây và cá. Lâu lâu Jin biến ra một con gà để ăn và Aki săn thú thì chúng tôi chỉ ăn rất giản dị, tôi và Jin chưa đủ sức mạnh nên không sử dụng phung phí. Tôi ăn rất hăng say, thậm chí Tomoyo thấy tôi có vẻ rất đói nên chủ động chìa hộp bento của mình ra, tôi cũng mặt dày gắp vài miếng rau ăn. Tôi tinh mắt thấy trong hộp bento của Syaoran có một miếng shushi còn lại, hình như là nhân trứng cá hồi. Tôi vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn miếng shushi, Syaoran sao không ăn miếng shushi đó nhỉ, nó ngon thế mà. Có vẻ ánh mắt tôi quá mức trần trụi làm Syaoran ngẩng mặt lên nhìn tôi, miệng cậu ấy còn dính một hột cơm, tôi không ngại mà đưa tay lên quệt xuống. Cậu ấy đơ mất mấy giây rồi bỗng đỏ mặt đứng phắt dậy, nhìn tôi, miệng kêu lên vài tiếng kì lạ rồi bỗng đập đôi đũa xuống chạy ra ngoài. Bọn tôi đều tò mò nhìn cậu ấy không hiểu. Takashi còn nói

-Lee có vẻ hơi xúc động nhỉ? - Bọn tôi nhìn nhau, biểu cảm bó tay.

Khi sắp hết giờ ăn trưa, loa phát thanh trường vang lên "Các em còn 5 phút để ăn và dọn dẹp " thì tôi thấy Syaoran nãy giờ đi đâu đó bước vào lớp. Cậu ấy thoạt nhìn như có vẻ đã bình thường nhưng hai lỗ tai vẫn còn đỏ. Cậu ấy bước xuống chỗ chúng tôi đang dọn dẹp, lấy hộp bento cảu mình, lấy đãu gắp miếng shushi nãy giờ chưa đụng, đưa ra trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn, cậu ấy cũng nhìn tôi, đôi mắt tưởng như không có gì nhưng thấp thoáng nét chờ mong. Tôi nhìn miếng cá hồi đỏ hỏn đang reo gọi Nào nào, mau tới đây xơi em này ~ không kiềm được ngậm vào, nhai nhai, hừm... hơi lạc, chắc phải chấm với nước tương mới ngon, nhưng mùi vị thì không chê vào đâu được. Tôi thỏa mãn nuốt cái ực. Liếm liếm môi. Syaoran lúc này mới hài lòng dọn dẹp, trở về chỗ ngồi nhìn ra cửa sổ. Tôi cũng không có cảm giác gì. Quay lại chỗ ngồi của mình chờ chuông reo vô học. 

Bỗng nhiên Syaoran quay sang nhìn tôi

-Này.

- Hửm?

-Tôi và cậu từng biết nhau từ trước phải không?

-Hình như là không.. - Tôi khó hiểu

-Ừ thôi không có gì - Rồi cậu ấy lại quay mặt sang cửa sổ.

Tôi thầm nghĩ cậu này lạ thật. Rồi cũng im lặng. Được một lúc cậu ấy lại quay sang

-Nhưng tôi cứ có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi

-Cậu nghĩ vậy thì chắc là vậy - Tôi trả lời một câu thiếu muối

-Chắc là vậy rồi. Tôi cảm giác cậu rất quen. -Syaoran nhìn tôi nghiền ngẫm. Đôi mắt đó như thấp thoáng một cái gì đó rất buồn. 

Tôi cứ nghĩ tôi nhìn nhầm nên cũng im lặng. Những tiết cuối cũng rất chán. Tôi rất ngại học Toán vì đến Toán 1+1 bằng mấy tôi còn phải đưa tay lên đếm thì  bắt tôi nhồi sọ những thứ này thì hơi quá..

Cuối cùng cũng kết thúc buổi học. Tôi chuẩn bị ra về, chào tạm biệt Sakura và Tomoyo rồi đeo cặp lên lưng. Nhắc mới nhớ tôi không thấy Jin nói gì sáng giờ, mở ra thì thấy nó đang ngủ rất ngon. Tôi cười khổ, có lẽ mấy ngày sau nên để nó ở nhà.  

Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy Sakura mang giày Patin rồi phóng đi rất nhanh, thật là một cô bé hiếu động, tôi mà bằng được như cậu ấy thì tôi rất mừng luôn. Thở dài rồi đeo cặp, tự nhủ sẽ về kể cho ba nghe những chuyện ở trường. Xem ra đi học còn vui hơn lầm lũi ở nhà. Tôi cuối cùng cũng có bạn rồi

Cười hì hì, khi tôi bước chân ra cổng thấy Syaoran đang đứng. Cậu ấy như đang đợi ai. Tôi không tò mò định bước qua thì cậu ấy đi theo tôi

- Tôi với cậu về chung 

-Nhưng nhà cậu hướng khác mà? 

-Đi hướng này cũng được - Cậu ấy nói

Tôi cũng từ bỏ suy nghĩ sự kì lạ trong câu nói ấy, lầm lũi sóng vai cùng cậu ấy đi trên đường. Quái lạ, tôi có cảm giác rất thân thuộc khi đi chung với cậu ấy, một cảm giác ấm áp thân quen. Tôi khẽ liếc nhìn cậu ấy. bây giờ mới thấy, cậu ấy có khuôn mặt rất đẹp trai, còn pha lẫn một chút kiêu ngạo, nhưng như thế mới đáng yêu chứ nhỉ? Tôi cười

-Cười gì thế? - Cậu ấy kì lạ quay sang tôi hỏi

-Không có gì. Chỉ là thấy cậu thật đáng yêu

-Cậu.. cậu..- Cậu ấy đỏ mặt nhìn tôi lắp bắp. Đến lúc này tôi không còn hình tượng cười to hơn

-Này! Nín ngay không được cười!!

-Đáng yêu cái gì? Cậu mới đáng yê.. - Nói được một nửa, cậu ấy mới sực nhớ mình nói sai, liền ngậm chặt mồm không lên tiếng nữa. Tính cậu trước giờ rất khó chịu, không hiểu sao đi chung với cô bé này lại mang đến cho cậu một cảm giác rất vui và bình yên. Cứ như chúng ta đã quen biết từ rất lâu rất lâu rồi vậy.... Cậu quay sang nhìn cô bé kế bên, đôi mắt và nụ cười rất đẹp rất đẹp, cứ như hòa mình vào ánh sáng của buổi chiều hoàng hôn... 

Chiều hôm đó, có hai đứa trẻ đi kế nhau, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang khắp con đường vắng lặng...