Ngoài trời mưa vẫn liên tục rơi, gió cuối mùa rét căm căm thổi vào da thịt của những vị khách bộ hành làm họ phải kéo cao chiếc khăn len quấn quanh cổ, bầu trời như được phủ thêm một lớp màn trắng xóa xua tan cái không khí bi thương chỉ vừa xảy ra ở nơi đây.
Bệnh viện
Trong bệnh viện lúc này rất đông đúc và ồn ào, tiếng la hét của bệnh nhân cũng như tiếng xe đẩy ồm ồm vang vọng khắp bệnh viện, ồn ào và náo nhiệt, nhưng đối lập với khung cảnh đó thì ở khu cấp cứu lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đau thương, yên tĩnh đến đau lòng, ở trước phòng cấp cứu rất nhiều người đang đứng, nổi bật nhất là có rất nhiều chàng trai trẻ chỉ độ tuổi còn ngồi ghế nhà trường khắp thân mình đều là vết máu đỏ thẩm trong rất ghê rợn, họ có khuôn mặt tuyệt mĩ đẹp trai nhưng đôi mắt lúc này lại đỏ xót vì khóc quá nhiều, trên mặt mọi người ở đây đều là một biểu cảm nghiêm trọng và nét kinh hoàng vẫn chưa tan trên từng khuôn mặt, Fuu và Yusuke ngồi run rẩy ở một góc bệnh viện, khuôn mặt dại ra nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ leo lét của phòng, bên trong không phát ra bất kì âm thanh nào, thỉnh thoảng chỉ có một vài y tá chạy ra, nhưng họ không nói gì, một bộ dạng vội vàng chạy đi với đôi tay đầy máu và một lúc lại ôm nhiều thứ trở về. Khung cảnh tang thương đó làm nhiều người nhìn vào phải chạnh lòng và chắc chắn khi biết bên trong là một cô bé chỉ mới 11 tuổi thì chắc chắn sẽ lại thương tiếc hơn.
Một tiếng khóc thảm thương não nề từ bên ngoài vọng vào, Miwa từ thang máy chạy vọt ra, nhưng do bà đã không còn hơi sức để đi nên phải nhờ sự trợ giúp của trợ lý. Người trợ lý đã già một tay đỡ nách bà, một tay cố dìu bà đến gần phòng cấp cứu. Miwa nhìn những đứa con trai của mình, trong lòng dâng lên một cổ uất ức kỳ lạ. Bà nắm lấy tay đứa con trai lớn nhất của mình luôn miệng kêu gào
“Tại sao lại xảy ra việc này!! Tại sao Akari lại bị xe đụng!! Masaomi con nói đi. Chẳng phải mẹ nhờ con chăm sóc em sao. Tại sao lại để em ra nông nỗi này! Tại sao tại sao tại sao!!!”- Nói tới cuối bà thì giọng bà đã chuyển sang nghèn nghẹn, đôi mắt bà giận dữ, bà cảm thấy đầu bà rất đau và tim bà cũng đau không kém. Nỗi ám ảnh ngày mất đi anh trai đã là quá lớn đối với bà, người anh trai bà rất yêu thương đã rời xa bà mãi mãi, nổi an ủi duy nhất bây giờ chỉ còn cô cháu gái dễ thương của người anh quá cố để lại cho bà, bây giờ con bé cũng đang nằm trong phòng cấp cứu, chính tại nơi anh bà ra đi vĩnh viễn, thử hỏi, nếu như Akari có chuyện gì xảy ra bà sống tiếp như thế nào đây, làm sao bà còn có thể nói được gì với anh trai đây?? Tại sao mọi chuyện lại xảy đến với bà, tại sao lại không cho bà một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, tại sao phải cướp hết tất cả của bà mới vừa lòng. Masaomi không nói gì, mắt đỏ hoe cúi đầu
“Mẹ… mẹ con xin lỗi”- Nói rồi anh nức nở gục mặt trong bờ vai của mẹ khóc rống, Miwa sững sờ chết lặng, đã bao lâu rồi nhỉ, đã bao lâu mà đứa con trai này của bà đã không còn khóc nhỉ, đứa bé mạnh mẽ nhất của bà bây giờ lại ôm lấy bà xin lỗi, bây giờ lại có thể nói những lời như vậy. Vậy Akari của bà thì sao, vậy Akari của bà thì sao đây, xin lỗi thì Akari của bà có thể bình lặng không.
“Con bé chỉ mới mười một tuổi!!”- Miwa lại một lần nữa không còn bình tĩnh được, bà rống lên với những người có mặt ở đó-“ Con bé mới mười một tuổi!! Làm sao con bé có thể chịu được đây!! Tại sao lại để nó một mình cơ chứ!!”- Rồi bà nức nở, mặt tái xanh choáng váng ngã vào người người trợ lý, Azusa hoảng hốt, lau vội nước mắt rồi đỡ lấy bà, để bà ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi xoa bóp mặt cho bà, anh cố kiềm nén tiếng nức nở nho nhỏ của mình, vươn tay cứ lâu vội những giọt lệ tràn khóe mi nhưng không làm sao lau sạch được. Subaru buôn bã, anh nhìn Kaname cũng đang một biểu cảm nghiêm trọng đối diện, trong nhà này có thể nói anh, Kaname, Hikaru và Natsume là có rất ít cơ hội được gần gũi với em gái nên tính cách của em gái anh không biết được nhiều, nhưng sống chung với em gái đã lâu, anh hiểu em gái là một cô bé thích cười, nụ cười của em rất đẹp và làm ấm lòng của những người xung quanh được nhìn thấy nụ cười của em, em luôn cố gắng làm tốt việc của mình và đối xử rất tốt với anh em trong nhà, dù em ít nói và hay tỏ ra rất kỳ lạ nhưng em gái cũng là người mà anh rất yêu thương, nhưng bây giờ em gái lại đang nằm trong đó, anh vẫn còn nhớ biểu cảm điên dại của anh Stubaki và anh Masaomi khi thấy em nằm im trong vũng máu, toàn thân cả hai người đều là máu của em, em nằm đó, bình yên như đang ngủ nhưng khuôn mặt lại trắng bệch không một chút huyết sắc, giây phút đó anh cảm thấy như cả bầu trời đều sụp đổ tối tăm, nhìn bộ dạng kinh hoảng rồi đau thương của Iori hay biểu cảm chết đứng của Fuu hay Yusuke, anh chỉ cảm thấy em gái thật đáng thương, rất đáng thương.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Azusa dù rất đau thương nhưng anh vẫn phải ráng cầm cự an ủi cho Stubaki, thật buồn cười, chính mình còn không thể kiềm chế được cảm xúc mà lại đi an ủi cho người khác, nhìn người anh trai sinh đôi của mình môi đã nức nẻ và đôi mắt dại ra nhìn nền nhà láng bóng, toàn thân anh bẩn thỉu còn bốc lên mùi tanh của máu mà Azusa không thể nào đành lòng được. Loạng choạng đứng dậy, anh muốn đi mua mấy chai nước cho mọi người vì nếu cứ chờ đợi mãi như thế làm sao mà cầm cự nổi đây. Nhưng khi anh vừa ấn nút thang máy thì đèn của phòng cấp cứu tắt ngấm sau 4 giờ liên tục hoạt động không ngừng nghị, tim Azusa khẽ ngừng đập một cái, khi thấy tất cả mọi người đều ùa về hướng cửa phòng, anh cũng từ bỏ ý định đi xuống dưới của mình mà chạy như bay lại, một ánh sáng nhỏ khẽ len lói trong tim anh, anh hy vọng Akari sẽ tai qua nạn khỏi. Có như vậy tất cả mọi người mới có thể thả lỏng được. Nhưng khi vị bác sĩ đôi tay đầy máu khẽ gạt khẩu trang trên mặt ra, một bộ dạng nghiêm trọng nhìn thẳng vào Miwa. Rồi ông ta lắc đầu, thở dài.
“Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng do thương thế của cô bé quá nặng, mà cô bé còn nhỏ nên không thể chịu được va chạm mạnh như thế, dù đã cứu sống thành công nhưng tôi e rằng nửa cuộc đời sau của cô bé sẽ phải sống thực vật.”
Miwa chỉ kịp nghe tới đó, bà không cầm cự nổi liền ngất xỉu, người trở lý hoảng hốt đỡ lấy rồi liên tục gọi tên bà, còn Stubaki triệt để chết lặng, anh lắc đầu lui về sau, ngã phịch xuống nền nhà lạnh băng và mở to mắt trừng trừng nhìn người bác sĩ. Iori đang im lẳng bỗng mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, nước mắt tràn ra đầy khuôn mặt xinh đẹp và môi anh mấp máy liên tục, anh vừa cười vừa khóc ôm lấy tóc mình lầm bầm
“Không.. không thể nào..”
“Tôi xin lỗi nhưng mong gia đình bình tĩnh lại lo cho cô bé”
Vị bác sĩ là một người đã có nhiều năm hành nghề y nên rất hiểu cảm xúc của gia đình nạn nhân lúc này khẳng định rất cần yên tĩnh và sẽ không muốn thấy người làm bác sĩ là ông nhất ngay bây giờ. Ông lại một lần nữa lắc đầu thở dài bước đi. Rồi chiếc xe đẩy đẩy một thân hình nhỏ bé đi ra, khuôn mặt trắng bệch sưng húp và bầm tím nhìu nơi, khuôn mặt vốn dĩ dễ thương mũm mĩm bây giờ hóp lại và ốm yếu, khắp nơi đều bị băng bó và đôi tay dập nát không còn ra hình thù, Yusuke thấy tim cậu nghẹn thắt lại, người trên cán đó là Akari sao? Không thể nào đâu nhỉ, Akari sẽ không như thế, em ấy rất đẹp, rất dễ thương, em ấy giống như một bông hoa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời vậy, sẽ không phải một bộ dạng thê thảm đến như thế. Không thể nào đâu, cậu ôm mặt, không dám nhìn khóc rống lên, bất đắt dĩ Ukyo phải ôm Yusuke vào lòng vỗ lưng cậu an ủi, anh cắn răng không đành lòng nhìn một màn trước mắt, rồi Akari được đẩy vào thang máy, chuyển vào khoa hồi sức đặc biệt.
---
Đã nhiều ngày trôi qua, tình hình của Akari dần chuyển biến tốt hơn, ít nhất là vậy. Nhưng bác sĩ nói, cô có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, khoảng khắc đó bất cứ ai có mặt tại phòng bệnh đều không kiềm được những giọt nước mắt mà rơi lệ, họ thương cảm cho thân phận một cô bé chỉ mới mười một tuổi mà mãi mãi chôn vùi tuổi xuân trong bốn bức tường trắng tinh không ánh sáng, chỉ còn là một đứa trẻ bé thơ mà em đã phải sống cảnh thực vật suốt quảng đời còn lại.
“Mẹ ơi”- Ukyo bình tĩnh đẩy cửa vào, anh nhìn người mẹ của anh đang ngồi cạnh giường bệnh, nắm chặt tay Akari, bà vội lau đi những giọt nước mắt trên má, mắt bà bây giờ gần như đã sưng to vì nhiều ngày bà luôn lấy nước mắt mà rửa mặt, dù biết Akari đã tránh khỏi đôi bàn tay của thần chết nhưng bây giờ Akari có còn phải sống theo đúng nghĩa nữa đâu. Như thế thì người làm mẹ, làm dì như bà làm sao mà chịu nổi
“Mẹ ơi, phía cảnh sát đã lấy lời khai của người tài xế”- Anh ngừng một chút quan sát kỹ biểu cảm của Miwa, rồi thấy bà không có biểu hiện gì quá khích, anh thở phào một hơi nói tiếp –“ Xác định trước đó ông ta đã tiêu thụ rất nhiều cồn, vượt quá mức cho phép và ông ta cũng khẳng định lúc đó ông ta đã không còn thấy rõ đường đi nữa.”
Miwa vẫn không trả lời, bà nhíu chặt tay Akari, bây giờ bà phải làm gì đây, bỏ tù người đàn ông kia? Nhưng như thế thì có ích gì cơ chứ khi cháu bà không thể tỉnh lại, hơn nữa bà đã điều tra gia cảnh người đó, nhà ông ta rất nghèo khổ khi cha mẹ đã qua đời lâu và hiện tại ông ta phải nuôi sống người vợ bị bệnh tật hành hạ liên miên và bốn đứa con thơ đang tuổi ăn tuổi lớn, bà dù là một con người cứng rắn nhưng trái tim bà không phải làm bằng sắt đá, bà đã muốn tha tội cho người đó, nhưng nếu như vậy thì ai đòi lại công bằng cho cháu bà đây.
“Phía cảnh sát nói sao?”- giọng bà mềm yếu, khàn khàn lên tiếng, Ukyo nhíu mày, anh có cảm giác chỉ cần cố cầm cự thêm thì Miwa sẽ không chịu nổi mà gục xuống thôi.
“Họ nói là…”
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ cồng cộc khô khốc của cánh cửa vang lên, Ukyo đang nói dở liền giật mình ngưng lại, anh khẽ nói “ Vào đi”, cánh cửa màu trắng kia từ từ được đẩy nhè nhẹ vào, có ba đứa trẻ bằng tuổi Akari bước vào, trên tay chúng là một bó hoa cẩm chướng nở rộ rất đẹp trên tay, Sakura khẽ hít vào, mùi cồn và mùi máy lạnh nồng nặc tràn vào khí phổi làm cô khó chịu nhíu mày, lần thứ mấy rồi nhỉ, kể từ lần đầu tiên Akari phải nhập viện vì tâm lý của cô ấy có vấn đề sau khi ba mẹ cô ấy qua đời, và lúc đó cô ấy nhiều lần hành xử rất kỳ lạ và thậm tí có ý định đã thương chính mình, vào những lúc đó Sakura rất sợ, sợ sẽ có chuyện xảy ra với Akari, sợ cô bé đó dại dột làm những chuyện không nên vì thế một giây một phút Sakura và Lee cũng không dám bỏ cô bé một mình, vậy mà bây giờ người con gái đó vẫn ở trong bệnh viện nhưng với bộ dáng nửa sống nữa chết mờ nhạt trên chiếc giường bệnh trắng tinh khôi, Sakura nghe tim mình nhói lại và những giọt nước mắt rất muốn chảy, nhưng sự kiên cường từ sâu trong con tim của Sakura không cho phép điều đó, thời gian thu phục các lá bài Clow đã đủ dài để tôi luyện tính cách của một con người và Sakura cũng không ngoại lệ, dù cô đã có thể tập cách tự kiềm nén bản thân mình nhưng khi nhìn đến khuôn mặt bị bầm dập của Akari trên giường bệnh, toàn thân cô ấy bị nối vào những sợi dây và bị băng bó rất nhiều, nhìn cảnh đó Sakura vẫn không thể nào kiềm được.
“Chào dì, tụi cháu là bạn của Akari”
Miwa khẽ sững sờ, rồi bà vội lau đi những dòng nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng yếu ớt làm động tác mời cả ba ngồi vào một chiếc ghế gần đấy được kê sát giường, Ukyo hiểu ý, anh im lặng không thanh sắc mở cửa bước ra ngoài và khép cửa lại. Sakura hỏi rất nhiều chuyện về Akari cũng như lý do nhưng Syaoran ngồi một bên lại triệt để im lặng, im lặng rất lâu rất lâu, Tomoyo ngồi một bên lo lắng nhìn Syaoran, có phải cậu ấy buồn quá hỏng đầu luôn rồi hay không, cô biết Syaoran rất thích Akari và cô cũng biết Akari cũng có tình cảm với Syaoran, bây giờ Akari nằm đó, Syaoran khẳng định sẽ rất buồn rất đau, đau hơn bất kỳ ai trên thế giới này, nhìn biểu cảm của Syaoran dạo gần đây là sẽ biết, cậu ấy đã nghĩ học 4 ngày nay, đến thăm cậu ấy không ra gặp, gọi điện cậu ấy không bắt máy, bất đắc gĩ ông Wei phải ra mặt nhờ vả cả hai người cùng đem Syaoran đến bệnh viện gặp mặt của Akari lần cuối. Cả ba ngồi song song với dì Miwa, im lặn nhìn hơi thở nhẹ nhàng điều đặn của Akari và lắng nghe âm thanh tít tít của chiếc máy đo nhịp tim kia. Dì Miwa nói
“Akari.. tình hình của con bé không khả quan.. bác sĩ nói có lẽ nửa đời sau nó phải sống đời thực vật vĩnh viễn”- Giọng bà nhẹ nhàng và biểu hiện bình tĩnh đến kỳ lạ. Biết sao bây giờ, bà đã khóc quá nhiều, nhiều đến nổi cho đến bây giờ bà đã không còn có thể khóc được nữa rồi, trái tim bà đã chai cứng không còn cảm giác, mọi thứ với bà bây giờ đã quá tối tăm và không còn ý nghĩa gì đối với bà, chỉ qua mấy ngày mà Miwa trong già đi rất nhiều khi độ tuổi chỉ mới hơn 30, quầng thâm đen xì xuất hiện ở đôi mắt cùng những vết nhăn trên khuôn mặt. Bà chỉ nhẹ mỉm cười mà đôi tay vẫn không ngừng vuốt ve mái tóc của Akari, Syaoran sau khi nghe xong lời của Miwa thì triệt để chết đứng không tin được, không thể nào, không thể nào đâu, đây là một trò đùa phải không, trò đùa chết tiệt này đúng là không vui một chút nào cả, Akari của cậu không lí nào sẽ sống đời sống thực vật, không thể nào đâu, nước mắt rơi và đôi mắt nhòe đi, Syaoran cắn môi không để bật lên tiếng khóc yếu mềm mà chính cậu rất căm ghét, Sakura và Tomoyo thì run rẩy đôi vai và ôm lấy miệng khóc nấc lên. Miwa hiểu ý, đứng dậy bỏ lại một câu “ Các cháu cứ thăm Akari, ta ra ngoài một lát”., bà muốn rời khỏi đây, đi đâu cũng được, bà sợ cái khung cảnh tang thương của phòng bệnh và mùi thuốc khử trùng của căn phòng này, bà cần phải đi thật xa vì bà sắp không thể nào chịu đựng được nữa rồi
“Akari..”- Syaoran nắm lấy đôi bàn tay gầy yếu của Akari, thủ thỉ nói –“ Thứ hai tớ phải quay về Hồng Kông rồi”
“Cô bé ngốc, cậu không tỉnh lại là tớ đi mất đấy”
“Tớ mà đi là sẽ không ai bảo vệ cậu, không ai mắng cậu nữa đâu”
"Akari.. tớ xin lỗi vì đã không bảo vệ cậu"
“Akari, tớ nhớ cậu lắm.. sao chuyện này lại xảy ra vậy”
Syaoran nức nở và giọng nói khàn khàn, cậu khóc, nước mắt cứ mãi tuôn rơi trên khuôn mặt non nớt và thấm đẫm ga giường màu trắng, nhưng người con gái trên đó đã không thể ngồi dậy an ủi cậu, không thể ôm cậu vào lòng vỗ về như lúc nào nữa rồi, cướp đi thứ quý giá nhất của cậu, ông trời thật đúng là tàn nhẫn mà.
Ánh sáng bên ngoài dần bị mờ đi những đám mây, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ lay động làm khung cảnh bên trong càng tang thương hơn. Syaoran lấy trong túi áo ra sợi dây chuyền bạc có hình trái tim nhỏ, đeo vào cổ cho Akari, cậu mỉm cười
“Akari.. tớ đi rồi cậu phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình. Cậu không được thức khuya, không được buồn bã và càng không được tự làm đau cơ thể mình nữa. Vì tớ đi rồi, cậu sẽ không thể tự lo liệu cho mình được. Cậu phải cố lên.. tớ hứa sẽ quay trở về bên cậu”
Nói rồi cậu khẽ nhón người, dùng một tờ khăn giấy phủ lên đôi môi trắng bệch đó, rồi đặt vào đó một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, nước mắt vẫn cứ rơi, nhưng người đã không còn tỉnh dậy, xúc cảm mềm mại truyền đến, nhưng Syaoran không cảm nhận được, họa may chỉ là cảm giác đau nhói của tim, đau đến ngạt thở, đau đến đau lòng.
Rồi Syaoran đứng dậy, nhìn Sakura và Tomoyo gật đầu, Sakura hiểu ý, chỉ im lặng nhìn Akari thì thầm một hai câu nho nhỏ “ Tớ và Tomoyo sẽ lại đến thăm cậu” rồi cùng hai người còn lại bước ra ngoài, Syaoran không đành lòng nhìn lại, kết thúc rồi, tình yêu của cậu, kết thúc rồi, biết bao giờ cậu mới có thể cùng cô ấy đoàn tụ đây, biết khi nào đây, Akari, tớ thích cậu, có chết, cậu vẫn là người tớ thích, tớ sẽ mau chóng quay trở về bên cậu, cậu phải đợi tớ. Rồi bước chân vững vàng của Syaoran cùng Tomoyo và Sakura cùng biến mất ở ngã rẽ cầu thang, mất hút.
Thời gian lại trôi qua, trong phòng Akari treo rất nhiều loài hoa khác nhau, đa phần là của Iori đã đem về, anh rất quan tâm đến căn phòng của Akari, anh nghĩ, căn phòng quá u ám, em gái nếu tỉnh dậy sẽ không thích nên anh phải trang hoàng nó lên, dù rằng tim anh không muốn, dù rằng anh đang tự lừa dối mình, nhưng biết làm sao khi ai cũng không thể chấp nhận được việc Akari đã không còn có thể tỉnh lại?. Thời gian đó, Toma và Shin đã nhiều lần đến thăm, cả hai khi đến ngồi rất lâu, có lần Toma rất đau buồn ôm chặt tay Akari không buông, Shin chỉ im lặng, rồi cậu nhón người hôn vào trán Akari, cả hai rất thường xuyên đến thăm và đem rất nhiều hoa đến dù rằng căn phòng đã không còn chỗ chứa nữa rồi, Akari là đứa em gái mà Shin và Toma có cảm giác rất gần gũi, muốn vươn tay ôm em vào lòng bảo vệ, nhưng họ lại vô năng không bảo vệ được em, ngày đó em nói em phải đi xa, có phải vì em biết trước sẽ có ngày này không. Toma và shin cảm giác khi có Akari bên cạnh, cả hai mới được thoải mái và tự do, chỉ cần có em trong tầm mắt thì những thứ khác không còn là gì.
Len cũng thường xuyên bén mảng đến, thời gian đầu cậu gần như cư xử kỳ quặc, mơ mơ màng màng khẽ nói chuyện một mình và cậu còn khóc nữa, không hiểu sao, cậu rất ít khi khóc vì ai, nhưng đối với Akari lại khác, có lẽ vì đó là Akari, vì là cô ấy nên cậu mới khóc. Cảm xúc của Len rất phức tạp mà đôi khi cậu cũng không thể giải thích được. Vì thế chỉ biết thường xuyên đến thăm Akari để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.
Vì người đến người đi rất nhiều nhưng căn phòng của Akari thường xuyên không thiếu hơi người, rất ám áp và mát mẻ, Miwa vì thế cũng mát lòng, dù Akari không tỉnh lại, nhưng cô bé có lẽ sẽ rất vui khi biết có nhiều người đến thăm và quan tâm đến mình như vậy, nhất là Fuu và Yusuke đã biết tự lập và trưởng thành hơn khi chủ động phụ giúp y tá vài việc lặt vặt quanh giường bệnh. Subaru và bọn Hikaru vẫn thường túc trực trong bệnh viện khi rãnh, nói chuyện với Akari theo lời bác sĩ và an ủi những người đến thăm trong đau buồn. Aki vì không được đến, mà lâu không có hơi Akari mà nó bỏ ăn bỏ ngủ, chỉ hau háu nhìn về phía cánh cửa sắt của gia đình Asahina mà buồn rầu, thậm chí đến Naki nó cũng mặc kệ nên có lần Stubaki phải dùng điện thoại livestream về nhà cho nó xem mặt Akari và anh khá bất ngờ khi độ khôn của Aki cao đến nổi chỉ cần nhìn thấy Akari nó đã có thể bình thường trở lại. Chẳng mấy chốc không khí tang thương của những ngày đầu đã ngừng, trời vẫn mưa, nhưng không khí ấm áp đã chen lấn len lói vào căn phòng này, mọi người khi đến đã biết giữ trong người sự thoải mái và nụ cười trên môi phần vì an ủi bản thân phần vì cầu mong cho Akari mau tỉnh lại. Trên giường bệnh, cô bé khuôn mặt tựa thiên sứ dù bị thương nhiều chỗ nhưng khóe môi vẫn nhếch một nụ cười thõa mãn nhẹ nhàng ít ai biết đến. Tiếng chim chóc bên ngoài hót líu lo và xe cộ qua lại báo hiệu chuỗi ngày bình thường tiếp theo vẫn tiếp diễn dù đã thiếu đi một người..