Ngoài trời tối đen như mực, đèn điện ở các nhà đã tắt từ lâu chỉ còn chừa lại ngọn đèn leo lắc từ các cột đèn đặt ở một vài nơi soi sáng cho khách bộ hành.
Tiếng chó sủa nghe văng vẳng đâu đây, không gian tĩnh mịch không một tiếng động, chứng tỏ mọi người đã đi ngủ từ lâu
Nhưng nhà Asahina thì lại khác, đã 11 giờ tối, đèn trong phòng khách đã tắt, rèm cửa đã kéo lại, nếu nhìn từ bên ngoài vào mọi người sẽ nghĩ mọi người trong nhà đang có một giấc ngủ yên bình.. Nếu như bạn không để ý âm thanh la hét tuyệt vọng phát ra trong ngôi nhà.
Trong phòng khách, đèn điện đã tắt, âm thanh vắng lặng, chỉ có ánh sáng từ Tv liên tục nhấp nháy, hình ảnh trong đó vẫn liên tục chuyển động và âm thanh từ trong TV vẫn đều đặn phát ra.
Mọi người trong nhà đều đang hết sức tập trung vào TV hết sức có thể, trên sopha, anh em nhà Asahina đều ngồi dựa vào nhau, trên người dắp một cái chăn dài thật là dài. Điều hòa vẫn mở, phối hợp với không khí lành lạnh phát ra và sự kinh hoàng mà bộ phim mang lại càng làm cho không khí thêm phần âm u
Chỗ chúng tôi đang “ đóng đô” là phía trước sopha, nơi đãng ra đặt một cái bàn bằng thủy tinh bự nhưng do thấy chúng tôi ngồi trong góc khá khó khăn trong việc quan sát TV và rất có hại cho mắt nên Masaomi đề nghị cùng một vài người khiêng cái bàn sang chỗ khác, chừa một khoảng trống thật bự ở giữa để chúng tôi có thể ngồi thoải mái hơn
Fuu rất thực tế, sau khi nó thấy chính giữa gian phòng trống trải mát mẻ, nó dứt khoác chạy vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi, lôi ra một tấm nệm thuộc loại nhỏ nhưng khá là dài, cùng một vài gối, mền. Tôi nhìn nó và thở dài, chắc chắn là thằng nhóc tính mở một buổi cắm trại ngay tại phòng khách luôn rồi đây.
Nhưng nhìn cái nệm đã được trải ra và được sắp xếp gối chăn hợp lý, quay về hướng TV, tôi thèm khát nhìn,đây đúng là một cái ổ lý tưởng, vừa nằm thoải mái chăn êm nậm ấm, vừa thưởng thức phim kinh dị thì còn gì bằng?.
Thế là chúng tôi liền chui vào cái “ổ” đó, tôi nằm chính giữ, Fuu nằm bên phía tay trái của tôi, Iori nằm bên tay phải và Aki nằm phía dưới chân cho tôi gác. Tsubaki thì ôm gối nằm kế Fuu, anh chui vào, ôm chặt Azusa bên cạnh, kéo chăn phủ tới cằm và run rẩy, chỉ dám khe khẽ nhìn TV.
Phía trên ghế salon, Subaru đã ngủ từ lúc nào, tiếng ngáy khe khẽ truyền đến liền tan vào âm thanh của phát ra từ TV. Masaomi thì ôm nhóc Wataru, đặt cạnh Fuu, kéo chăn lên cho nó rồi anh nằm xuống bên cạnh, tay luôn khe khẽ vỗ vỗ vào hông nó để dỗ nó ngủ, Ukyo thì cũng dựa vào thành ghế nhắm mắt lại. Sau đó, do quá buồn ngủ, Yusuke liền kéo Len xuống cái nệm, nằm xuống, nhưng do chỉ còn một chỗ trống nên Yusuke rất ga lăng, cậu dứt khoát nằm xuống đất nhường phần nềm cho Len, nhóc Len cảm động một lúc rồi nằm xuống, mắt vẫn dán vào TV. Tôi nằm chính giữ Fuu và Iori, nhìn màn hình, trên màn hình là cảnh ma nữ đang bò từ trên cầu thang bò xuống, khuôn mặt máu me bê bết lại với nhau và mái tóc ướt sũng dính vào khuôn mặt, đôi mắt trợn trắng lên nhìn chằm chằm về phía màn hình làm tôi khẽ hít một hơi rất sâu, tay ôm chặt cứng Jin đã giả chết từ nãy tới giờ rồi lui về phía Fuu, nắm chặt áo nó, tôi cảm nhận nó cũng đang run lên khe khẽ giống tôi, hai đứa con nít cứ thế nắm chặt áo nhau, nín thở theo dõi từng chi tiết trong TV. Tôi khẽ ngước mắt lên nhìn về phía Salon, Shin và Toma vẫn đang chăm chú xem, bắt gặp ánh mắt của tôi, Toma khẽ cười cười, anh cuối xuống xoa trán tôi rồi lại dán mắt vào TV.
Nhưng trong khi chúng tôi đang mải mê với tình tiết trong TV thì đã có một chuyện xảy ra. Khi trên TV chiếu đến cảnh nữ chính khóc lóc vì cha mẹ đã bị con ma giết chết, tôi bỗng run lên một cái, một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trong đại não của tôi, cố gắng không để cảm xúc bị lạc đi, tôi nắm áo của Fuu chặt hơn, nhưng đôi mắt buồn ngủ cứ chập chờn chập chờn, dù tôi có cố níu nhưng mi mắt vẫn dần nặng trĩu hạ thấp xuống….
11 giờ 30, TV vẫn đang chiếu cuốn phim ma
Iori ngạc nhiên nhìn cô bé trong lòng cựa quậy, rồi em mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt vì buồn ngủ, em khẽ cắn cắn môi rồi bỗng ngồi bật dậy.
“Em đi đâu thế?” – Iori tò mò nhìn hành động kéo chăn ra đứng lên của Akari, nhưng Akari không trả lời, cô bé đi về phía toilet, tưởng là Akari muốn giải quyết nhu cầu nên Iori cũng không nói nhiều, nhưng chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy động tĩnh gì phát ra từ trong toilet, không có tiếng nước, không có tiếng lục cục trong toilet, nhưng lại nghe thấy tiếng va chạm của kim loại dưới bếp – nơi cạnh toilet.
Iori hơi ngạc nhiên, anh ngồi dậy bước khe khẽ xuống bếp. Fuu ngạc nhiên nhìn anh rồi hỏi
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh xuống nhà bếp xem sao, không hiểu sao Akari xuống đấy từ nãy giờ vẫn chưa thấy đi lên”
Rồi không kịp nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Fuu, anh liền bước từng bước chậm rãi xuống bếp. Fuu vội lôi kéo Ukyo và Masaomi, Azusa đang ngủ nghe tiếng động liền ngồi dậy, anh nghe Fuu nói về việc Akari mò xuống bếp nhưng vẫn không trở lên, anh phát hoảng, biết là có chuyện chẳng lành, anh liền đưa tay khẽ đẩy Tsubaki đã ngủ.
Bỗng nhiên từ dưới bếp vang lên âm thanh rơi vỡ của một vật gì đó, rồi tiếng la hét của Iori vang lên
“Akari!! Akari em bị sao vậy, Akari, mau bỏ con dao xuống!!”
Cả nhà phát hoảng, vội vàng kéo nhau chạy như bay xuống bếp. Shin và Toma nghe tiếng hét, cũng lật đật bật dậy phóng như bay theo hướng mọi người. Khi tất cả tới nơi thì bỗng ngơ ngẫn. Akari đang cầm một con dao trên tay, phía cổ tay đang chảy một vài giọt máu li ti, em đang ngơ ngẩn nhìn máu trôi từ cổ tay lăn xuống lòng bàn tay rồi rơi bộp bộp từng giọt xuống nền nhà màu trắng.
Ukyo giật mình, liền chạy nhanh lại, đánh rớt con dao trên tay Akari rồi lay em
“Akari! Akari mau tỉnh lại, Fuu, chạy vào ngăn kéo thứ ba của tủ thuốc lấy cho anh lọ màu trắng nhãn vàng, mau!”
Rồi anh giữ chặt lấy thân hình đang cố giãy dụa của Akari, Akari vang lên từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Len nhìn thấy cảnh này, cậu khẽ giật mình, khuôn mặt của Akari sao mà xanh xao quá, đôi mắt mơ màng phủ hơi sương. Cậu lên tiếng hỏi
“Akari bị gì vậy?”
“Đó không phải Akari” – Tsubaki nặng nề lên tiếng, anh nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ bước trước mặt của mình, khẽ căm hận nói-“Đó là X”
X dường như giật mình trước câu trả lời của Tsubaki, cô run run khẽ ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt màu đỏ mới lúc nãy trong suốt như viên kim cương lưu ly thì giờ đây mờ mị và giăng đầy sương mù, cô im lặng rất lâu rất lâu rồi nở nụ cười
“Bị đoán trúng rồi..”
“X.. cô muốn gì ở Akari?”- Azusa liếc nụ cười nhếch mép của X, khẽ nhíu mày, đôi tay đang chảy máu của Akari vẫn đang không ngừng rơi từng giọt từng giọt, làm loan lổ vài nơi ở phía dưới sàn nhà, anh đau lòng muốn tiến lên băng bó cho Akari, nhưng nhìn đến X đang nhìn chằm chằm mình. Bỗng nhiên X khẽ giật mình, cô run lên nhìn bàn tay của mình đang bị cầm lên, xúc cảm mềm mại truyền từ cổ tay làm cho cổ tay đang chảy máu bỗng đau xót, X nhíu mày nhìn chàng trai trẻ đeo mắt kính đang trước mặt.
Rinto im lặng, nhận lấy băng gạt và thuốc sát trùng từ tay Masaomi đang lo lắng bồng Wataru, trong lúc X không để ý, anh ra hiệu cho Ukyo siết chặt X hơn, rồi ăn khẽ nắm lên đôi bàn tay gầy gò của Akari lúc này đã thấm đẫm máu, khá may mắn, vết thương không sâu, chỉ cần sơ cứu sơ qua là sẽ ổn, anh dùng bông gòn thấm nước diệt trùng, vừa chấm chấm tay cho Akari, anh hỏi X đang nhìn mình
“Cô làm vậy được gì?”
“Tôi phải đi tìm bọn họ..” – X thì thào
Iori đứng kế bên thâm ý nhìn X, đôi mắt của X vẫn không hề rời mắt khỏi động tác của Rinto
“X, em có thể nói rõ hơn không?” – Iori đi lại gần X, đưa hay tay chạm vào bờ má phấn nộn nhưng đang mất dần sắc hồng ấy, X nhìn anh, khẽ lưỡng lự, rất lâu cô không nói gì cả. Khi Iori ra lệnh cho Masaomi bồng Wataru về phòng, Subaru đứng bên cạnh khẽ thở dài, anh lấy một chai nước lạnh trong tủ ra, lót đầy rồi đưa cho Fuu đang đứng, vì X đang bị trói lại nên không thể cử động được. Fuu khẽ đưa miệng ly chạm vào môi X, lập tức, X tu ừng ực gần cạn ly nước, Yusuke khẽ đau lòng, chắc là cô ấy đã khát nước rất lâu rồi. Sau đó, X hà ra một làn hơi lạnh do dư vị của ly nước đá.
Sau khi Rinto sơ cứu sơ qua cổ tay cho X, anh liền cùng Ukyo đỡ X lại cái ghế trên bàn ăn. X lúc này được thả ra nhưng tay cô bắt buộc phải để trên bàn và phải chịu sự giám sát của Ukyo đang đứng cạnh bên.
Cô khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt bàn, không ai biết cô nghĩ gì, chỉ biết mái tóc dài trắng xõa tùy ý trên lưng, khuôn mặt đờ đẫn thiếu huyết sắt.Cô khẽ vân vê miệng vết thương, mím chặt môi không nói lời nào. Sau khi Masaomi từ trên lầu bước xuống, cúc áo anh mở ra hai nút trên cùng, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. X khẽ đảo mắt vòng quanh khắp căn phòng, mọi người đều đã vô cùng mệt mỏi rồi, nhất là Yusuke với đôi mắt đang rất muốn nhắm lại, Len thì thỉnh thoảng ngáp vài cái và Fuu thì đứng không vững. Masaomi chịu không nổi, khẽ lùa họ ra cái nệm ngay phòng khách, bộ phim ma đã dừng từ lâu, màn hình tối đen như mực. Masaomi tắt TV, bật đèn ngủ rồi kéo chăn phủ lên người cả ba.
Trong phòng ăn, X khẽ co co đầu ngón tay. Azusa ngồi đối diện X, bắt đầu tra khảo
“ X, cô rốt cuộc là ai”
“X, các người gọi tôi là vậy mà” – X không cảm xúc trả lời, giọng nói nhẹ bẫng như không khí xen lẫn với sự ranh mãnh len lỏi trong đó.
X cảm nhận được sự giãy dụa của Akari, cô suy nghĩ có nên nhường thân xác lại cho Akari không, cô rất ghét tình cảnh bị tra khảo như lúc này đây, nhưng không được, có một động lực thôi thúc cô phải lắng nghe và trả lời hết tất cả câu hỏi của những người này.
Khẽ cúi thấp đầu, X phân vân
“Được, X, vậy, mục đích của cô là gì?”-Shin nãy giờ không lên tiếng cũng trả lời, anh rất tò mò, lần đó trên cây cầu màu đỏ bắt ngang sông, chính mắt anh thấy X có ý định nhảy xuống, nhưng cô liền bị anh bắt quả tang, cuối cùng chỉ để lại câu nói “ Đừng bao giờ cứu em nữa” rồi bỏ đi. Anh rất khó chịu, rất khó chịu trong người.
“….” – X im lặng, cô vẫn không ngước mặt lên nhìn bọn họ.
Mọi người rất kiên nhẫn chờ đợi đáp án của cô, khẽ xoay xoay ngón tay trên mặt bàn, X bỗng lên tiếng
“Này, các người có bao giờ bị thương chưa?”
Shin giật mình, câu hỏi đó là câu X đã từng hỏi anh khi ở trên cầu, lúc đầu anh còn nghĩ là cô hỏi nhảm, nhưng xem ra mọi chuyện không hề đơn giản như anh nghĩ, nó phức tạp theo một cách nào đó…
Mọi người không ai lên tiếng, mọi thứ chìm vào im lặng, chỉ có tiếng tích tắc truyền từ đồng hồ đeo tường vang lên trong không gian, một lúc, X lại nói
“Tôi không phải người ở đây, tôi không thuộc về nơi này, tôi phải đi tìm bọn họ..”
‘ X, nãy giờ cô đều nói những điều rất lạ lùng, rốt cuộc là cô muốn giở trò gì?” – Tsubaki tức giận đập bàn một cái, X không hoảng sợ, cô vẫn giữ nguyên tư thế xoay xoay mặt bàn và nhìn về một điểm vô định nào đó, Subaru giật mình, khẽ kéo Tsubaki đang quá khích ngồi xuống, ra hiệu rằng để cô bé nói hết đã. Tsubaki khẽ nhíu mày ngồi xuống, Toma nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng hé môi
“X, Akari ổn không?”
Dường như câu hỏi này đánh rất nặng vào tâm lý những người chung quanh, bọn họ nhao nhao nhìn cô, X khẽ nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng khinh khỉnh đặt trưng của cô, có lẽ nó sẽ rất đáng yêu và gian xảo nếu đó là của Akari, nhưng đây là X, không phải cô bé ngây thơ Akari
“Ha, tôi thật ghen tị với Akari, cô bé có người quan tâm, còn tôi thì sao?”- X dường như bắt đầu không khống chế được cảm xúc của mình, cô khẽ siết chặt nơi bị thương trên cổ tay, biểu cảm vặn vẹo và giọng nói có phần khô khan hơn-“ Tôi mất chị gái, mất cha mất mẹ, mất luôn đứa em trai của tôi. Tôi còn lại gì hả? Tại sao không ai quan tâm đến tôi, tại sao lại không quan tâm tôi, tại sao lại quan tâm Akari, Akari, nó không làm được gì cả, đến can đảm đi tìm kiếm cha mẹ mà nó cũng không dám, hèn nhát yếu mềm là nét đặt trưng của nó.” Và dường như đang nói một câu chuyện nào đó rất buồn cười, X khẽ cúi đầu xuống, miệng cười hì hì luôn miệng lầm bầm từ yếu mềm, chết, yếu mềm, chết.
Iori khẽ siết chặt tay, anh cảm thấy máu trong người mình sôi sục, một cảm giác tức giận bỗng nhiên âm ỉ trong người. Nhìn người con gái tưởng như là một thiên thần nhưng lại đang nở một nụ cười điên dại và có những hành động kì lạ. Cô ta tại sao lại dám nói Akari như vậy. Anh rất tức giận, không ai được phép đụng vào em gái của anh. Không được!. Ký ức bỗng trôi về vào ngày đầu tiên anh gặp Akari, cô bé đó rất dễ thương nhưng lại mang một dáng vẻ bệnh tật ốm yếu. Có lẽ chuyện sẽ không có gì nếu như anh không thấy một lưỡi dao lam sắc bén cô giấu rất kỹ trong tay áo. Trời sinh Iori rất tinh mắt, anh để ý từng biểu cảm khuôn mặt của Akari, và trông lúc cô không để ý, anh nhẹ nhàng rút nó ra khỏi tay áo Akari mà không làm cô bị thương. Thì ra đó là X, đó là trò chơi mà cô ta muốn Akari tham gia để làm tổn thương đến cô bé
“Nếu nó không dám làm thì tôi sẽ làm, tôi phải đi tìm lại ba mẹ của tôi, tôi phải đi tìm người tôi yêu, anh không có ở đây, anh ấy đang chờ tôi, ba mẹ đang chờ tôi.”
“X, Sasuke và Ayama đã chết” – Masaomi khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm X, dường như nghe thấy một câu chuyên gì đó rất quá đáng, X đập bàn la hét “ Câm miệng! hai người họ sẽ không chết!”, và rồi cô ngồi xuống, khẽ ngâm nga một ca từ nào đó rất lạ. Rinto ngồi cạnh liền lên tiếng
“ Người cô yêu?”
“Phải, biển xanh và lửa, biển xanh rất mạnh mẽ, sóng vỗ tràn vào bờ, lửa rất nhiệt huyết và lém lỉnh, họ rất dễ thương, họ đang chờ tôi…”
X trả lời một cách nửa thật nửa giả, nửa mê nửa tỉnh làm cho mọi người thật sự không thể hiểu được ý cô có nghĩa là gì. Cô không trả lời, rồi cô nghẹn ngào khóc thút thít, một giọt hai giọt rơi trên bàn. Sau đó cô nói
“ Hoa bỉ ngạn nở rồi.. tôi không thể gặp được họ..”
X ngước mặt lên, tôi mắt đó bây giờ đã trong suốt trở lại, rồi cô mỉm cười khẽ nhắm mắt ngã ra phía sau, Ukyo đỡ được cô, khẽ ôm cô vào lòng, nhét vội viên thuốc trong hộp ra, nhét vào miệng Akari và cưỡng ép cô bé nuốt xuống, sau đó anh thở phào rồi bế cô về phía nệm ngoài phòng khách, mọi người lúc nhúc đi theo phía sau.
Nhìn cô bé ngủ yên trên nệm, một tay nắm chặt tay của Yusuke, Iori và mọi người khẽ thở dài, Len đưa tay khẽ xoa xoa nơi tay bị thương kia, trong lòng rối rem, thì ra Akari là một đứa trẻ mắc bệnh đa nhân cách, thật đáng thương…
Nhưng sau đó, dường như nhớ ra điều gì đó, Rinto khẽ mở miệng
“Ý của cô ấy lúc cuối nghĩa là gì?”
Shin khẽ đưa tay lên môi suy nghĩ, mày liễu nhíu lại suy tư, Toma cũng một bộ dạng trầm mặt không lên tiếng. Subaru đã bỏ lên lầu từ lâu, anh bảo anh đã buồn ngủ rồi nên phải nghỉ sớm mai đi học.
Ukyo thở dài, anh vỗ vỗ vai Iori đang nhìn chằm chằm Akari, Iori mở miệng
“Hoa bỉ ngạn – Higanbana- loài hoa của sự chia ly, khi hoa bỉ ngạn nở thì không có lá, khi có lá thì không có hoa, người ta ví như đôi tình nhân âm dương cách biệt, trải qua muôn kiếp luân hồi cũng vĩnh viễn không bao giờ được gặp nhau….”- Rồi anh im lặng, và như đã hiểu ra ý của X, anh ngẩn ra
“Âm dương cách biệt…..”- Azusa khẽ mở miệng, và rồi anh ngước mặt lên bừng tĩnh”-“Vì vậy X mấy phải tự sát để đi tìm người đó?”
Mọi người bừng tỉnh, ngắm nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang ngủ say không biết gì, trong lòng nặng trĩu ưu tư, nếu như thế thì X có thể tùy ý làm tổn thương Akari, nếu như không có bọn họ bên cạnh thì cô sẽ xảy ra chuyện mất thôi. Hôm nay X dám cắt cổ tay, hôm nay X dám nhảy cầu thì đâu biết được sau này X dám làm gì?
Nhưng dường như mọi người đã quên, vì sao X lại có trong cơ thể của Akari
Phía sau Salon, Jin nhìn một màn trước mắt, nghiêm mặt khẽ suy nghĩ, rồi nó nằm xuống, đóng giả làm thú nhồi bông, nhưng trong não lại vâng lên những tiếng Ting Ting Ting kéo dài...
Ngoài trời vẫn tối đen, đã quá nửa đêm, khí lạnh se xuống, tất cả liền chia nhau ra đi ngủ, anh em Asahina cùng nhau nằm ngủ chung một cái nệm mặt dù một vài người phải lăn ra phía bên ngoài, khách nằm trên salon, đêm nay, một vài người thức trắng vì lo cho Akari, lo X sẽ lại xuất hiện. Riêng Akari, lại có một giấc mơ dài…..