Hai người gặp nhau.
Đường Uyển nhìn cậu ta khẽ gật đầu chào
Nghĩ đến những gì nhìn thấy ngày hôm qua, Hứa Vỹ không khỏi cảm thấy bị đánh giá khi nhìn thấy cô bây giờ.
Trong lớp anh không tiếp xúc nhiều với cô, nhìn cô kỹ như vậy, anh phát hiện Đường Uyển tính tình rất tốt, đối với cô có cảm giác là một tiểu thư dịu dàng dịu dàng.
Trước khi Hứa Vỹ đến gần cô, anh ta nghi ngờ hỏi: "Đường Uyển, cậu và Từ Thiệu Châu không phải thực sự có quan hệ tình cảm chứ? Các cậu ở bên nhau khi nào? Nó ẩn rất kỹ tôi thật sự không phát hiện."
Cô gái mỉm cười với anh ta và liếc nhìn anh nhưng cái liếc xéo như dao đang giấu trong bông.
Cậu ta giật mình tránh sang bên nửa bước, lập tức nói: “Tôi chỉ tò mò thôi, cam đoan sẽ không nói!”
Đường Uyển nhìn về phía trước trả lời anh: “Không có.”
“A?”
Hứa Vỹ nhất thời không có phát hiện, vài giây sau, kết hợp vừa rồi hỏi vấn đề, hắn thăm dò hỏi: "Ý của cậu là, cậu cùng Từ Thiệu Châu không có quan hệ gì sao?" Làm sao hắn có thể tin được.
Rõ ràng là hôm qua còn nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi mua sắm như một cặp vợ chồng trẻ.
Đường Uyển lịch sự thừa nhận: "Tôi vẫn đang theo đuổi anh ấy."
Cô thực sự nghiêm túc khi thích Từ Thiệu Châu và cô không nghĩ rằng việc một cô gái chủ động theo đuổi một chàng trai là hành vi xấu.
Hứa Vỹ cũng ngạc nhiên như vô tình phát ra câu:" Vãi!."
Thông tin này quả là "dưa bở" rất lớn.
"Uyển Uyển, lối này!”
Đứng ở cửa nhà hàng, ngôi sao sinh nhật hôm nay vui vẻ vẫy tay với họ sau khi nhìn thấy bóng dáng của họ, điều này vừa mới cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Đường Uyển ôm quà đi về phía cô, nhiệt liệt chúc: "Sinh nhật vui vẻ."
Cố Giai Giai hôm nay trang điểm một chút, mặc một chiếc váy màu hồng và đội vương miện sinh nhật trên đầu, giống như một nàng công chúa.
Cô ấy đi đón hộp quà tinh xảo trong tay Đường Uyển với nụ cười trên môi, giây tiếp theo, cánh tay cô đột ngột chùng xuống.
“Này!”
Cô ấy vội vàng ôm chặt lấy, có chút kinh ngạc, “Nặng như vậy sao? Uyển Uyển, cậu không phải cho tớ thứ quý giá chứ?” Vậy thì cô cũng không dám nhận.
Đường Uyển chớp chớp mắt, “À...!nói thế nào nhỉ, bản thân món quà này không đáng bao nhiêu, nhưng vật chứa bên trong thì vô giá.”
Nghe cô nói như vậy, Cố Giai Giai càng tò mò hơn.Tuy nhiên, phần mở chỉ được mở sau khi bánh được cắt.
Cố Giai Giai dẫn Đường Uyển và Hứa Vỹ vào nhà hàng.
Đường Uyển nhìn xung quanh những người có mặt ở đây, phát hiện phần lớn đều là bạn học, nhưng cũng có một vài gương mặt xa lạ.
Cô tìm một chiếc ghế trống trong góc và ngồi xuống.
Ngay khi cô vừa ngồi xuống, Đường Uyển phát hiện trên bàn trước mặt cô có một cốc nước, điều đó có nghĩa là vừa rồi có người ngồi ở đây.
Cô nhích sang một bên cạnh một chút.
Chừng một hai phút sau, lơ đãng cô để ý thấy có người đứng cạnh lấy cốc nước.
Cô thản nhiên quay đầu liếc nhìn người đang đi tới.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông, cô hơi sững sờ.
Đối phương là một nam sinh, tướng mạo ôn nhu, dáng người gầy, đeo kính cận, tính tình hòa nhã.
Đường Uyển biết anh ta bởi vì anh ta là học sinh lớp 2 của trường bọn họ, đứng đầu từ năm lớp 10 thứ hạng chưa bao giờ tụt dốc.
Trên bảng danh dự trên bảng thông báo của trường, tên và ảnh của cậu ấy được treo vào mỗi học kỳ, và các bạn cùng lớp tôn thờ cậu ấy như một vị thần học tập.
Chỉ là cô ấy không bao giờ nghĩ rằng học sinh lớp 2 sẽ xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Cố Giai Giai.
Các học sinh khác cũng không nghĩ ra.Mãi đến khi Cố Giai gọi cậu là "anh họ" thì mọi người mới hiểu ra.