Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu mơ một giấc mơ rất dài
Anh bị nhốt trong căn biệt thự năm ấy, anh thử bỏ trốn rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị cảnh vệ và chó săn hung tợn bắt về.
Sau này anh mới biết rằng, anh đang ở Singapore, mà ngọn núi sâu thăm thẳm này là tài sản tư của Ôn Thành Khônư.
Ngoài Ôn Thành Khôn ra, không có bất cứ ai có thể tự tiện ra vào.
Anh không nhớ rõ bản thân đã bị chó săn cao bằng nửa người bổ nhào vào biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng một khoảng thời gian rất dài sau đó, anh vừa nghe thấy tiếng chó sủa tim sẽ hoảng sợ, bị dọa cho mất hồn mất vía.
Mà anh lúc này đây đang trốn trong một căn phòng thi thoảng lại nghe thấy tiếng chó sủa, ngắm nhìn ánh trăng sáng mờ bên ngoài cửa sổ, nhớ về mẹ và đứa nhỏ.
Không biết Lý Hằng Sinh có giữ lời hứa không, sắp xếp cho mẹ anh một cuộc sống thật tốt.
Không biết con anh có phải thật sự đã chết hay không, hay là Ôn Thành Khôn đang lừa anh.
Anh cũng sẽ nhớ tới Lý Tinh Trạch, không biết Lý Tinh Trạch có đang tìm anh hay, có phát hiện ra rằng thật ra anh bị Lý Hằng Sinh dẫn đi hay không?
Nước mắt khiến gương mặt anh ướt đẫm từ lúc nào, anh lại theo thói quen dùng tay trái nắm lấy tay phải, dùng cách như vậy để khiến bản thân cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.
Cách này là vào thời vẫn còn yêu đương nồng nhiệt Lý Tinh Trạch đã dạy anh.
Khi anh nhớ Lý Tinh Trạch nhưng lại không thể gặp mặt được ngay chỉ cần nắm lấy tay mình như vậy, thì sẽ giống như hai người đang nắm lấy tay nhau.
Giấc mộng này tựa như trời và biển anh thấy trước đó, một mảng tối đen như mực, như là sương mù đang bủa vây lấy anh, dù giãy giụa thể nào cũng không thoát ra được.
Anh cứ đổ mồ hôi lạnh mãi, trong người rõ ràng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Suốt đêm Lý Tinh Trạch phải thay quần áo cho anh đến bốn lần, bác sĩ Quý đi theo trên này cũng trông coi trong phòng anh cả một đêm, đến mờ sáng nhiệt độ cơ thể anh cuối cùng cũng khống chế trong khoảng 38 độ.
Bác sĩ Quý bảo Lý Tinh Trạch đừng nên quá lo lắng, dặn dò hắn mau chóng đi nghỉ ngơi.
Lý Tinh Trạch vẫn ngồi ở mép giường không rời nửa bước.
Tạ Chu Nghiêu ngủ không ngon giấc, như là nằm mơ cả một đêm.
Vì vậy ngoài thay quần áo ra, Lý Tinh Trạch cũng nắm lấy tay anh, anh cũng nắm lấy ngón tay Lý Tinh Trạch không buông.
11 giờ trưa, điện thoại của Lý Tinh Trạch reo lên, là Tưởng Lê gọi tới.
Bác sĩ Quý đang kiểm tra cho Tạ Chu Nghiêu, Lý Tinh Trạch cũng không bắt máy.
Đến khi kiểm tra xong, trên mặt bác sĩ Quý cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười: “Đã hạ sốt rồi, Lý tiên sinh cậu có thể yên tâm được rồi, cứ để cậu ấy ngủ một giấc thật ngon khôi phục lại thể lực là có thể tỉnh lại.”
Lý Tinh Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn bác sĩ Quý thì chuông điện thoại lại vang lên.
Vẫn là Tưởng Lê, hắn đành phải đi tới ban công nhận điện thoại.
Nhưng khi vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Bác sĩ Quý vội vàng đi lên nhìn hắn: “Cậu không sao chứ?”
Trong mắt Lý Tinh Trạch đều là tia máu đỏ, sắc mặt xanh lét.
Hắn nói không sao, vừa rồi là do không đứng vững.
Chuông điện thoại vẫn còn đang reo, bác sĩ Quý chỉ nói ngắn gọn: “Cậu phải nghỉ ngơi, nếu không đến lúc cậu ấy tỉnh lại lại đến lượt cậu ngã bệnh.”
Lý Tinh Trạch cảm ơn bác sĩ, rồi đi tới ban công nhận điện thoại.
Tối qua sau khi đưa Tưởng Lê về phòng, Lý Tinh Trạch không nghỉ ngơi mà tới phòng của Tạ Chu Nghiêu.
Tưởng Lê hỏi hắn đã dậy chưa, muốn đi ăn cơm với hắn.
Hắn muốn tiếp tục ở bên Tạ Chu Nghiêu, thế là nói rằng hôm qua mình thức cả đêm sửa bản thiết kế, sáng sớm nay mới ngủ.
Giọng hắn khàn khàn, nói chuyện cũng không có sức.
Tưởng Lê vừa nghe nhận ra được, rất săn sóc mà bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, bao giờ dậy thì gọi lại cho cô.
Lý Tinh Trạch quay về trong phòng, bác sĩ Quý đã dọn dẹp xong hòm thuốc.
Hắn tiễn người đi, lúc đóng cửa còn cài xích an toàn lên.
Hắn rửa mắt, lau sạch thuốc ẩn mùi trên cổ.
Lại cởi áo khoác, nằm vào trong chăn từ bên còn lại, ôm Tạ Chu Nghiêu vào trong ngực.
Vừa vẫn luôn không ngon giấc ấy dựa vào trong ngực hắn, có lẽ là ngửi thấy tin tức tố trên người hắn, lại chủ chủ động ôm chặt lấy eo hắn, chôn mặt vào cổ hắn rồi nằm im.
Lý Tinh Trạch vuốt lưng Tạ Chu Nghiêu, trong mũi ngập tràn mùi mơ sữa thơm.
Nhưng hoàn toàn không có cảm giác kích động như bình thường, chỉ có chút nhung nhớ mùi hương này mà thôi.
Tối qua bác sĩ Quý tiêm cho hắn một mũi thuốc ức chế, do sợ rằng Tạ Chu Nghiêu bị bệnh không thể phun thuốc ẩn mùi, hắn ở đây sẽ không chịu nổi.
Thuốc ức chế có hiệu quả trong vòng 24 tiếng, vậy nên hắn không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng hắn chỉ ngủ hai tiếng liền giật mình tỉnh giấc, tỉnh giấc liền xem tình trạng của Tạ Chu Nghiêu.
Tạ Chu Nghiêu vẫn duy trì tư thế trước đó, nằm trong ngực hắn yên tĩnh ngủ.
Hắn lấy súng đo nhiệt độ đặt bên cạnh gối, đo nhiệt độ cho Tạ Chu Nghiêu xong mới yên lòng.
Mặc dù rất buồn ngủ, nhưng hắn không có ý định muốn ngủ nữa.
Hắn ngắm nhìn gương mặt người trong ngực, gương mặt thanh tú kia không vì thời gian mà thay đổi, so với năm ấy còn thêm chút trưởng thành.
Hắn sẽ vuốt ve mặt Tạ Chu Nghiêu, hai người đã bỏ lỡ 6 năm, không thể bỏ lỡ thêm được nữa.
Hương mơ chua chua ngọt ngọt nồng nàn kia quanh quẩn quanh chóp mũi, lôi kéo khiến Lý Tinh Trạch rất muốn nếm thử.
Thế là hắn nhấc cằm lên, đầu tiên là chạm nhẹ vào đôi môi kia, sau đó liền mất khống chế, vươn đầu lưỡi ra dây dưa, dù anh ngủ đến mức không có chút phản ứng cũng không chịu dừng lại.
Nhưng thật ra không phải là anh không có chút phản ứng nào.
Anh lại nằm mơ, mơ thấy sáu năm trước, mơ tới khi mà tất cả mọi chuyện tồi tệ chưa xảy ra.
Hai người hôn nhau ở chỗ ngồi tình nhân trong rạp chiếu phim.
Đó cặp ghế nằm ở hàng cuối cùng trong phòng chiếu phim, sắp xếp riêng dành cho các đôi tình nhân, giữa mỗi một cặp ghế đều có tấm ngăn cách.
Khi ấy hai người đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mặc dù lý trí đều hiểu rằng phải kiềm chế, thế nhưng đến lúc tình đến lại không khống chế được.
Cuối cùng chỉ có thể dùng nụ hôn để làm dịu khát vọng càng ngày càng sâu đậm trong người đối phương.
Vậy nên khi ấy Lý Tinh Trạch rất thích hôn anh, anh cũng rất lưu luyến nụ hôn của hắn.
Chỉ cần là hoàn cảnh cho phép, anh đều sẽ không từ chối thân mật của Lý Tinh Trạch.
Thân thể thành thật hơn ý thức, cho dù anh đang mê man ngủ nhưng cũng bị nụ hôn này làm gợi nên cảm giác không cần thiết.
Phản ứng của Lý Tinh Trạch còn mãnh liệt hơn anh, chỉ đành buộc dừng lại, ôm lấy anh để bình tĩnh.
Không biết là bao lâu sau, Lý Tinh Trạch lại ngủ.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Lý Tinh Trạch liếc nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối.
Hắn cầm súng đo nhiệt độ đo nhiệt độ cho Tạ Chu Nghiêu, chắc chắn không có chuyện gì nữa mới ngồi dậy, tới phòng tắm rửa mặt.
Cả một ngày không thấy hắn đâu, Tống Thấm cũng tìm dắn, nhưng không phải có chuyện gấp nên chỉ gửi cho hắn một tin nhắn.
Hắn xem tin nhắn trên điện thoại xong liền gọi cho Tống Thấm, hỏi cô có rảnh không.
Tống Thấm vừa ăn cơm xong, đương nhiên là có thời gian.
Lý Tinh Trạch bảo cô mang hai phần cơm tới, Tống Thấm đến rồi mới biết tối qua Tạ Chu Nghiêu bị sốt.
Lý Tinh Trạch ăn mỳ Ý cô mang tới, cùng cô nói vài câu liên quan đến công việc, rồi hỏi tình hình của Tưởng Lê và Ôn Thế Tước ngày hôm nay.
Tống Thấm nói hôm nay Tưởng Lê không ra khỏi phòng, Ôn Thế Tước thì vẫn như mọi khi, ở cùng đoàn phim.
Lý Tinh Trạch không hỏi thêm gì nữa, hắn bảo Tống Thấm về phòng mình lấy cho hắn bộ quần áo để thay, lại dặn Tống Thấm không được nói với bất kỳ ai rằng hắn đang ở chỗ Tạ Chu Nghiêu.
Trước khi đi, Tống Thấm có lời muốn nói lại thôi.
Lý Tinh Trạch nhìn ra được là cô muốn hỏi gì, nghĩ tới sau này còn nhiều chuyện phiền phức hơn ở trên tàu, không muốn giấu cô nữa, liền nói: “Chị đoán đúng rồi đó, Từ Cẩn là lá chắn cho anh ấy.”
Tống Thấm không hề ngạc nhiên, chỉ nhíu chặt mày: “Tinh Trạch, tôi chỉ là trợ lý của cậu, theo lý mà nói thì tôi không nên hỏi chuyện của cậu.” nói xong lại nhìn người trên giường: “Nhưng tôi đi theo cậu hai năm, về công hay về tư tôi cũng nên khuyên cậu một câu.
Ôn tổng và Tưởng tiểu thư đều ở trên tàu, cậu đã từng nghĩ tới hậu quả sau khi bị họ phát hiện chưa?”
Lý Tinh Trạch nói: “Ôn Thế Tước ngay từ đầu đã biết rồi, hắn và Tạ Chu Nghiêu không phải là kiểu quan hệ như chị thấy.
Hơn nữa tôi đã nói với Tưởng Lê rằng sẽ không đính hôn rồi, cô ấy cũng đã đồng ý.”
Tống Thấm do dự trong chốc lát, nhưng lời muốn nói lại nuốt về bụng.
Cô dứt khoát nói: “Được rồi, tôi sẽ che giấu giúp cậu.
Nhưng bản thân cậu cũng phải cẩn thận, dù là Tưởng gia hay chủ tịch Lý đều không dễ bị lừa đâu.”
Đợi sau khi cô rời đi, Lý Tinh Trạch lại trở về bên mép giường ngồi cạnh Tạ Chu Nghiêu.
Bối cảnh của Tống Thấm vô cùng sạch sẽ, có thể nói người duy nhất trong công ty có thể khiến Lý Tinh Trạch tin tưởng.
Chỉ là tính cách Lý Tinh Trạch dù thế nào hắn cũng sẽ không chủ động nói chuyện riêng của mình, vậy nên hơn hai năm nay, Tống Thấm cũng chỉ giúp hắn trong công việc.
Giang Tự Lam đã từng nói, bảo hắn mở rộng mạng lướt quan hệ của mình, đây là cách bảo vệ bản thân mình tốt nhất, dẫu sao hai người anh kia của hắn đều không dễ gần tí nào.
Nhưng hắn không có chút hứng thú nào với việc quản lý công ty, hắn chỉ thích nghiên cứu và thiết kế, cần gì phải lãng phí thời gian và tinh lực vào những việc hắn không am hiểu.
Nhìn Tạ Chu Nghiêu vẫn còn đang say giấc, hắn không khỏi cong khóe môi, lại hôn lên môi Tạ Chu Nghiêu.
Lúc này hắn cảm thấy rất may mắn khi mình không dính líu quá nhiều tới Lý thị, có thể vì người mình thích nói bỏ là bỏ.
Đợi sau khi chuyến chạy thử kết thúc, hắn sẽ đi gặp Lý Hằng Sinh và Tưởng Bình Văn.
Nếu Lý Hằng Sinh không đồng ý, hắn cũng sẽ không lấy cứng chọi cứng, hắn sẽ âm thầm rời đi.
Đến lúc ấy dẫn mẹ hắn theo, mẹ hắn cũng không cần nhìn sắc mặt người trong nhà ấy mà sống nữa.
Buổi tối bác sĩ Quý lại tới kiểm tra cho Tạ Chu Nghiêu, thiện thể tiêm mũi ức chế thứ hai cho Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch hỏi tại sao Tạ Chu Nghiêu đến giờ vẫn chưa tỉnh, bác sĩ quý nói vốn dĩ thân thể Tạ Chu Nghiêu đã không tốt, vậy phục hồi khá chậm, nhưng chắn chắn không sao nữa rồi.
Lý Tinh Trạch không rời anh nửa bước, mãi đến buổi sáng ngày thứ ba Ôn Thế Tước cuối cùng cũng tới tìm, cũng mới biết chuyện Tạ Chu Nghiêu bị sốt.
Cằm Lý Tinh Trạch lún phún râu, người cũng trở nên tiều tụy, áo sơ mi trên người cũng ngủ nhăn cả lại.
Nhìn hắn như vậy, Ôn Thế Tước lại không nói bất cứ câu khó nghe nào, còn bảo hắn về phòng trước đi, gã sẽ ở đây trông coi.
Lý Tinh Trạch đương nhiên sẽ không đồng ý để Ôn Thế Tước lại đây, nhưng Tưởng Lê lại gọi điện tới.
Hắn không thể cứ mất tích mãi khiến Tưởng Lê sinh nghi được, chỉ đành đi gặp trước.
Nhưng hắn vừa bước chân ra khỏi phòng, người trên giường liền mở mắt, đôi mắt trong veo không hề giống như đã ngủ mê man rất lâu.
Ôn Thế Tước đỡ anh ngồi dậy, rót cho anh cốc nước ấm: “Tỉnh bao lâu rồi.”
Tạ Chu Nghiêu uống nước xong mới nói: “Vừa tỉnh.”
Anh không nói thật Ôn Thế Tước cũng có thể nhìn ra nhưng lại không hỏi tiếp, chỉ nói: “Đói không? Tôi đi lấy cháo tới cho cậu.”
Tạ Chu Nghiêu nói xong, đặt cốc xuống rồi đi vào nhà tắm.
Nghe thấy bên ngoài tiếng cửa được đóng lại một lần nữa, anh nhìn mình trong gương, trước mặt lại hiện ra cảnh tượng tối qua nhìn thấy.
Tối qua anh đã tỉnh rồi, lúc mở mắt ra là lúc anh đang nằm trong ngực của Lý Tinh Trạch.
Anh mất hôm lúc lâu sau mới nhớ ra được chuyện gì xảy ra trước đó.
Lý Tinh Trạch sợ anh ban đêm sẽ tỉnh, liền mở đèn trên tủ đầu giường, giây phút ánh sáng vàng ấm áp kia chiếu tới, lại để cho anh thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt của Lý Tinh Trạch.
Anh không biết tại sao hai người lại ngủ chung với nhau, liền quay đầu nhìn, phát hiện ly nước trên tủ đầu giường và mấy hộp thuốc, còn cả súng đo nhiệt độ ở bên gối.
Những thứ này khi anh bị nhốt trong biệt thự cũng thường xuất hiện.
Dù cho là ốm hay sốt, Ôn Thành Khôn đều đưa thuốc cho anh uống, chỉ có thuốc ức chế là chưa từng cho, mỗi lần phát tình đều phải dựa vào nghị lực của bản thân để khổ sở chống đỡ.
Cũng không biết là do ông trời thương hại anh hay sao mà sự đày đọa cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần như vậy mà anh vẫn không chết, chỉ là ủ thành chứng chặn tin tức tố này thôi.
Anh cầm súng đo nhiệt độ lên, để lên trán rồi bấm một cái, nhiệt độ hiển thị là 36 độ, xem ra anh đã hạ sốt rồi.
Anh lại nhìn đồng hồ trên tường, trên đó có ngày tháng.
Xem xong mới nhận ra là mình đã ngủ mê man suốt hai ngày, chẳng trách lại ở trong ngược Lý Tinh Trạch.
Bầu trời bên ngoài vẫn là một mảng đen kịt, chỉ là so với sự lạnh lẽo trước khi ngủ, thì bây giờ đến cả ngón tay và ngón chân của anh đều đã ấm lên rồi.
Người sau lưng tựa như một cái bếp lò, dán chặt vào lưng anh, cánh tay vòng qua eo anh, lòng bàn tay đặt trên bụng anh.
Anh luôn rất ghét Lý Tinh Trạch đụng chạm vào bụng anh, nhưng giờ khi nhận ra tay Lý Tinh Trạch đặt ở đó, anh lại chẳng có cảm xúc kích động lại mâu thuẫn như trước đó nữa.
Anh thậm chí còn đưa tay vào trong chăn, lặng lẽ kéo ra một khe hở ở áo choàng tắm, để tay Lý Tinh Trạch vào, chạm vào vết sẹo kia.
Mặc dù ở đó đã không còn đứa nhỏ nữa, mặc dù đã quá muộn rồi, nhưng Lý Tinh Trạch cuối cũng vẫn chạm được vào phần yếu đuối nhất của anh.
Đó là bảo bối mà anh từng một mình liều mình bảo vệ, cuối cũng lại chỉ có thể để mất đi.
Đó là kết tinh hạnh phúc của hai người, nếu như có thể sinh ra thì tốt biết bao…
Anh vùi mặt vào trong gối, nước mắt chưa rơi xuống trước khi ngủ giờ lại mất khống chế, dần làm ướt gối đầu.
Anh cứ nhịn lại không phát ra tiếng mà trút ra như vậy, không lâu sau lại mất sức mà ngủ đi.
Nhưng lần này cho tới khi tỉnh lại, anh không mơ thấy ác mộng nữa.
Anh tắm rửa, ăn hết bát cháo Ôn Thế Tước mang tới, thể lực đã khôi phục lại hòm hòm.
Ôn Thế Tước nói cùng anh ra ngoài đi dạo, kết quả vừa đi tới boong tàu liền bị phó đạo diễn gọi điện gọi đi.
Trước khi đi, Ôn Thế Tước dặn anh đừng ở trên boong tàu quá lâu kẻo lại sốt.
Anh cũng không buông thả, đứng một lúc thì đi tới quán cà phê gần nhà hàng ngồi.
Giờ là là giờ cơm trưa, quán cà phê không có ai.
Anh rất hưởng thụ sự yên tĩnh như thế này, gọi một ly latte nóng ngồi ở vị trí sát cửa số ngắm biển.
Nhưng anh mới ngồi được một lúc thì có người vỗ vai anh.
Anh quay đầu nhìn, Tưởng Lê đứng sau lưng anh: “Tạ tiên sinh, tôi có thể ngồi đây không?”.