Ánh Lửa Trong Tim

Chương 2




Ngay khi cô và Chang Geum đang thì thầm to nhỏ, Tiểu Mộng cùng với giày cao gót của cô nàng đã tiến về phía người đàn ông kia.Chang Geum hít sâu một hơi, khi cô tưởng như cô nàng muốn hút dưỡng khí thì cô nàng nắm chặt cổ áo cô.

“Ta dựa vào! Hắn cư nhiên có phản ứng đối với con gái!”

“Chờ…Chờ một chút!Nữ hiệp xin hạ thủ lưu tình a!! Tớ không muốn bị cậu bóp chết đâu!!! Còn có, cậu nhìn thế nào mà thấy hắn có phản ứng a uy!!!” 

Cô gian nan đem tay của Chang Geum kéo ra, cảm giác lại được nhận không khí thật là tốt! 

“Hừ hừ, hắn không để ý tới loại hình phẳng như Tiểu Mộng,xem ra đây là lúc lão nương xuất mã!” Chang Geum không chút nào để ý tới cô, hai tay khoanh trước ngực, hùng hổ tiến tới chỗ người đàn ông.

Cô sững sờ, hóa đá ba giây tại chỗ,nhìn hai cô gái không hề giữ ý vây quanh người đàn ông õng ẹo làm dáng,nháy mắt cảm thấy thế giới quan lại một lần nữa sụp đổ.

Từ trong đám đông trên sàn nhảy chạy ra, cô trở lại ghế dài gọi cho mình một chén Champagne giải khát.

“Này” Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

“Ân?” Cô uống một ngụm Champagne, quay đầu lại,nhìn thấy người đang đi đến, giọng điệu vững vàng ban đầu tăng lên quãng tám.

“Ân?!”

Người tới không dấu vết lui ra phía sau một bước,nhíu mày nhìn chăm chú hai gò má cô.

Cô nhịn xuống xúc động muốn đem Champagne trong miệng phun ra,ra sức nuốt xuống, chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.

“ Đi một mình à?” Cô nghe hắn hỏi.

“Kia, đi chơi với tôi đi” Khóe miệng giương lên một nụ cười tà tứ,hắn nhanh tay kéo cô đứng dậy.

Bị hắn kéo một đường trở lại sàn nhảy, đầu óc cô còn trống rỗng bị hắn ôm vào trong ngực.

“Cái kia…anh này…chơi,chơi cái gì?”

“Em nghĩ chơi cái gì?” Hắn dán bên tai cô nói.

Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai cô, cô nhất thời cảm thấy một mảnh tê dại,cuống quýt đưa tay đẩy hắn ra,hắn sửng sốt một chút,khôi phục lại nụ cười tà tà kéo cô tới quầy bar ngồi.

“Hai ly Tequila” Hắn nói với anh chàng pha chế rượu.

Anh chàng đem hai ly rượu thủy tinh đặt trước mặt bọn cô,hắn cầm lấy một ly giơ lên lắc lắc trước mặt cô rồi trực tiếp uống hết.

Anh hùng hảo tửu lượng ( Ý muốn khen uống rượu tốt,Mèo giữ nguyên cho hay)! Cô hò hét vỗ tay ở trong lòng, trên thực tế, cô cũng làm vậy.

Ở thời điểm cô “Phách phách” vỗ tay, hắn đem một ly khác đưa tới trước mặt cô.

“ Không không không” Cô xua tay, “ Tôi sẽ không uống, anh cứ tự chơi đi, mặc kệ tôi”.

Ở quầy bar hắn cứ uống một ly lại một ly, trong đôi mắt kẻ ấy lộ ra một cỗ…Ân,nhàn nhạt…Cô tịch?

Cảm giác được cô nhìn hắn chắm chằm, hắn quay đầu, kéo đầu cô lại gần.

“Luôn nhìn tôi uống cạn thôi?”

Mùi rượu xen lẫn hương bạc hà nhàn nhạt phun ở trên mặt cô, cô theo bản năng rụt lui đầu lại.

Người đàn ông này, ánh mắt thật yêu khí a!

“Cái kia…Uống nhiều như vậy, đối với thân thể không tốt. Sáng mai thức dậy khẳng định anh sẽ đau đầu”

“Phải không?” Hắn buông cô ra,đưa tay chống lên bàn nâng má.

“Vậy cứ để nó đau, càng đau càng tốt,như vậy, cái người nhát gan kia sẽ luôn luôn sợ hãi ở trong góc mà không dám ra ngoài, khối thân thể này sẽ luôn luôn là của tôi”.Hắn cười đến tà mị.

Cô run rẩy khóe miệng nhìn hắn,tuy rằng biết rõ tiếng Hàn,vì sao cô một câu cũng nghe không hiểu?

“Cái kia, tôi phải đi, anh chậm rãi chơi a” Cô nhìn Chang Geum và Tiểu Mộng ở đằng  xa đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô,lau mồ hôi lạnh chảy ra ở trên trán,chậm rãi trèo xuống khỏi ghế cao.

“Vừa vặn, nơi này rất nhàm chán, tôi cũng không muốn chơi”Hắn buông ly rượu trong tay sau đó tháo một cái đinh tai bên phải ra nhét vào tay cô.

“Cho em cái này, giúp tôi mua rượu”.

“?” Cô cầm đinh tai, mặt nghi hoặc nhìn hắn.

“Tôi không thể cùng em chơi rồi” Hắn sờ sờ tóc của cô, hạ mắt nhìn cô sau đó liền biến mất trong đám người.

Cô hóa đá tại chỗ nhìn hướng hắn rời đi,anh chàng quầy bar thật tri kỉ đem giấy tờ để trước mặt cô.

Cô xem con số trên tờ giấy,trong lòng dùng các loại ngôn ngữ ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của tên kẻ mắt, chảy lệ đem tiền sinh hoạt phí tháng này giao đến tay anh chàng quầy bar đang cười đến sáng lạn.

“Nằm tào (Một câu chửi tục)! Lần đầu tiên trong cuộc đời gặp ngưu lang a!!”

“Thôi đi, người ta lại không cùng cậu  419 ( for one night = tình một đêm), chỉ là tìm cậu mượn 79 đô mua rượu thôi, cậu lại nói người ta là ngưu lang” Chang Geum ngồi ở sofa giương các ngón tay mới sơn màu đỏ au lên hong khô,nghe được lời cô liền châm chọc, khinh thường hừ lạnh.

“75 đô mà thôi?? Mà thôi??!Xin hỏi tháng này tớ ăn cái gì, ăn cái gì??!” Cô đối với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của cô nàng rất là bất mãn,lấy đà nhảy đến bên sofa,bắt lấy vai của cô nàng lắc lắc.

“Đừng kích động!Đừng kích động!! Tớ còn chưa sơn móng tay xong a!!!” Cô nàng hoảng sợ thét chói tai,đồng thời giơ hai tay lên đỉnh đầu để đảm bảo không bị cô ngộ thương.

Cô buông cô nàng ra, nhụt chí ngồi phịch trên sofa,cúi đầu xuống không nói chuyện.

“Được rồi được rồi” Cô nàng không đành lòng cọ đi cọ lại,”Cùng lắm thì, tháng này cậu liền ăn cùng tớ vậy”.

Ánh mắt của cô lại sáng lên lần nữa,quỳ gối trên sofa phóng sao trong mắt với cô nàng.

“Bất quá, dọn nhà tháng này, cậu làm hết” Cô nàng từ ái cười cười với cô, sau đó giương bộ móng vuốt như bạch cốt tinh uốn éo trở về phòng.

~~~~Ta là đường phân cách hết tiền ~~~~

Cô mang túi lớn túi nhỏ từ siêu thị về nhà, một bên lên án Chang Geum không có nhân tính một bên mắng tên “kẻ mắt nam” đáng chết.

Nha nha! Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay!

Cô nhìn người đàn ông áo mũ chỉnh tề cúi đầu nghịch di động đang đi tới, tiểu vũ trụ trong lòng  nháy mắt “Tăng ~” một chút bốc cháy lên.

Cầm túi hàng trong tay đặt xuống đất,cô híp mắt ôm tay chờ người nọ đến gần.

“Anh...” Vừa mở miệng,người nọ lại như không hề quen biết cô mà lướt qua.

Nha nha! Chơi mất trí nhớ à!

Phẫn nộ xoay người, cô trung khí mười phần chỉ vào hắn rống to “Này! Anh đứng lại!”

Hắn dừng chân, chần chờ xoay người lại nhìn cô,sau đó lại nhìn bốn phía.

“Ân?”

“Nhìn cái gì vậy a! Chính là anh!”

Nha nha, cho rằng không kẻ mắt, để tóc mái, thay đổi quần áo cô liền không nhận ra sao?

“Tôi?!” Hắn ấy tay chỉ chính mình,sau đó cúi đầu mấp máy môi,chần chờ mở miệng “Cái kia…Chúng ta…Biết nhau sao?”

Rống,thật sự là đủ! Cô im lặng nâng nâng trán.

Nâng tay hướng hắn vẫy vẫy,hắn cẩn thận đi tới.

Nhịn xuống cơn tức trong lòng từ trong túi lấy ra một cái bông tai màu đen hình cái đinh,tiến lên một bước kéo tay hắn,đem đinh tai đặt vào.

“Này, đinh tai của anh”.

“…Ân?” Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy vô tội.

Thật sự là đủ rồi!

“Không phải là anh muốn quỵt nợ đi!” Cô cao giọng chất vấn.

“Cái gì…Cái gì?” Hắn một bộ vô hại, cùng với người đàn ông kẻ mắt tà mị ngày hôm qua đối lập hoàn toàn.

“Vị tiên sinh này! Tôi không biết anh nghĩ như thế nào! Nhưng mà! Lấy một diện mạo không ra gì như thế mà muốn tôi mua rượu ở quán bar cho, anh tưởng tôi là đồ ngốc sao?! Tán gái mà dùng chiêu này cũng quá cũ đi! Mau trả tiền đây!!!!”  Cô cảm giác trên trán mình nổi đầy gân xanh.

“…” Hắn sửng sốt một lát,sau đó bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì đó, vỗ vỗ đầu.

“A…Ngượng ngùng ngượng ngùng,Shin Se Ki tên khốn kiếp này!” Cuống quýt rút ví tiền ra “Xin hỏi,bao nhiêu tiền?”

Trong lòng cô còn mải suy tư về “Shin Se Ki” là ai,trong lúc nhất thời không trả lời hắn.

“Cái kia…” Hắn xua xua tay trước mặt cô.

“Ân?” Cô lấy lại tinh thần, hướng hắn nâng cằm.

“Bao nhiêu tiền?”

“Nga…Tiền rượu tổng cộng 75 đô” Cô vươn tay phải, lòng bàn tay hướng về phía trước mở ra.

“Thiếu gia!” Một người đàn ông cao gầy trông như Serlock ở trên một chiếc xe xa hoa gọi hắn.

“An trưởng phòng!Chờ một chút,lập tức tới ngay!” Hắn vẫy vẫy tay với người đàn ông kia,sau đó lấy ra từ ví tiền một trăm đô nhét vào tay cô.

“Ngày hôm qua ngượng ngùng”.

Cô cầm tiền nhét vào trong túi,cúi đầu tìm tiền lẻ trong túi nhỏ trả cho hắn. Khi ngẩng đầu lên, hắn đã chạy xa.

“Này! Tiền lẻ!” Cô hướng hắn hô.

Hắn giống như không nghe thấy cô gọi, lên chiếc xe tuyệt đẹp rời đi.

Nha nha, xem ra không phải ngưu lang, hình như là một tiểu thiếu gia a!

Bất quá, “Shin Se Ki” là ai? Chẳng lẽ, người ngày hôm qua nhìn thấy không phải là hắn mà là anh em song sinh của hắn sao?

Nhớ lại khuôn mặt tà mị ngày hôm qua,cô thấy ý tưởng này tương đối hợp lí.

Nhất định là song bào thai! Trách không được tạo hình, tính cách cái gì đó đều không giống nhau!