Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 80




Chiếc đồng hồ này không phải được khảm từ kim cương bình thường, mà là một loại kim cương quý hiếm của Nam Phi, không chỉ vậy, nó còn được cắt ra từ mảnh vỡ trên vương miệng của quốc vương.

Mặc dù là mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa lại không tầm thường, chiếc đồng hồ như vậy, toàn thế giới chỉ có một cái, không thể có khả năng xuất hiện cái thứ hai.

"Chiếc đồng hồ này nằm trong tay của một nhân viên công tác, tên nhân viên kia nói, khi nãy, có mộtchàng trai muốn vận chuyển thú cưng, nhưng lại không có giấy chứng nhận kiểm dịch, đành đem chiếc đồng hồ này để trên quầy..."

Cận vệ nhún vai một cái, "Đương nhiên, tuy cô ta nói như vậy, nhưng tôi cho rằng, đây chính là vật hối lộ, chỉ là cô ta không chịu nhận mà thôi..."

Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời phán đoán của cận vệ, "Thú cưng gì?"

Cận vệ nghĩ nghĩ, "Hình như... Là một con mèo..."

Mèo?!

Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, nhìn hướng Lãnh Tiểu Dã rời đi, trước mặt hiện lên nụ cười cùng ánh mắt của chàng trai vừa rồi, anh chợt tỉnh ngộ.

"Đáng chết, bắt cô ấy lại..."

Bọn cẩn vệ đều không hiểu anh đang nói gì.

"Người thanh niên kia, người thanh niên tóc vàng ôm con mèo vừa rời đi!" Hoàng Phủ Diệu Dương chống hai tay vào xe, nhanh chóng đứng dậy, "Nhanh lên!"

một phen làm rớt kim trên tay xuống, anh đi nhanh về phía Lãnh Tiểu Dã rời đi.

"Bá tước tiên sinh!"

Quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo, bác sĩ cũng chạy tới, nhưng chạy được hai bước liền lùi lại, đẩy chiếc xe lăn theo.

không để ý đến vết thương trên lưng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng đi về nơi đăng ký, lão quản gia vội đỡ lấy cánh tay anh, nhưng lại bị anh hất ra.

Nha đầu kia, thật sự dám trốn đi trước mặt anh sao?

anh... Tuyệt đối không cho phép!

...

...

Lãnh Tiểu Dã đi chầm chậm qua cánh cửa đăng ký bình thướng, nhưng rất nhanh đã đi tới cánh cửa đặc biệt "lối đi nội bộ, không phận sự miễn vào".

Có khả năng yêu cầu gửi vận chuyển của Tiểu Tuyết sẽ không thành công, nên cô chỉ có thể đi từ cánh cửa đặc biệt, đem mèo con lên máy báy.

Nhân viên bảo vệ chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa, khuôn mặt biểu hiện bất khả xâm phạm.

Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã tới gần, hắn lập tức quay mặt lại, chỉ cánh cửa nơi đăng ký ở phía xa.

"Đó là nơi đăng ký."

"Vậy ngài xem vé máy bay giúp tôi, chuyến này đang đợi sao?" Lãnh Tiểu dã lấy chiếc vé máy bay ra, đưa đến mặt hắn.

Người bảo vệ cúi người xuống, nhìn chiếc vé trong tay cô, "Phải, chính là..."

"A!" Lãnh Tiểu Dã đột nhiên đau đớn ôm lấy bụng minhg, "Đau quá... A, đau chết mất... Cứu mạng..."

nói xong, khuôn mặt cô đầy khổ sở ngồi xổm xuống.