Editor: Vũ Cát Gia Gia
Cách đó không xa, Hoàng Phủ Diệu Dương đã đem máy bay trực thăng bay đến đây, nhanh chóng lái tới phương hướng của đồi cỏ.
Nhìn ra thế cục không ổn, Tu La nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vội vàng chạy về phía xe việt dã trên tảng đá.
Tiến vào thân xe, nổ máy xe, vội vàng kéo kính chắn xe lên, đạp chân ga.
Lúc Lãnh Tiểu Dã đuổi tới, xe việt dã đã muốn nổ máy, lảo đảo phóng về phía dưới đồi cỏ.
Đem tên còn dính theo máu thịt của cô ta trên dây cung, Lãnh Tiểu Dã toàn lực bắn cung, nhắm vào Tu La ở bên trong xe, mạnh mẽ buông dây cung ra.
Sưu!
Tên dài từ cung bắn ra, thẳng tắp xuyên qua xe việt dã đem cửa sổ phá hư, đâm vào sau trên chỗ ngồi của tên lái xe, mủi tên xuyên qua xe ngồi đâm chính giữa người Tu La.
Phốc!
một ngụm máu tươi lập tức liền theo Tu La miệng nhổ ra.
Lúc này, mặt sau đồi cỏ, một vệt ánh sáng sáng ngời đã muốn dâng lên đến đây, đó là chùm tia sáng của máy bay trực thăng.
"anh đến đây!"
Thanh âm quen thuộc vang ở bên tai Lãnh Tiểu Dã, cô thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi vào trên cỏ, vẫn còn không quên hướng bộ đàm hô to.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, diệt cô ta cho em!"
Hoàng Phủ Diệu Dương lái máy bay trực thăng liền theo trên đỉnh đầu của cô xẹt qua, hướng về xe việt dã của Tu La đuổi theo.
Ấn lên cái nút vũ khí trên máy bay, Hoàng Phủ Diệu Dương hơi híp con ngươi nhìn xe việt dã ở phía trước cách đó không xa đang nhanh chóng đichạy về phía trước, đưa tay đỡ lấy cần điều khiển vũ khí, dùng sức ấn xuống.
Lóc cóc lóc cóc...
Dưới thân trực thăng có trang bị sẵn súng máy, lập tức liền bắn liên tiếp đạn dược ra ngoài, nháy mắt đã đem thân xe việt dã xa bắn cho thành cái rỗ.
Xe việt dã ở trên đồi cỏ loạng choạng, giống như con trâu điên, một đầu nhảy vào con sông.
Thân xe nhanh chóng chìm nghỉm, Hoàng Phủ Diệu Dương lái máy bay trực thăng qua, lại hướng về dòng nước bắn quét thật lâu 1 phút, dùng đèn pha chiếu vào nước, quan sát hồi lâu xác định không có động tĩnh gì.
anh lúc này mới đem máy bay trực thăng quay đầu, rời đi con sông.
Nhưng, cũng không có vội rời đi.
Cũng dám thương tổn Tiểu Dã của anh , cho dù đối phương đã chết anh như trước khó nén được tức giận.
Ngón tay ở máy bay trực thăng gõ gõ hai cái trên bàn, dưới máy bay trực thăng có trang bị sẵn vũ khí, lập tức liền vươn một viên đạn hỏa tiễn nhắm vào chỗ xe Tu La vừa rơi xuống nước, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay thật mạnh đè vào trên cái nút.
Oanh!
Đạn hỏa tiễn bắn ra, nháy mắt con sông nổ lên, nước bùn vẩy ra, xe việt dã đều nổ thành vô số mảnh nhỏ bay lên.
Xem pháo hoa khác thường trước mắt kia, Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này mới thở ra, một lần nữa lái về trên đồi cỏ, dừng ở bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã.
Thời gian này, đám người La Y cũng đã muốn giải quyết xong hai địch nhân cuối cùng trong doanh địa, mang theo đồng bạn bị thương lên một chiếc máy bay trực thăng khác vừa được lái tới.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi xuống máy bay trực thăng, đi đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã đang ngồi ở trên cỏ.
"cô ta chết chưa?" Lãnh Tiểu Dã nhăn mặt hỏi.
"đã muốn nổ thành thịt nát." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.
Lãnh Tiểu Dã hướng anh cười cười, sau đó an vị ở trên cỏ hướng anh đưa qua một bàn tay, "En mệt mỏi quá, kéo em một cái!"
Vô luận là kỹ xảo hay tâm trí Lãnh Tiểu Dã cũng không kém hơn bất luận kẻ nào, khuyết điểm duy nhất của cô chính là thể lực, hơi thiếu chút nữa.
Ép buộc một đêm này, lại cùng Tu La liều mạng một lần, hiện tại toàn thân cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, mệt đến ngồi ở chỗ kia cũng không muốn nhúc nhích.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy mồ hôi cùng đất bụi, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy một trận đau lòng.
Cong thân đi lên, ngồi xuống bên người cô, đem tay cô đưa tới vịn đến cần cổ chính mình, đôi tay anh ôm lấy cô, đem cô trực tiếp từ trên cỏ ôm lấy, ẩm lển máy bay trực thăng, dàn xếp chỗ ngồi ở ghế.
"Cám ơn."
Lãnh Tiểu Dã hướng anh nâng cao khóe môi, anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt bẩn của cô .
"Ngồi xong."