Kéo chăn qua, bao lấy cơ thể cô, Hoàng Phủ Diệu Dương mỉm cười nói.
"Đói bụng không?"
"Aaaa..... anh chảy máu kìa!"
Nhìn thấy vết máu trên tai anh, Lãnh Tiểu Dã sợ hãi hô lên, thân mật đưa mặt tới, cẩn thận đỡ lấy mặt anh.
"không sao." Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên nói.
Vừa rồi bị cô đẩy ngã, anh cũng cảm thấy tai hơi đâu, chắc là khi nãy không cần thận động vào miệng vết thương.
"Đừng động!" Lãnh Tiểu Dã vươn tay lấy khăn giấy ở đầu giường, cẩn thận lau vết máu trên vành tai cho anh, nhìn thấy lỗ tai anh bị nhiễm trùng, cônhíu mày, "Có mủ luôn rồi, nếu anh cứ tiếp tục đeo như vậy sẽ bị nhiễm trùng nặng hơn đó, để anh tháo ra cho..."
"Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương nắm lấy tay cô, "không được tháo."
"không tháo không tháo không tháo, anh buông em ra.... để em xem cho anh!" Hất tay anh ra, cô đưa mặt tới gần, cẩn thận nhìn lỗ tai anh, "Cũng may, nhiễm trùng không nặng lắm, lát nữa em giúp anh khử trùng, sau đó thoa thêm một chút thuốc mỡ nữa..."
Ngồi trên người anh, mái tóc dài của cô xẹt qua cô anh, bởi vì sát lỗ tai, mặt cô thật sự gần kề, mỗi hơi thở của cô đập vào mặt anh, xẹt qua lỗ tai.
trên người cô có mùi chanh nhàn nhạt.
Áo ngực trên người cô dán đúng vào ngực anh, nhẹ nhàng ma sát theo động tác của cô, hai đùi cách quần tây vẫn có thể cảm nhận được độ ấm của cô.
Cơn đau trên lỗ tai đã bị anh ném ra sau, hơi thở của Hoàng Phủ Diệu Dương càng lúc càng nặng nề.
Cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rục rịch, anh hơi nhếch môi, vịn chặt vai cô, "Tiểu Dã, về giường đi!"
Lãnh Tiểu Dã giữ đầu anh lại, "Đụng động, em nặn mủ ra cho anh, vậy mới mau khỏi được."
một lòng quan tâm tới lỗ tai anh, cô không chú ý tới bây giờ cô mặc ít thế nào.
Tự nhiên cũng không chú ý tới giờ phút này, bá tước tiên sinh đang bị thử thách.
Yết hầu căng lên, cơ thể bành trướng, Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy trái tim mình vô cùng căng thẳng, một dòng chảy nóng hổi từ trong mũi chảy ra.
Đỡ lấy vai cô, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay đè chặt mũi, xoay người chạy vào toilet.
"Hoàng Phủ Diệu Dương!"
Lãnh Tiểu Dã thấy anh vội vã, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô khoác chăn chạy theo, từ cách cửa toilet mở một nửa, cô thấy anh khom người xuống rửa mặt ở bồn rửa tay.
Trong bồn nước là một về máu đỏ.
"anh... Sao anh lại bị chảy máu mũi vậy?!" Trong lòng lo lắng, Lãnh Tiểu Dã vứt chăn chạy vào toilet, nhanh chóng xé giấy đưa anh, "Dùng nước lạnh đắp lên trán có thể làm mạch máu co lại...."
một tay đè mũi anh, cô thấm nước lạnh vào khăn, đắp lên trán anh.
"Cúi đầu thấp một chút..."
cô vừa giúp anh đắp vừa ra lệnh, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi thấp đầu, vừa khéo nhìn thấy cô vì đưa tay lên mà bộ ngực bị đè lại.
Vì vừa nãy anh mới cài áo ngực giúp cô, vẫn chưa chỉnh lại, hai con thỏ nhỏ không chịu an vị, từ góc độ của anh, có thể thấy rõ hai qua nho bên trong.
Cơ thể anh bành trướng cực điểm, Hoàng Phủ Diệu Dương chảy máu múi nhiều hơn.
"Tiểu Dã!" anh khàn giọng nói, đỡ lấy tay cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng thở dốc một hơi, "đi ra ngoài đi, anh muốn tắm!"c