Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 297




"Tiểu Dã... Con đang ở đâu?!"

Cùng với giọng nói của Lãnh Tử Duệ, một chùm sáng đèn pin chiếu vào khu rừng.

Nháy mắt, toàn bộ tóc gáy Lãnh Tiểu Dã đều dựng đứng, dùng sức che miệng của Hoàng Phủ Diệu Dương, cô nói vào tai anh.

"Tôi sẽ cách đánh lạc hướng ông ấy, anh phải lập tức rời khỏi đây, nghe rõ chưa?"

Hoàng Phủ Diệu Dương kéo tay cô xuống, "Tôi còn chưa nói hết..."

Lãnh Tiểu Dã nhìn chùm sáng và tiếng trò chuyện đang tới gần, nhíu mày đẩy anh ngã xuống đất, "Im miệng cho tôi!"

cô nằm sấp trong lòng anh, khuôn mặt của cô áp vào ngực anh.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Hoàng Phủ Diệu Dương căng thẳng hít thở.

Trong lòng Lãnh Tiểu Dã vô cùng hồi hộp, không chú ý tới anh, lo lắng nhìn chằm chằm bên ngoài lùm cây.

Bên ngoài lùm cây.

Lãnh Tử Duệ giơ đèn pin vừa đi vừa gọi Lãnh Tiểu Dã.

"Tiểu thúi túi, đừng trốn nữa... Mau ra đây đi! Lát nữa rừng cây sẽ được dọn, đừng đùa nữa... Mau ra đây đi, nếu không ba sẽ giận đó!"

Phía sau, cấp dưới thân thiết với ông nhất, Từ Thiếu Xuyên đi cùng, "Lão đại, Tiểu Dã sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"không có gì đâu, chắc nha đầu kia lại muốn chơi trốn tìm với tôi rồi!" Lãnh Tử Duệ dùng đèn pin chiếu bốn phía, "Cậu cẩn thận một chút, không chừng con bé sẽ nhảy ra đánh lén chúng ta đó. đi, chúng ta đivề phía trước xem. Con bé nha đầu Dã này, vừa đụng vào súng là vui sướng như kẻ điên, chắc bây giờ đang săn thỏ hoang rồi."

Từ Thiếu Xuyên là người nhìn Tiểu Dã lớn lên, biết rõ tính cách cô, ông cười cười đi cùng Lãnh Tử Duệ vào sâu bên trong, "Đáng tiếc, Tiểu Dã lại không tham gia quân đội, nếu không, chắc cũng sẽ trở thành một nữ tướng quân."

"Đúng vậy, con gái tôi là ai chứ." Lãnh Tử Duệ cười đáp lại.

Hai người đi xa dần.

Lãnh Tiểu Dã hô hấp nặng nhọc, quỳ rạp trên đất, nhìn thấy hai người đã đi xa dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.

"Được rồi, anh mau đi đi, lát nữa rừng cây sẽ được dọn bãi, đến lúc người ta thả chó ra thì chắc chắn anh sẽ "over"...

Vừa ngồi thẳng dậy, cô cảm giác có vật cứng cấn vào người cô.

Lãnh Tiểu Dã nóng bừng mặt.

Tên khốn kiếp này, bay giờ còn có tâm trang nghĩ tới việc này nữa cơ đấy?!

cô hoảng hốt đứng dậy, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đã ngồi dậy, anh bắt lấy hai tay cô.

"Tiểu Dã, tôi sẽ tôn trọng em, sẽ cho em tự do, em có thể cho tôi một cơ hội được không?"

"nói thì dễ lắm, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, anh làm được sao?" Lãnh Tiểu Dã ngồi trênngười anh nhẹ nhàng uốn éo người, cô đang rất kho chịu, "anh buông tôi ra trước đi!"

"Em không được đi."

"anh xem, lại nữa rồi, không được không được không được, tôi không phải là cấp dưới của anh, dựa vào cái gì mà không được?"

Hoàng Phủ Diệu Dương thay chữ khác, "Vậy... Em đừng đi nhé."

Thay đổi vài chữ, giọng nói của anh nhẹ nhàng hon nhiều.

Ánh trăng rọi xuống đỉnh đầu, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận nhìn vào mắt Hoàng Phủ Diệu Dương.

một người đàn ông lúc nào cũng sạch sẽ cao ngạo như anh, thế mà giờ khắc này, anh lại có nỗi chật vật không nói ra được.

Tây trang rối tung, đầu tóc dính đầy lá cây, khuôn mặt bẩn thỉu, còn chẳng biết bị cây gì chém vào người để lại vài vết máu... Bỏ qua bùn cát đầy mặt, nhìn bộ dạng này của anh, chẳng khác người dân châu Phi đang chạy nạn.

cô không tự chủ được mềm lòng.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, tôi không biết, vì sao trên thế giới này con gái nhiều như vậy, mà anh cứ đitheo tôi hoài vậy?"

Hoàng Phủ Diệu Dương chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn.

"Tiểu Dã, tôi không muốn những cô gái khác, tôi chỉ muốn em. Tôi muốn được ở cùng với em... Khụ... Vĩnh viên."

Đây có được là tỏ tình không?!

Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, "Vĩnh viễn vĩnh viễn vĩnh viễn, anh có biết trong tiếng Trung, vĩnh viễn có nghĩa là gì không?"

Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu hắng giọng, "Chẳng phải người Trung Quốc có câu, "Sinh cùng khâm, chết cùng huyệt" sao? Tôi chỉ muốn như vậy với em thôi."