Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 292




anh không biết tình yêu là gì, anh chỉ biết, anh muốn được ở cùng em. —— Hoàng Phủ Diệu Dương

...

...

Vươn ngón tay ra, phóng to bản đồ trên xe, anh cẩn thận xem xét địa hình xung quanh, sau đó liền mở cửa xe ra, bước xuống.

Đứng ở ven đường, nhìn ánh sáng dần bị rừng cây bao phủ trước mắt, con mắt màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi nheo lại.

...

...

Trại huấn luyện.

Lúc Lãnh Tiểu Dã lái xe tới gần, cửa lều trại cũng đúng lúc được mở ra.

Sau đó, một bóng hình cao lớn xuất hiện, bước ra khỏi lều.

Quần bộ đôi dài, đôi ủng màu đen dính đầy bùn đất, thời tiết giữa mùa đông lạnh như vậy, nhưng người đàn ông chỉ mặt một chiếc áo thun monhr, trên hai cánh tay hiện rõ vết thương, cơ bắp đẹp đẽ khônghề bị thô thiển.

Mái tóc cắt ngắn gọn gàng, để lộ vầng trán rộng.

Ngủ quan tinh tế, yêu nghiệt nhưng không để mắt nét cường tráng khỏe mạnh của một người đàn ông.

Người này, đúng là ba của Lãnh Tiểu dã —— ngài thượng tướng Lãnh Tử Duệ.

Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã nhảy xuống xe, người đàn ông giơ khóe môi lên, trong mắt tràn đầy nụ cười.

"Nha đầu Dã!"

Lãnh Tiểu Dã như một chú chim nhỏ, vui sướng nhảy xuống xe, cách ba mình còn hai bước, cô trực tiếp nhào vào lòng ông.

"Ba!"

Đưa tay ôm lấy cô, Lãnh Tử Duệ xoay cô hai vòng như đứa trẻ, "Tiểu thúi thúi, sao lại về đây hả?"

"Ghét ba thật, sao lại gọi con là tiểu thúi thúi chứ!" Lãnh Tiểu Dã oán trách, nhưng lại đưa tay ôm cổ ông, hôn mặt ông hai cái.

"Ai bảo lúc còn nhỏ, con dám làm cả người ba hôi thúi làm gì!" Lãnh Tử Duệ không khách khí bắt lỗi cô.

Hai đứa con trong nhà, ông đều thương cả, nhưng nếu nói về chuyện thân thiết hay không, thì ông vẫn thân với con gái Lãnh Tiểu Dã hơn.

Còn cái thằng khỉ con nhà ông, tính cách chẳng khác gì ông, cứ cà lơ phất lơ, đã vậy còn trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, không giống như con gái, lúc nào cũng khôn lanh, đáng yêu cả.

Hơn hai năm qua, ông không có cơ hội được gần con gái, khó lắm mới gặp được, tất nhiên ông sẽ vui mừng rồi.

"A —— đáng ghét đáng ghét đáng ghét!" Lãnh Tiểu Dã nhảy ra khỏi lòng ông, đưa tay phải lên trước mặt ông, "Lãnh Tử Duệ, ta muốn đấu với ngươi một trận!"

Lãnh Tử Duệ đặt tay phải ra sau, "Tới đi, chấp ngươi một tay!"

"Khinh ta sao?!" Lãnh Tiểu Dã cởi áo bành tô trên người ra, ném vào người Hứa Hạ, "Xem đây!"

nói xong, cô tiến lên một bước, tay phải đánh quyền, chân trái đá vào người Lãnh Tử Duệ.

Lãnh Tử Duệ nâng tay nhẹ nhàng hất chân cô ra, ông dương môi cười, "Ừm, không tệ, tốc độ tốt hơn một chút rồi. Tiếp tục đi!"

Lãnh Tiểu Dã cũng không khách sao, đánh một quyền bên phải một quyền bên trái, hai chân cũng liên tục không ngừng công kích.

Lãnh Tử Duệ chỉ đứng yên tại chỗ, một tay để sau lưng, ông chỉ dùng một tay để đánh lại cô.

Cuối cùng, ông bắt lấy cổ chân cô, nhẹ nhàng dùng sức, đẩy cô ra.

Lãnh Tiểu Dã lộn người trên không trung, rơi xuống đất, hơi choáng váng, cả người liền ngã ra sau.

"Cẩn thận!"