Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 268




Đầu kia điện thoại, giọng nói Lãnh Tử Duệ lại vang lên, "Nha đầu Dã, hình như giọng nói của con có chút kỳ lạ đó nhé... Chẳng lẽ con không muốn gặp ba sao?"

Cả chuyện này mà ông cũng biết được sao?!

"Đâu có đâu!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng che giấu, "không phải con vừa nghe nói ba sẽ về, nên tâm tình mới kích động vậy sao?"

"Vậy à..." Đầu kia điện thoại, Lãnh Tử Duệ thở nhẹ ra, "Công chúa nhỏ, xin lỗi con, hai ngày nay ba không thể về được, trong đội đang diễn tập. Đối thủ là bác Hoàng Phủ, cha phải trực tiếp chỉ huy, nếu không, một lúc nào đó, tên kia cũng sẽ mang ba ra xử lý mất!"

Giọng nói Lãnh Tiểu Dã lên cao rồi nháy mắt trở lại chỗ cũ.

"Vậy à... Thôi... Được rồi ạ!" cô khẽ hít một ngụm khí, "Tướng quân Lãnh nghe lệnh, công chúa ra lệnh cho ngài, lần này phải chiến thắng tướng quân Hoàng Phủ, nhất định không được thất bại!"

"Tuân mệnh, công chúa điện hạ!" Lãnh Tử Duệ cười đồng ý, "Vậy... Ba cúp máy đây, chờ đến khi diễn tập kết thúc, ba nhất định sẽ mang theo anh trai con về cùng luôn, được không?"

"Được ạ!" Lãnh Tiểu Dã ngọt ngào hôn vài cái qua điện thoại, "Cha, tạm biệt, nhớ nói với anh trai già của con một tiếng, đừng để anh ấy tiếp tục dọa người nữa!"

"Biết rồi, mấy ngày nay con nhớ ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc mẹ thật tốt nhé, đừng chọc giận bà ấy, biết chưa?"

"Dạ!" Lãnh Tiểu Dã cười đồng ý.

"Ngoan, chờ ba về, ba sẽ làm đồ ăn ngon cho con!" Lãnh Tử Duệ cười một tiếng, rồi cúp điện thoại.

"Ba con nói gì?" Hứa Hạ hỏi.

"Ba nói, mấy ngày nay bận quá, nên không thể về nhà được." Lãnh Tiểu Dã đặt ống nghe về chỗ cũ, "Còn nói, con phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, đừng chọc giận mẹ, đến khi ba về nhà, ba sẽ làm món ngon cho con ăn đó!"

cô vừa dứt lời, điện thoại lại vang lên.

Lãnh Tiểu Dã thuận tay nhấc ống nghe lên, đưa tới bên tai.

"Ba, còn chuyện gì nữa à?!"

Đầu kia điện thoại vẫn im lặng.

Lãnh Tiểu Dã cho rằng đó là Lãnh Tử Duệ,"Ba... Ba thân yêu... Sao vậy, đâu rồi, sao ba không chuyện gì hết thế?!"

Trong ống nghe, một gión nam trầm thấp vang lên.

"Tiểu Dã!" 

Chỉ hai chữ ngắn ngủn đã làm Lãnh Tiểu Dã hóa đá.

Hoàng Phủ... Diệu Dương?!

"Nhầm số rồi!"

Lãnh Tiểu Dã cúp điện thoại.

Kết quả, điện thoại vừa cúp xuống, lại vang lên.

Lãnh Tiểu Dã lập tức từ chối.

"Con làm gì vậy?" Hứa Hạ đứng cạnh nghi ngờ.

"Điện thoại lừa bịp thôi." Lãnh Tiểu Dã vội giải thích.

Trầm Ninh nhìn ra manh mối, đứng dậy khỏi ghế sofa, "Ba, chúng ta đi về được không?"

Hứa Hạ nghe nói Trầm Ninh phải về, vội vàng đứng dậy đưa tiễn, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, trực tiếp rút dây điện thoại.

Trầm Ninh lấy hành lý, rồi cùng Hứa Hạ và Lãnh Tiểu Dã ra ngoài, lúc Trầm Ninh mang hành lý đingang, Lãnh Tiểu Dã giả vờ giúp đỡ.

"Lát nữa, cậu nhớ trốn kỹ một chút, đừng để anh ta nhìn thấy cậu!"

"Biết rồi." Trầm Ninh ngồi dậy, đóng cóp xe lại, vỗ tay cô, "Nếu cần thì cứ gọi điện cho tớ."

Lãnh Tiểu Dã dựng thẳng ngón cái, "Chị em tốt!"

Lúc nà, Trầm Nhất Chu đã ngồi lên xe, Trầm Ninh chào tạm biệt Hứa Hạ, rồi mở cửa sau, ngồi vào ghế.

Lãnh Tiểu Dã nháy mắt nhìn cô, giúp cô đóng cửa xe lại, còn không quên dặn dò, "Chú Trầm, chú lái xe cẩn thận nhé!"

"Được rồi, Tiểu Dã, khi nào rảnh thì qua chơi nhé." Trầm Nhất Chu vẫy tay chào hai người, rồi lái xe rời đi.

Lãnh Tiểu Dã nhìn chiếc xe đi xa dần, cô xoay người vào nhà.

"Mẹ, chắc mẹ cũng đã mệt rồi, mai đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, con giúp mẹ dọn phòng bếp."

Hứa Hạ không nỡ để cô làm, vội vàng đi tới, "Con ngồi máy bay lâu rồi, ngủ sớm một chút đi."

"Mẹ cứ mặc kệ con đi, con vừa ngủ cả buổi chiều rồi!" Lãnh Tiểu Dã dẫn bà tới cầu thang, nâng tay vỗ ngực một cái, "Mấy ngày nay nữ vương đại nhân đã cực khổ rồi, từ hôm nay trở đi, mọi việc trong nhà cứ để con lo!"

Hứa Hạ quay lại, nhìn con gái mình, bà cười cười, vươn tay đỡ lấy khuôn mặt cô hôn một cái.

"Nha đầu thúi, xem ra đã hiểu chuyện hơn rồi, vậy được, sáng sớm ngày mai mẹ còn một vài hoạt động, mẹ đi ngủ trước vậy."

"Mau đi đi!" Lãnh Tiểu Dã cười vẫy tay với bà.