Chiếc xe ngừng lại, Hứa Hạ nắm lấy dây an toàn, còn chưa kịp cột lại, cả người bà đã nhào về phía trước.
May mắn, tốc độ xe không quá nhanh, bà cũng phản ứng kịp, không bị đụng vào chỗ nào.
Ngồi thẳng người, bà không vui trừng mắt liếc Lãnh Tiểu Dã.
"Nha đầu chết tiệt, con muốn mưu sát mẫu hậu đấy à!"
"Con nào dám, nếu để phụ vương biết, không phải sẽ giết con luôn sao!" Lãnh Tiểu Dã quay sang, tươi cười quyến rũ, "Mẫu hậu, chuyện này, đột nhiên con nhớ tới, có chuyện quan trọng, hay là... Mẹ gọi điện thoại, để trợ lý chở mẹ đi đi?"
Hứa Hạ vươn tay búng vào trán cô.
"Sao mẹ lại không biết còn chuyện gì nữa đó? Đừng nói nhảm, mau lái đi, chú Trầm của con đã nhờ mẹ làm một chuyện, đừng để thời khắc quan trọng thế này mà xe lại bị tuột xích!"
"Chú Trầm?" Lãnh Tiểu Dã xoa trán, "Rốt cuộc chú ấy lại tới sân bây làm gì chứ?"
"Dì Đông Á của con đi công tác, mà chú Trầm lại phải phẫu phuật không có thời gian, nên mới nhờ mẹ đi đón Trầm Ninh."
Lãnh Tiêu Dã vui vẻ, "Trầm Ninh về rồi sao?"
Trầm Ninh là con gái của Đông Á và bác sĩ ngoại khoa Trầm Nhất Chu, lớn hơn Lãnh Tiểu Dã hai tháng, từ nhỏ đã chơi đùa cùng nhau, quan hệ rất vững chắc.
Trầm Ninh rất giống Lãnh Tiểu Dã, đều đến New York du học, nhưng Lãnh Tiểu Dã học nghệ thuật, còn Trầm Ninh học y học chuyên nghiệp.
Gần đây, vì Lãnh Tiểu Dã gặp chuyện không may, nên hai người cũng đã lâu không gặp.
không ngờ, hôm nay nha đầu kia cũng về nước.
Hứa Hạ trừng mắt liếc cô, "Ngây ngốc cái gì nữa, mau lái xe đi!"
Bất đắc dĩ, Lãnh Tiểu Dã đành phải khởi động xe.
Lái xe ra khỏi tiểu khu, Hứa Hạ đột nhiên quay sang, nghi ngờ nhìn Lãnh Tiểu Dã, "Con và Trầm Ninh giận dỗi nhau rồi sao?"
"không có đâu mẹ!"
"Vậy sao hai người các con lại chia nhau về, không phải mỗi lần đều về cũng nhau sau?"
"A... Đó là vì...." Lãnh Tiểu Dã xoay tròn con mắt, "Vì lần, con muốn cho mẹ và phụ vương đại nhân mộtkinh ngạc. Trầm Ninh còn bận việc học, con cứ tưởng rằng, phải đợi đến Noel cậu ấy mới về cơ đấy!"
Hứa Hạ luôn chỉ lắng nghe thôi, chứ cũng không cân nhắc tỉ mỉ về lời nói của cô, "Vậy cũng được, Trầm Ninh nhà người ta không giống còn, ngày nào cũng chỉ chơi đùa."
Lãnh Tiểu Dã cười hì hì, "Trầm Ninh được thừa kế gien tốt đẹp của dì Đông Á, còn con không phải được nhận từ mẹ sao?"
"Đừng để mẹ hiểu là con đang mắng mẹ đó nhé!" Hứa Hạ trừng mắt liếc cô, "Mẹ đẹp như vậy, sao con lại không nhận được gien tốt cơ chư, nếu không phải mẹ không có bằng lái, mẹ đã đá con xuống xe lâu rồi."
Lãnh Tiểu dã cười, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ.
Bây giờ, cô thật mong chờ mẹ đá cô xuống, thậm chí, đã cô về Mỹ cô cũng nguyện ý.
Tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia không biết đã tới sân bay chưa, lát nữa tới nơi, cô phải cẩn thận mộtchút, nhất định không thể đụng vào anh như lần trước nữa.
Chạy tới sân bay, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt nhìn xung quanh, chạy vào bãi đậu xe hàng số 1.
cô lập tức ngáp một cái, "Mẹ, con nhắm mắt một chút, mẹ tự đi đón được chứ hả?"
Hứa Hạ đưa điện thoại tới trước mặt cô, "Đây... Tin nhắn số hiệu chuyến bay, con đi đón Trầm Ninh đi, mẹ chờ ở đây!"
Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, "Dựa cái gì chứ?"
Hứa Hạ vươn tay vuốt tóc, "Dựa vào mẹ là nhân vật của công chúc, còn con, thì không phải!"
Lãnh Tiểu Dã không nói gì, che trán.
Có một người mẹ như vậy, cô cũng choáng váng thật.