Lãnh Tiểu Dã thanh toán tiền xe, mở cửa bước ra, cúi đầu xem xét bản thân mình một chút, nghĩ mộthồi, mới đi vào.
đi nửa đường, cô dừng lại trước căn biệt thư ba tầng, cô lại đi hai bước, ấn chuông cửa.
Đơi chốc lát, không có ái.
cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, lại ấn tiếp.
không phải xui tới vậy chứ, chẳng lẽ không có ai ở nhà?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, từ ban công lầu hai, một giọng nói lười biếng của phụ nữa truyền tới.
"Tới đây, ai đó, thật là, mới sáng sớm tinh mơ!"
Nghe được giọng của mẹ Hứa, Lãnh Tiểu Dã vươn tay sửa lại tóc, kéo cổ áo lại.
một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa bị mở ra.
Từ bên trong, một phụ nữ thân hình coa gầy, mái tóc rồi bù xõa tung trên vai, mặc một bộ áo xám bạc, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, lộ ra vài điểm mê người.
Người này, chính là mẹ ruột của Lãnh Tiểu Dã, từng là đàn chị trong giới ca hát, nữ vương Hứa Hạ.
Mặc dù đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bà vẫn không hề già đi tí nào.
Nhìn qua chắc cũng như mới ba mươi tuổi, năm tháng không để lại dấu vết nào trên mặt bà, vẫn giữ mãi khi chất nữ vương.
Dáng hình cao gầy của Lãnh Tiểu Dã là được di truyền từ ba.
Bà mặc áo ngủ, đôi mắt lim dim nhìn ra cửa, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhào tới, ôm bà một cái.
Trong lúc mẹ mình vẫn còn choáng váng, cô mở miệng nói.
"Surprise (Ngạc nhiên chưa) nữ vương đại nhân thân yêu!"
"Tiểu Dã?!" Nhìn thấy cô, Hứa Hạ lập tức thân thiết ôm cô, "Sao con lại về đây?"
"Sao con lại không được về?" Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng phòng khách, cười quyến rũ nói: "Đây là nhà của con, còn có cả nữ vương đại nhân thân yêu của con nữa, nên tất nhiên, con phải trở về chứ sao!"
"Nịnh hót!" Hứa Hạ nhẹ mắng một câu, trong giọng không hề có điểm trách cứ nào, vội vàng kéo cô vào nhà, "Sao không gọi điện cho mẹ, để mẹ còn tới đón con nữa chứ, bắt xe ở sân bay có khó khăn lắm không?"
"không phải con sợ ảnh hưởng tới hình tượng của mẹ sao?" Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn lên lầu, "Mẹ, ba... Có ở nhà không?"