"Này!" Lãnh Tiểu Dã nhấc cương ngựa, nhìn người đàn ông cao ráo bước ra từ trong xe, cô lập tức kinh ngạc, "Dạ Phong Dương?!"
Nhìn thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, Dạ Phong Dương lộ ra ý cười, "Mau lên xe đi, chuyến bay đãsắp xếp xong xuôi rồi, bây giờ, chúng ta lập tức đi tới sân bay."
"Khoan đã!"
Lãnh Tiểu Dã xoay người, vươn tay sờ gáy Tia Chớp, "Tia Chớp, cảm ơn mày đã giúp tao trốn, mấy ngày nay chắc mày buồn lắm rồi, hôm nay cứ tự nhiên giương oai đi!"
Bỏ dây cương ra, Lãnh Tiểu Dã giơ tay vỗ mạnh vào eo Tia Chớp.
"Hí!"
Tia Chớp bị đâu, lập tức chạy đi về phía đồng cỏ.
"Cảm ơn mày, Tia Chớp, tao hy vọng mày có thể giúp tao kéo dài thời gian một chút."
Thu hồi tầm mắt, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lên xe, "đi thôi."
Hai người chia nhau ngồi trên xe, Dạ Phong Dương lấy một chiếc túi giấy từ ghế sau đưa cho cô, rồi nổ máy.
Lãnh Tiểu Dã lấy tóc giả và áo khoác bên trong, tự ngụy trang, chiếc xe nhanh chóng lao về quốc lộ phía trước.
Lãnh Tiểu Dã đội xong tóc giả, cầm lấy máy tính trong túi giấy, "Có thể theo dõi vị trí của chiếc bông tai đó không, hiện tại, Hoàng Phủ Diệu Dương đang giữ nó."
Dạ Phong Dương vươn tay, gõ bàn phím hai cái, máy tính lập tức khởi động hệ thống theo dõi, rất nhanh điểm nhỏ màu đỏ xuất hiện tại - sân bay thủ đô nước A.
Liếc mắt nhìn điểm đỏ, Dạ Phong Dương khẽ nhíu mày, "anh ta vẫn còn ở sân bay."
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn, "không sao, tôi nghĩ... anh ta sẽ trở về ngay thôi."
một khi phát hiện cô mất tích, quản gia sẽ lập tức gọi điện thông báo cho Hoàng Phủ Diệu Dương, khi đó anh nhất định sẽ vội vàng trở về.
Điều này, cô khẳng định không thể nghi ngờ.