Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 231




Nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương không có rút ngay ra, ngược lại người ở trong bồn tắm đứng thẳng lên, cẩn thận đỡ lấy đùi cô.

"Để tôi xem một chút!"

"không cần!"

cô co rúm thân mình, tức giận đẩy anh ra.

anh đưa bàn tay to qua đỡ lấy đầu gối của cô, "Em không cần phải thẹn thùng, tôi cũng đã nhìn qua rất nhiều lần rồi!"

Lãnh Tiểu Dã tức giận đến nghiến răng, một cước đá văng anh ra, "Đứng lên!"

Hoàng Phủ Diệu Dương không có phòng bị, bị cô đá té tới đầu bên kia của bồn tắm lớn, đầu nặng nề mà đụng vào thành bồn tắm lớn.

Nghe được thanh âm đó, cô hoảng hốt, lo lắng liếc anh một cái, nhưng lại hầm hừ thu hồi ánh mắt, "Cút, tôi muốn tắm rửa!"

Ngồi thẳng người, đôi tay Hoàng Phủ Diệu Dương chống đỡ ở thành bồn tắm lớn, đứng dậy.

Mặt cô đối diện ngay chân của anh, vừa vặn đem một cái gì đấy vừa trải qua chuyện xấu này nọ nhìn vào trong mắt.

Trong nháy mắt mặt Lãnh Tiểu Dã đã đỏ bừng, nhanh chóng đưa mắt dời đi, "Ai bảo anh đứng lên chứ!"

"không phải em bảo tôi đi ra sao?" anh đứng ở trước mặt cô nói.

Lãnh Tiểu Dã nghe thấy rõ ràng giọng nói tà ác của anh.

anh nhất định là cố ý, cuồng bạo, biến thái!

Lãnh Tiểu Dã cắn môi, nhìn bên cạnh, "Cút!"

anh không chịu đi, vươn tay ra, mở vòi bên cạnh cô.

Nước trong bồn tắm bắt đầu rút đi hết.

"Này!" Cảm giác được mức nước ngày càng ít, Lãnh Tiểu Dã hoảng loạn đứng dậy, "anh làm gì?"

Hoàng Phủ Diệu Dương không nói gì, nhìn dòng nước trong bồn đã rút hết, anh mới mở chốt kế tiếp, một lần nữa, nước ấm lại chảy ra.

anh ngồi bên cạnh người cô, ôm cô vào lòng.

"Đây là nước được pha thêm muối biển, có thể giảm sưng, giải tỏa căng thẳng, những lúc tôi bị thương, tôi đều dùng nước này để tắm."

Mực nước dần tăng lên, một mùi hương nhàn nhạt hòa vào trong không khí.

một tay ôm cô, anh vươn tay còn lại tới ngang hông cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Thể lực của em, kém hơn so với tưởng tượng của tôi, mặc dù lực cơ bắp và sức nhảy cũng không tệ, nhưng có điều, chưa được bền bỉ lắm..."

Lời nói này, Lãnh Tiểu Dã đã từng nghe người cha bộ đội của mình nói qua.

Lãnh Tiểu Dã biết anh nói không sai, nhưng nghe anh nói vậy, cô lại rất tức giận.

"anh muốn quản tôi... Tôi đây rất sẵn lòng!"

Cơ thể cô như vậy không vì làm chuyện đó với anh, mà là, từ nhỏ, thân thể cô rất yêu, có thể luyện tới mức này, cũng rất tốt rồi, anh biết gì?!

"không sao, về sau, cứ bồi dưỡng thật tốt, béo lên một chút, cơ bắp cũng sẽ khỏe mạnh theo thôi." Hoàng Phủ Diệu Dương véo nhẹ cánh tay cô, "Em thật sự rất gầy, béo lên một chút mới tốt."

Cánh tay nhỏ, chân, eo thon, quả thực rất mỏng manh, dường như chỉ cần dùng lực một cái đã có thể bẻ gẫy, lúc ân ái với cô, anh vốn không dám dùng nhiều lực.

Khốn kiếp, ăn sạch sành sanh rồi còn muốn nhân xét chỗ này không được, chỗ kia rất gầy sao?!

Lãnh Tiểu Dã lại bắt đầu nổi giận.

"anh chê tôi gầy, thì anh cứ đi tìm người nào đó béo một chút là được, tôi không cầu xin anh phải ngủ cùng tôi... Cái cô Sofia kia... Còn cả vị tiểu thư quý tộc Russia nữa... Ngực của bọn họ rất lớn, anh mau đi ngủ cùng bọn họ đi!"

Đó là hai người từng chào hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương tại buổi tiệc khi nãy.

Nhìn dáng vẻ của anh, cả hai đều sắp chảy nước miếng tới nơi rồi, cô tin chắc, chỉ cần anh ngoắc tay một cái, hai người bọn họ lập tức sẽ nằm sẵn trên giường chờ anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương cười khẽ, "Em đang ghen sao?"

Ghen?!

cô vì anh mà ghen sao?!

anh hơi tự kỷ quá rồi.

"Tôi mà thèm sao!" Lãnh Tiểu Dã hất bàn tay trên lưng ra, đứng lên khỏi bồn tắm, tiện tay kéo khăn tắm che người lại, "Tôi không muốn nói tiếp nữa!"

Đứng dậy theo cô, anh thuận tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, bước ra khỏi bồn tắm, Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy một khăn mặt, giúp cô lau khô tóc.

"Chuyện này thì em không cần phải lo lắng nhiều, trừ em ra, tôi sẽ không lên giường với bất kỳ cô gáinào khác."

cô bĩu môi.

"Ai thèm quản anh!"

Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khăn ướt qua một bên, lấy thêm một cái khăn khô, quấn mái tóc dài của côlại.

"Tôi nhất định sẽ chung thủy với em, nên em cũng phải chung thủy với tôi đó." anh nhìn mặt cô, "Tiểu Dã, tuyệt đối, em không được phản bội tôi.

cô khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.

Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nhíu mày, anh giơ tay xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào anh, rồi lại đỡ lấy cánh tay cô.

"Những người phản bội tôi nhất định sẽ phải chết, nhưng tôi không muốn em chết, nên em không được làm như vậy!"