Edit: Numxxi
Beta: Bánh Đậu
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, đi tới gần hàng rào, chạm vào bờm của Arthur.
Lãnh Tiểu Dã thực không dám tưởng tượng, Hoàng Phủ Diệu Dương lại hành động như vậy, cũng khôngkhiến cho Arthur bất mãn.
Cái đồ đại gia hỏa kia vừa rồi hung dữ với cô như vậy, thế mà giờ phút này lại giống như một con mèo lớn, nheo mắt lại, y hệt như Tiểu Tuyết hưởng thụ vuốt ve chăm sóc của cô vậy.
Quay mặt sang, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi, "Em muốn sờ nó không?"
"Tôi sao?!" Lãnh Tiểu Dã nhìn Arthur một chút, "Có thể chứ?"
Lúc trước xem thế giới động vật, cô thích nhất thảo nguyên bao la ở châu Phi, đánh giá cao sư tử đực chúa tể nơi đó, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại động vật này ở khoảng cách gần như vậy, nóikhông muốn tuyệt đối là nói dối.
"Tất nhiên." Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi đến bên cạnh cửa, "Đem rọ mõm ra đây."
Nhân viên công tác vội vàng chạy hai bước, lấy ra một cái rọ mõm kim loại đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, anh liền điền nhập mật mã vào, mở hàng rào cửa sắt ra.
Arthur lập tức liền chạy tới, nâng đôi móng vuốt để lên vai anh, giống như bạn tốt thân thiết ôm lấy anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương sờ sờ lông lưng của nó, đem vòng cổ cùng rọ mõm trong tay đeo lên người Arthur, sau đó đã đem nó dắt đi ra, dẫn tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.
Arthur nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, trong ánh mắt lộ vẻ phòng bị, cơ bắp toàn thân cũng đều căng cứng.
"không, Arthur!" Hoàng Phủ Diệu Dương vỗ vỗ lưng của nó, "cô ấy không là kẻ thù, cô ấy chính là Tiểu Dã của ta, là chủ nhân mới của ngươi đấy."
Đem Arthur dẫn tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương có chút bất an ấn nó ngồi xuống đất, sau đó liền vỗ lưng của nó, ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Tiểu Dã, "đi vòng từ phía sau tôi đến đây."
Lãnh Tiểu Dã bước về phía trước một bước, cơ thể Arthur căng cứng, muốn đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương nhấn trở về.
Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, nhưng mà rốt cuộc là sự tò mò chiếm lợi thế, Lãnh Tiểu Dã đi vòng từ sau lưng anh, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nâng tay cầm một bàn tay của cô, nhẹ nhàng mà đặt ở trên lông lưng Arthur.
Cảm giác được cô chạm đến, Arthur quay mặt lại, có vẻ không vui liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã một cái, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên nhẹ nhàng nhấn một cái, đại gia hỏa liền ngoan ngoãn nằm trở lại.
Lần này Lãnh Tiểu Dã hạ quyết tâm, nhẹ nhàng mà sờ lông lưng của đại gia hỏa kia, lông da của nó mịn như tơ lụa, cảm giác vô cùng mềm mại, " Nó nghe lời anh quá nhỉ, sao anh làm được như vậy?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vuốt lông lưng Arthur, nhún vai, "Tôi đã mất nửa năm để thuần phục nó, ban đêm tôi cũng ngủ cùng nó, để nó có thể thích nghi được với sự tồn tại của tôi."
"Ngủ cùng sao?" Lãnh Tiểu Dã mở to hai mắt, "Nó không làm anh bị thương chứ?"
"Lúc đầu tôi cho nó đeo bịt miệng, tuy nhiên, nó cũng bị trầy xước nhiều lần." Hoàng Phủ Diệu Dương ngữ điệu bình thản, "Nhưng không phải rất đáng giá sao?"
Lãnh Tiểu Dã nhìn anh nhẹ nhàng giúp đại gia hỏa chăm sóc bộ bờm, không có lên tiếng.
Vì thuần phục một con sư tử, anh không ngần ngải bỏ ra nửa năm trời, thậm chí bất chấp nguy hiểm để ngủ cùng nó chung một chỗ, rốt cuộc anh chàng kia cứng đầu bao nhiêu?
Xa xa, một người cận vệ tới gần, Arthur lập tức lại khẩn trương lên.