Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 209




Hoàng Phủ Diệu Dương đối diện nhìn cô, "Ở cùng em."

"Vậy... Buổi tối thì sao?"

Con ngươi màu lam của Hoàng Phủ Diệu Dương híp lại, "Ngủ cùng em hoặc là em ngủ."

Lãnh Tiểu Dã không nói gì.

Vốn muốn để anh chủ động nói ra chuyện bữa tiệc hoàng gia, nào ngờ anh lại trả lời như vậy.

Bất đắc dĩ, cô đành đổi chủ đề khác.

" Chuyện trên du thuyền, anh giải quyết sao rồi?"

" Interpol quốc tế sẽ tham gia phụ trách bữa tiệc hoàng gia tối nay, ngày mai sẽ đến đàm phán với tôi về chuyện những tù binh trên du thuyền kia, hiện tại tôi đã có đầy đủ chứng cứ để chứng minh bọn họ lấy danh nghĩa sòng bạc, che dấu đường dây mua bán người." Hoàng Phủ Diệu Dương nhún vai, " Vinh dự này hẳn sẽ được tặng một cái huy chương."

Lãnh Tiểu Dã nghe được, anh không hề có chút hứng thù gì với cái huy chương kia.

Có điều anh đã tự động điều động quân đội, nên phải tìm ra một lý do hợp lý hơn.

Nhưng…

cô ngẩng mặt lên, nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, "anh vì chuyện này mà lên thuyền sao?"

Điều động quân đội không thể nhanh chóng như vậy được, có lẽ, anh chắc chắn đã ra lệnh trước khi lên thuyền.

Nếu không, nhiều quân hạm cùng máy bay như vậy, không thể tới vùng biển quốc tế trong thời gian ngắn như vậy được.

" Người phụ nữ của tôi, bọn chúng không thể bán được." Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, đẩy ly sữa về phía cô, "Nếu không uống sẽ nguội mất."

Cho dù anh tìm được Lãnh Tiểu Dã trong buổi đấu giá này, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn khôngthể chấp nhận được chuyện bọn chúng đã làm với cô.

Sau khi tra được những manh mối đó, anh lập tức lên thuyền, chỉ vì muốn trả thù bọn khốn kiếp đó.

Nhưng, vì sự xuất hiện của Lãnh Tiểu Dã, đã làm xáo trộn kế hoạch của anh, cuối cùng mới trở thành cục diện như bây giờ.

Bưng ly sữa trên bàn lên miệng, uống ngụm sữa tươi ấm áp, tâm tình của Lãnh Tiểu Dã hết sức phức tạp.

Thành thật mà nói, tất cả mọi chuyện anh đã làm, cô vô cùng biết ơn.

Có điều, biết ơn không phải là tình yêu, cô vì vậy mà ở lại bên cạnh anh, trở thành sủng vật làm ấm giường cho anh được.

Ngẩng mặt lên khỏi ly sữa, nhìn người đàn ông đối diện, Lãnh Tiểu Dã rất muốn hỏi anh một chút.

Có thể để cô đi được không.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô vẫn quyết định không hỏi.

Với cái tính cách cố chấp của anh mà nói, anh làm sao đồng ý thả cô đi được, nếu muốn rời khỏi anh, côchỉ có thể chạy trốn.

cô rũ mí mắt xuống, "anh vừa nói, bữa tiệc hoàng gia, anh không cần tham gia sao?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhún nhún vai, "Tôi nghĩ, em chắc chắn sẽ không thích."

Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

Lão quản gia đi tới bên cửa sổ, "Bá tước tiên sinh, lễ phục cùng trang sức ngài đặt làm để tiểu thư tham gia yến hội đã được mang tới, ngài có muốn đưa đây lên không ạ?"

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng vẫy tay, "không cần, mang vào khách phòng đi , còn nữa, buổi chiều ông đi tới hoàng gia một chuyến, nói rằng tôi sẽ không tham gia bữa tiệc tối nay."

Bữa tiệc này, anh vốn chuẩn bị dẫn cô đi cùng.

Bây giờ tất cả mọi người đều muốn xem chuyện cười của anh, đêm nay anh chỉ muốn hoàn thành cuộc đàm phán với Interpol quốc tế, cục diện lập tức sẽ được thay đổi, nhớ lại vẻ mặt kinh hãi của mấy tên kia, quả thật rất thú vị.

Nhưng sau khi Liliane xuất hiện, anh càng cảm thấy lo lắng cho Lãnh Tiểu Dã hơn.

Bọn người quý tộc tao nhã kia, thực chất đều là sói đội lốt cừu, anh không muốn cho cô nhìn thấy những khuôn mặt buồn nôn đó, nhưng để cô ở nhà một mình anh lại càng lo lắng hơn, thôi thì cứ tạm thời quyết định, không tham gia bữa tiệc nữa.

" Vâng, thưa bá tước tiên sinh."

Lão quản gia lên tiếng, lui về sau mấy bước, xoay người chuẩn bị xuống lầu.

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, "Chờ một chút!"

Lão quản gia dừng bước lại, nghi ngờ nhìn qua, "Tiểu thư, có gì phân phó?"

Lãnh Tiểu Dã không nhìn lão, tầm mắt dừng trên người Hoàng Phủ Diệu Dương, "Tôi muốn đi xem hoàng gia có hình dáng ra sao."