Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 208




Edit: Numxxi

Beta: Bánh Đậu

Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, lập tức nhận ra cô nói không sai, theo tính cách của Liliane, sau chuyện hôm nay, cô ta nhất định sẽ ghi hận trong lòng với Lãnh Tiểu Dã, chờ đợi cơ hội trả thù.

Suy nghĩ một chút, anh nghiêm túc nói, "Tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội làm em bị thương đâu."

Nhìn chăm chú vào mắt anh, Lãnh Tiểu Dã khẽ nhún vai, " anh nên bảo vệ tốt cho bản thân mình trước đã!"

Cùng lắm thì cô lại chạy trốn tiếp thôi.

Nhưng còn anh thì không, chỉ một Liliane mà đã dám gây ra phiền phức lớn như vậy trong phủ Bá tước, có lẽ trong hoàng thất, chắc chắn anh có không ít kẻ thù.

Nếu không, sao trong vài ngày ngắn ngủi như vậy, lại xuất hiện trục trặc máy bay và cả sự kiện ám sát lần trước nữa.

Cũng khó trách, anh thuộc loại cá tính không chịu lắng nghe lắng nghe ai nói gì, nhưng lại là một người vừa thông mình vừa có tài.

Cái này gọi là cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.

Đối với nước A, Lãnh Tiểu Dã vẫn tương đối hiểu rõ, nước A vẫn thuộc loại chế độ quân chủ, tuy rằng quyền lực của quốc vương bị quốc hội kìm hãm, nhưng địa vị vẫn vô cùng cao quý.

Hoàng Phủ Diệu Dương thân là người kế thừa duy nhất của nữ đại công, cũng là thành viên có tư cách kế thừa ngôi vua, tất nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt không ít người.

Nghe câu nói của cô, cơn giận trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, trong nháy mắt hóa thành hư không.

"Em không cần lo lắng cho tôi."

Ai lo lắng cho anh? thật là tự kỷ quá thể!

Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ lườm anh một cái, lười giải thích với anh, "đã nói xong, phiền ngài nhường đường một chút, tôi muốn thay quần áo."

Hoàng Phủ Diệu Dương lui ra tựa vào cánh cửa, "Tôi ở trên sân thượng chờ em."

"Lát gặp lại!"

Lãnh Tiểu Dã cười đóng cửa lại, nhanh chóng khóa lại, xoay mặt nhìn một vòng, lập tức thấy một chiếc vali rất lớn đặt ở cạnh giường mình.

cô vội vàng chạy tới, mở vali ra, lấy chiếc điện thoại từ bên trong.

Di động sớm đã hết pin tắt máy, nàng cầm bộ sạc, cắm vào ổ điện.

Trong thời gian chờ đợi điện thoại đầy pin, Lãnh Tiểu Dã tùy tiện tìm một cái quần rồi thay cái chiếc vừa bị Ma Vương cắn rách kia.

Chờ cô thay xong quần áo, di động đã có một ít pin, thuận lợi khởi động được máy.

Vừa mở máy một cái, mấy tin nhắn liên tục gửi tới.

Tất cả đều Annie gửi tới, không có gì ngoài hỏi thăm tình hình của nàng, bày tỏ sự lo lắng cùng cảm kích của cô ấy và Trần Tư Viễn.

Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn bốn phía, rồi mới dùng điện thoại di động gọi cho chú Kiều.

"Chú Kiều, là cháu!"

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của chú Kiều rất bình tĩnh, "Chú biết cháu ở chỗ nào, bữa tiệc hoàng gia tối nay chú cũng sẽ tham gia, cháu hãy tìm cách đi cùng với Hoàng Phủ Diệu Dương đi."

Lãnh Tiểu Dã lập tức đồng ý, " Được ạ."

Đầu bên kia điện thoại, chú Kiều nhẹ giọng nhắc nhở, "Nhớ rõ, cháu không biết chú, chú cũng khôngquen cháu!"

Lãnh Tiểu Dã cười, "đã biết!"

"Buổi tối gặp." Chú Kiều nhanh chóng cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, ngoài cửa vang lên âm thanh của người giúp việc.

"Tiểu thư, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi."

"Tôi lập tức tới ngay!"

Lãnh Tiểu Dã lên tiếng, cầm di động cùng bộ sạc pin đi ra khỏi cửa, lên sân thượng, quả nhiên Hoàng Phủ Diệu Dương đang ngồi ở cạnh bàn ăn chờ cô.

trên bàn, còn để một phần bữa sáng.

đi tới, đem bộ sạc pin cắm vào ổ điện, Lãnh Tiểu Dã ngồi vào bên cạnh bàn, bưng cốc sữa tươi lên miệng uống một ngụm, "Buổi chiều có kế hoạch gì không?"