Nghe thấy giọng nói này, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu mày.
Lãnh Tiểu Dã lập tức cảm nhận được cơ thể người đàn ông bỗng nhiên căng thẳng, cứng ngắc.
Là ai mà có thể khiến anh phản ứng như vậy?
Trong lòng tò mò, cô nâng mặt nhìn về phía sau phòng ăn.
Tiếng giày cao gót nên lên mặt đất, một thân hình nữ cao gầy không nhanh không chậm đi tới.
Người kia vô cùng xinh đẹp, mái tóc nâu cẩn thận vén sau gáy, cặp mắt kính không gọng nằm trên mộtsóng mũi cao, đằng sau đó là một đôi mắt màu lam sâu thẳm.
Cả người đều mặc bộ trang phục màu xanh nhat, mỗi bước chân đều lộ ra vẻ cao quý.
Như một vị nữ hoàng.
Lãnh Tiểu Dã liếc mắt một cái, lập tức nhận ra vị này là ai, chính là nữ đại công tước nổi tiếng của nước A ----- Amanda Đặc Lôi Toa.
trên thực tế, người thật còn đẹp hơn trong ảnh.
rõ ràng đã là một người phụ nữ trung niên, nhưng trên mặt không có chút dấu vết tháng năm nào, nhìn qua chỉ giống một cô gái đôi mươi.
Đương nhiên, khí chất trên người bà, thì một cô gái mới hai mươi mấy tuổi không thể có được, đó lại một loại cao quý cùng tao nhã.
Chả trách Hoàng Phủ Diệu Dương lại có một gương mặt tinh xảo như vậy, hoàn toàn thừa kế từ mẹ.
Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa dừng lại trước bàn ăn không xa, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Trở về bốn ngày rồi, nhưng vẫn không chịu đi thăm hỏi ta, đây là lễ nghi của cậu sao?"
Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn đứng dậy, ngồi trong lòng anh thế này, thật sự không được lễ phép với bà cho lắm.
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn chặn động tác của cô, đem muỗng cháo đưa đến miệng cô.
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ há miệng, nuốt cháo vào.
Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nhíu chặt mày lại, dùng tiếng anh nói: "Ta đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe sao?"
Hoàng Phủ Diệu Dương lại múc thêm một muỗng, "Tôi đang có khách, nếu đại công tước có chuyện muốn nói, mời đến thư phòng chờ tôi."
Ánh mắt Đặc Lôi Toa rời xuống người Lãnh Tiểu Dã sau đó lập tức dời đi.
Bà thậm chí không thèm đánh giá Lãnh Tiểu Dã đã quay sang chỗ khác, ra khỏi phòng ăn.
"Trong vòng ba phút, cậu phải có mặt trong thư phòng."
Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt muỗng trong tay, chạm vào thành tô, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Ở một nơi im lặng như vậy, âm thanh có vẻ lớn hơn bình thường.
"Đứng lại!"
anh khẽ quát ra tiếng.
Bước chân nữ đại công tước vẫn không dừng lại, không nhanh không chậm đi ra.
"Quản gia!" Hoàng Phủ Diệu Dương mở lời, "Tiễn khách!"
Lão quản gia khó xử, "Bá tước tiên sinh!"
"Tiễn khách!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lặp lại.
không đợi lão quản gia đáp lại, nữ đại công tước đã dừng bước, quay lại, trên mặt bà tràn đầy vẻ tức giận.
"Công tước tiên sinh, ngài không cần tức giận!" Lão quản gia nhanh chân tới trước mặt nữ đại công tước, "Bá tước tiên sinh đã mấy ngày không nghỉ ngơi, nên tâm trạng có chút không tốt, ngày khác ngài ấy sẽ đến phủ ngài nói chuyện sau..."