Nghe được âm thanh cùng tiếng bước chân vang lên, Hoàng Phủ Diệu Dương khởi đông xe, lái về phía ngoài bệnh viện.
Cách đó không xa, đầu Tống An Nhã rơi trên mặt đất, gương mặt đã bị thay đổi, tử vong tại chỗ.
Hòng Phủ Diệu Dương ngồi trên xe, ngay cả liếc mắt nhìn Tống An Nhã cũng không có.
Về sau sẽ có người xử lý chuyện này, anh không quan tâm.
một bệnh nhân tâm thần nhảy lầu tử vong, thật sự là một chuyện bình thường.
Sắc mặt lão quản gia vô cùng bình tĩnh, người trợ lý đối diện nhận được một cuộc gọi.
Cúp điện thoại xong, người trợ lý lập tức nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, "Hoàng Phủ tiên sinh, giáo viên của Lãnh tiểu thư nói, một tiếng trước, cô ấy đã gọi điện tới xin phép nghỉ một thời gian, do có mộtngười chú bị bệnh."
"Chú gì?" Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.
"Giáo viên cũng không biết." Trợ lý nói
Thân thích, gia đình, tất cả những điều này đều là chuyện riêng tư cá nhân, cho dù có là giáo viên của Lãnh Tiểu Dã cũng không thể đi hỏi những vấn đề như vậy được.
Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, "Số điện thoại đâu?"
"hiện đang trong tình trạng tắt máy, tôi đã sắp xếp cho bọn họ nghĩ cách xem có thể tìm được vị trí cụ thể hay không." Trợ lý vừa trả lời xong, điện thoại lần nữa reo lên, anh ta vội vàng nhận được thoại, vừa nghe, vẻ mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, "Bá tước đại nhân, đã tìm được tung tích di động."
Hoàng Phủ Diệu Dương vốn tựa lưng vào ghế, lập tức căng thẳng, "Ở đâu?"
"một con đường gần công viên lúc trước chúng tôi đón ngài về." Người trợ lý nói.
"Cái gì?!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu chặt mày, "Lập tức đi qua đó!"
Người trợ lý nói địa chỉ với tài xế, đoàn xe lập tức rời khỏi bệnh viện, cấp bách chạy về công viên ngoại thành.
30 phút sau, đoàn xe lần nữa trở lại công viên nơi lão quản gia đón Hoàng Phủ Diệu Dương.
đã có hai người cận vệ tiến lên đón, còn có thêm một nhân viên công tác đeo mắt kính.
"Ở đâu?" Hoàng Phủ Diệu Dương lạnh giọng hỏi.
Nhân viên công tác đưa máy tính trong tay qua, "Chính là vị trái màu đỏ trên màn hình."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thoáng máy tính trong tay hắn, vị trí điểm đỏ cách nơi này không xa.
Con ngươi màu lam nguy hiểm nhìn chăm chú vào chấm đỏ, Hoàng Phủ Diệu Dương thấp giọng hạ lệnh.
"Bắt cô ấy lại."
Ra lệnh một tiếng, bọn cận vệ lập tức tản ra, đi tìm vị trí điểm đỏ.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhân lấy máy tính, bước nhanh đến điểm đó.
Trong lòng anh tức giận nhiều hơn vui vẻ.
"Lần này, tôi sẽ không để em tiếp tục chạy thoát!"
Mười mấy người chia nhau đi tìm vây quanh điểm đỏ.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi đầu ra khỏi công viên, điểm đỏ ngày càng tới gần anh.
Vòng qua một bụi cây, anh nâng mặt lên.
Lúc này, điểm đỏ cách vị trí của anh không tới mười thước.
Nhưng trong tầm mắt chỉ là quốc lộ dành cho ô tô, không có bóng dáng Lãnh Tiểu Dã.
"Kỳ lạ?" một người cận vệ sau lưng nghi ngờ tiến lên, "rõ ràng là ở gần đây, luôn có tín hiệu di động mà, sao lại không thấy bóng người nào ở đây?"
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn mang hình, rồi xoay người nhìn một vòng, tầm mắt liền dừng trên thùng rác cách đó mười thước.
Đó là một cái thùng rác vô cùng bình thường, màu lam đậm, cao cỡ nửa người, bề ngoài cũng được coi là sạch sẽ.
Chẳng lẽ, cô đã xảy ra chuyện gì sao?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, cầm lấy máy tính, cất bước nhanh lên trước.