Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 109




Lúc trước, cô dùng chiếc hoa tai nhỏ màu đỏ kia đê khiến Hoàng Phủ Diệu Dương hôn mê, cũng là do chú Kiều tặng cho cô nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.

Bây giờ, cái này cũng giống như cái trước, nhưng nếu nhìn cẩn thận, sẽ nhìn thấy điểm khác biệt.

"Ống tiêm vẫn giống như cái trước đó, thuốc trong đó mạnh hơn, còn có định vị toàn cầu, để chú có thể lúc nào cũng biết được vị trí của con." Kiều giới thiệu.

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, đem chiếc hoa tai đeo lên tai, "Khi nào thì con xuất phát?"

"Con có vẻ vội nhỉ?" Kiều hỏi.

Lãnh Tiểu Dã mỉm cười, "Đúng vậy, lần đầu tiên được nhận nhiệm vụ mà."

Lần đầu tiên cô được giúp Kiều, tham gia vụ án quốc tế như thế này, cô quả thật có chút hưng phấn.

Nhưng, đó không phải trọng điểm, chủ yếu là, cái tên kia nhất định sẽ cho người tim cô, cô đương nhiên phải rời khỏi New York càng sớm càng tốt.

Hi vọng trong lúc cô giúp Kiều phá an, tên kia sẽ bỏ cuộc rời đi.

"Bên trường học, con đã xin nghỉ chưa?" Kiều hỏi.

"Đương nhiên là rồi." Lãnh Tiểu Dã mở hộ chiếu ra, nhìn thấy tên mới, cô nhất thời cười ra tiếng, "Hứa Tiểu Dã?"

Kiều cũng cười rộ lên, "Cấp dưới của chú không có khả năng đặt tên tiếng Trung, nên chú dùng họ của mẹ con, cùng tên thật của con, như vậy con cũng không cần lúc nào cũng phải giả danh.

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, "Thân phận mới của con là gì?"

"Con gái của tân binh tài chính châu Á, chỉ biết tiêu tiền, tài liệu ở đây, lát nữa con có thể xem từ từ." Kiều đẩy một xấp tài liệu qua.

Lãnh Tiểu Dã nâng tay che trán, "Con kém đến như vậy sao?"

Kiều cười rộ lên, "Thân phận như vậy mới có thể cho con cơ hội tiến vào thuyền bọn chúng, con kiên nhẫn chút đi."

"Vậy được rồi." Lãnh Tiểu Dã dùng ngón tay phủi phủi hộ chiếu, "nói, đánh cuộc trên thuyền là tiền của con hay tiền của chú?"

Kiều nháy mắt với cô, "Đừng thua nhiều là được, kinh phí chúng ta có hạn."

Lãnh Tiểu Dã cũng nháy mắt lại, "Nếu thắng, con có thể giữ lại làm học phí năm sau được không?"

"Đương nhiên." Kiều khẽ giơ khóe môi, "Miễn là con may mắn là được."

Điện thoại di động trên bàn kêu lên, Kiều nhận điện thoại, ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Tiểu Dã, "Được, tôi biết rồi."

Ngắt điện thoại, Kiều đem hai tay đặt lên bàn, "Chúng ta đã thuận lợi tiến vào đánh cuộc trên thuyền, đến lúc đó, anh ta sẽ giúp con, nếu con gặp tình huống gì bất ngờ, anh ta sẽ phụ trách an toàn của con."

"Làm sao chúng con liên lạc được với nhau?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.

Kiều cười rộ lên, "Thấy rồi sẽ biết."

Lãnh Tiểu Dã híp mắt lại, "Chẳng lẽ là... Dạ Phong Dương?!"

Kiều cố ý hỏi lại, "Dạ Phong Dương là ai?"

Nằm vùng, không thể để lộ thân phận thật sự của mình, những quy định này, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã cũng biết, cô nhún vai không hỏi thêm gì nữa.

"Khi nào thì con đi?"

"8 giờ tới nay, chú sẽ tranh thủ cho con một ghế VIP."

Lãnh Tiểu Dã nâng tay nhìn đồng hồ, "Chú có nơi nào nghỉ ngơi được không, con muốn tẩm bổ."

Kiều ấn xuống điện thoại nội bộ, "Jenny, đi vào đây một chút."

Cánh cửa mở ra, một nhân viên nữ đi tới.

"Mang con bé đi tìm chỗ nghỉ ngơi." Kiều phân phó một tiếng, Jenny lập tức dẫn Lãnh Tiểu Dã ra khỏi phòng làm việc của ông, đi tới một gian phòng nghỉ ngơi ở tầng trêt, "Ở đây có giường, phòng tắm, nếu cô có cần gì khác, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

nói cảm ơn với đối phương một tiếng, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân vào toilet, rửa mặt, chủ ý tới vết đỏ sậm trên cô, cô nhấc cằm lên, đến gần tấm gương.