Ảnh Linh

Chương 53: Tôi Thích Em




Trong hồ sơ đặc biệt với hai chữ Hạ Tuệ, ngoài những thông tin cá nhân mà UIT đã tìm hiểu được qua mấy tháng gần đây, thì còn có những vụ án có nghi điểm rất lớn chĩa về phía hắn ta.


Trong vòng sáu tháng tính từ cuối năm ngoái, thành phố Phú Hoa đã phát hiện ra hơn mười hai thi thể nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, tất cả các nạn nhân đều có chung một đặc điểm, đó chính là bọn họ đều bị rút sạch máu, nội tạng và trái tim đều bị biến mất một cách khó hiểu.


Nạn nhân hơn phân nửa đều là thiếu nữ dưới hai mươi lăm tuổi, lý lịch trong sạch, hơn nữa còn được bạn bè người thân đánh giá là tính tình hiền lành.


Còn những nạn nhân còn lại đều là nam thiếu niên dưới hai mươi tuổi, điểm chung của họ cũng là lý lịch vô cùng trong sạch... Hơn nữa còn độc thân chưa từng hẹn hò với bất kỳ người con trai nào...


Tô Kim Ảnh nhíu mày: "Là gay..."


Hồ Trọng Nhân gật đầu, sau đó đem mấy tấm ảnh của nạn nhân chụp được trước khi mất dán lên bản kính trong suốt.


"Bọn họ đều từng đến một quán gay bar!"


Viên Mạnh Linh chỉ về phía tòa nhà đầy màu sắc lấp lánh ở phía xa xa hình chụp, Tô Kim Ảnh gãi cằm: "Cậu cũng biết gay bar là gì nữa sao?"


Cậu gật đầu: "Biết chứ, trên mấy diễn đàn có nhắc qua mà."


"Haha! Còn tưởng là cậu từng đến đó nữa..."


Tô Kim Ảnh khép hồ sơ lại sau khi đã tỉ mỉ đọc xong, Viên Mạnh Linh hơi đỏ mặt trước lời nói đó, cái gì mà từng đến qua, cậu không phải người thích ăn chơi tụ tập đâu mà từng...


Tô Kim Ảnh biết cậu đang nghĩ cái gì đành đánh sang chuyện khác: "Vậy Hạ Tuệ là nghi phạm hàng đầu hả? Vì sao?"


Phan Lập Văn ra hiệu cho Hữu Thụy bật máy trình chiếu lên, bảng trắng nhận hình ảnh phát một video không có tiếng.


Trong video có phần tối đó, họ có thể thấy được một chiếc xe sang trọng nằm ở góc đường, người đàn ông bước xuống xe chính là thư ký luôn đi bên cạnh Hạ Tuệ.


Thư ký Vương vào bên trong gay bar nơi mà các nạn nhân nam đến chơi, sau vài phút thì nạn nhân đã lảo đảo say mèm được thư ký Vương dìu ra, đưa lên xe rồi rời đi.


"Đây là camera hành trình của một chiếc xe đậu gần đó." Phan Lập Văn nói


Tô Kim Ảnh nhìn lên ngày và giờ trong video: "Nạn nhân đó là người được phát hiện ra vào hôm nay sao?"


"Đúng vậy, thi thể nạn nhân vừa được tìm thấy vào rạng sáng hôm nay ở bờ biển, đặc điểm chết đều y hệt những thi thể trước. Nhưng điểm khác lại chính là thời gian phát hiện quá nhanh, những nạn nhân trước đều bị mất tích hơn ba ngày, sau khi gia đình đến báo án mới phát hiện đã chết..."


Ái Mỹ rầu rĩ đem báo cáo nghiệm thi đưa cho từng người một, không ngoài dự đoán của Phan Lập văn, thi thể nạn nhân lần nữa rỗng bụng.


Vì sao lại lấy hết đồ lòng và tim mà không lấy não? Hơn nữa máu cũng rút sạch...


Viên Mạnh Linh cẩn thận lục lại trong trí nhớ xem có loại tà thuật nào hay dã quỷ nào có thủ pháp hại người đặc biệt như vậy không...


Mất một lúc lâu, kết quả là không nghĩ ra!


Tô Kim Ảnh thở dài: "Cái chết của Mai Tiểu Diễm... Cũng có phần giống... Liệu rằng Hạ Tuệ và em trai hắn..."


Nói đoạn, hắn đột nhiên nhớ đến bộ dạng của Hạ Dĩnh lúc chạm mặt ở đồn cảnh sát.


"Anh em Hạ gia có thể là cùng một giuộc! Mai Tiểu Diễm cũng bị moi móc ruột gan... Nhưng trong lúc ra tay lại bị Dương Ánh Nguyệt cắt ngang."


Nói như vậy, cái chết của tất cả nạn nhân đều có dính dáng đến anh em Hạ gia là rất hợp tình hợp lý, hơn nữa họ cũng có căn cứ để tiếp tục theo đuổi vụ việc.


Sau khi họp xong, mỗi người đều được chia theo nhóm để bắt tay vào tiến hành điều tra, Phan Lập Văn và Hồ Trọng Nhân sẽ tìm hiểu lai lịch thật sự của Hạ Tuệ, Ái Mỹ và anh em sinh đôi nhà họ Hữu tiếp tục thu thập thông tin nạn nhân, khoanh vùng đối tượng và xác định rõ mục đích vì sao lại chọn những nạn nhân đó.


Riêng Viên Mạnh Linh và Tô Kim Ảnh sẽ theo dõi nhất cử nhất động của Hạ Tuệ, tuy chỉ là theo dõi nhưng thực chất là âm thầm moi móc những điều mà hắn ta đang che giấu.


------------------


3 giờ 25 phút chiều, đối diện tập đoàn BK.


Chiếc xe màu đen an tĩnh đậu một chỗ giữa dòng người dòng xe qua lại vội vã, xung quanh không ai để ý cũng chẳng ai muốn quan tâm đến.


Tô Kim Ảnh nhìn xuyên qua kính xe màu đen được đặc biệt tinh chế từ loại kính của UIT, người bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy bên trong không có ai.


Như vậy quá tiện cho việc theo dõi.


Viên Mạnh Linh cầm thanh bảo kiếm mà Trương Toàn tặng cậu quan sát tỉ mỉ, vật này là thứ cực kỳ hữu ích đối với cậu, vậy mà Trương Toàn lại dễ dàng đem cho đi... Cậu ấy đã cảm nhận được điều gì rồi sao?


Cậu thở dài, Tô Kim Ảnh nghe thấy tiếng than thở của cậu mà không kìm được quan tâm nên đánh tiếng hỏi: "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"


"Không có gì..."


Viên Mạnh Linh lắc đầu, cậu đem thanh đoản kiếm cất vào túi rồi cố gắng lảng sang chuyện khác.


"Hôm nay anh tính ăn cái gì..."


"Mạnh Linh!"


Tô Kim Ảnh cáu gắt lớn tiếng cắt ngang, hắn thật sự không chịu được cái cách mà cậu đối diện với hắn trong những ngày qua.


Viên Mạnh Linh sững người, cậu không nghĩ rằng vẻ mặt của hắn lại nghiêm trọng như vậy.


"Cậu muốn giấu tôi đến cùng đúng không? Tôi biết đã có chuyện gì đó... Nhìn cậu như vậy tôi thật sự khó chịu."


"Cũng chẳng phải chuyện của anh..."


"Mạnh Linh... Cậu thật sự nghĩ rằng quan hệ giữa hai chúng ta... Chỉ có thế thôi sao?"


Tô Kim Ảnh không giấu được cảm xúc trong đáy mắt, khi nhìn thẳng vào đó cậu dường như bị làm cho dao động.


Cậu lúng túng, tay cầm túi siết chặt lại...


Bầu không khí trong xe lúc này đây càng trở nên ngột ngạt, thâm trầm đến mức khiến Tô Kim Ảnh chẳng tài nào chịu đựng nổi nữa, hắn mở cửa bước xuống xe tay mang theo bao thuốc còn nguyên vẹn.


Đó là lần đầu tiên trong mấy tháng nay hắn dùng lại thứ đã từng nghiện này, hắn đã cố gắng dùng loại thuốc hút điện tử không khói độc không có mùi hôi, tuy rằng tư vị cực kỳ khác so với thuốc lá thường nhưng hắn vẫn có thể nhịn được.


Tất cả cũng là vì một câu mà Viên Mạnh Linh từng nói.


Cậu không thích hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc...


Vậy mà thời điểm hiện tại... Hắn lại muốn rít một điếu để cảm xúc và tâm trí của mình bình ổn trở lại, trong mấy ngày qua không chỉ có cậu dằn vặt, mà Tô Kim Ảnh hắn cũng phải trải qua từng giây từng phút vô cùng khó khăn.


Cậu đang gặp phải chuyện gì? Cậu đang nghĩ cái gì? Cậu có ổn không? Có khỏe không? Vì sao lại cố lảng tránh đi sự quan tâm lo lắng của mình? Rốt cuộc là... Vì sao?


Thầy Trương đã nói gì với cậu ấy?


Hắn không tài nào hiểu... Không tài nào biết được!


Sao mà khoảng cách giữa hắn và cậu lại đột nhiên trở nên xa cách như thế chứ? Cứ ngỡ rằng bản thân vốn đã hiểu cậu... Nhưng hắn sai rồi!


Hắn đứng tựa lên xe, nhìn ra công viên đối diện tập đoàn BK, hắn châm điếu thuốc trong tay rồi từ từ rả rít khói thuốc ra không trung.


Khói thuốc trắng xóa lơ lửng tạo thành hình thù trừu tượng, giống hình đầu lâu cũng giống hình hoa hồng, tùy theo cái nhìn của mỗi người mà biến đổi.


Viên Mạnh Linh một mình ngồi trong xe, trong lòng cũng bắt đầu nặng trĩu dần, cậu nhìn thân ảnh hắn đứng ở bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.


Anh ấy... Rất quan trọng... Cậu không nói cho hắn biết cũng là vì...


Cạch!


Cánh cửa xe lần nữa mở ra, Tô Kim Ảnh dập tắt điếu thuốc rồi trở về chỗ ngồi, hắn nhìn gương mặt buồn bã của cậu rồi ôn nhu nói: "Xin lỗi cậu..."


"..."


"Cậu có biết vì sao tôi lại như vậy với cậu không?"


"..."


"Vì tôi thích cậu... Thích rất nhiều, thích rất lâu rồi..."


Tô Kim Ảnh ngừng lại không nói tiếp. Hắn không đủ can đảm nhìn biểu cảm của Mạnh Linh, liền cúi xuống nhìn vào mũi giày của bản thân.


Hắn đã phải lấy hết tất cả dũng khí kể từ lúc sinh ra đến nay để nói những lời đó, vốn dĩ hắn muốn để cậu tự nhận ra... Thế nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi, hắn thật sự sợ... Sợ rằng nếu không nhanh chóng thổ lộ sẽ không còn cơ hội nữa.


Viên Mạnh Linh đỏ mặt, tim đập như trống bỏi liên hồi réo lên...


Anh ấy tỏ tình với mình... Anh ấy là gay sao? Mình không phải gay... Nhưng mà... Nhưng mà...


"Tôi đã khiến cậu hoảng rồi đúng không? Chắc là cậu cảm thấy kinh tởm..."


Hắn se se hai ngón tay, giọng nói rẫu rĩ đi rất nhiều.


Cả hai đột nhiên rơi vào im lặng và sự ngại ngùng đã tràn ngập khắp nơi, hắn cắn chặt môi muốn bước xuống xe để cậu yên tĩnh.


"Xin lỗi..."


"Không... Tôi... Tôi không cảm thấy kinh tởm..."


Bất ngờ, cậu níu lấy vạt áo của hắn, giọng nhỏ như đang nỉ non với hắn.


Tô Kim Ảnh mở trừng mắt lập tức quay mặt nhìn cậu, hắn phát hiện cậu đã xấu hổ đến mức sau gáy và hai lỗ tai đều đỏ ửng như tôm luộc.


"Mạnh Linh..."


"Tôi không thấy hoảng... Cũng không thấy tởm đâu... Tôi... Tôi... Tim tôi đập nhanh..."


Cậu lắp ba lắp bắp nói năng lộn xộn lung tung hết cả lên, Tô Kim Ảnh bật cười nắm lấy hai cánh tay đang níu áo mình, hắn mạnh dạn kéo cậu áp sát vào lồng ngực của bản thân.


"Vậy là... Em cũng thích tôi rồi?"


Cậu hơi chần chừ, suy nghĩ trong đầu cậu khá là loạn cào cào, cậu chưa bao giờ yêu ai hay thích ai, cho nên cảm giác hiện tại không chỉ mới mẻ mà còn rất lạ lùng đối với cậu.


Cảm giác mà cậu nhận được khi ở bên hắn hóa ra được gọi là thích sao?


"Tôi..."


"Bao lâu rồi?"


"Không biết nữa..."


Tô Kim Ảnh chăm chú nhìn vào mắt cậu, mọi tâm tình bấy lâu nay đều thể hiện rất rõ khiến cậu gần như là bị chìm đắm hoàn toàn vào đó, nó giống như một cái bể sâu không thấy đáy.


Cậu chớp động mí mắt, hơi thở nồng mùi thuốc lá làm đầu óc cậu trở nên mụ mị, cảm giác chán ghét từ trước cũng bị vơi dần đi bởi tia ấm áp đang bao trùm lấy cậu.


Cậu đã từng rất ghét hút thuốc, rất ghét mùi thuốc lá... Nhưng trong khoảnh khắc này đây, cậu lại có thể thích nghi được với chúng.


Cậu không thấy ghét nữa... Chỉ đối với duy nhất Tô Kim Ảnh mà thôi.


Hắn vòng tay ôm lấy eo cậu, từ từ bao phủ lên đôi môi khép hờ kia.


Đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, tràn đầy hương vị tươi mới của cái gọi là chân ái, tuy không sâu lắng hoặc nồng nhiệt nhưng cũng đủ để khiến hai trái tim bùng cháy lên một ngọn lửa nhỏ.