Hai bên làng đường đông đúc bóng người qua lại, vài ba hàng cây nương theo tốc độ di chuyển của chiếc xe Audi Sedan mà lướt qua, mọi thứ vẫn theo nhịp độ bình thường cứ như những chuyện đã xảy ra chưa hề tồn tại.
Bản chất của con người là thế, nếu chuyện không liên quan đến bản thân họ thì sẽ giống như một mớ ký ức mờ nhạt, chỉ cần thời gian thổi qua đều sẽ quên hết, nhưng những người trong cuộc lại không thể quên được, từng hình ảnh khảm sâu vào trong tâm trí, có đôi lúc sẽ gây ra nỗi ám ảnh cực độ dày vò họ.
Viên Mạnh Linh chính là một trong số những người bị ký ức của quá khứ đeo bám, có rất rất nhiều thứ đã qua mà cậu vẫn nhớ như in, nó cứ hiển hiện trước tựa hồ một cuốn phim lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tô Kim Ảnh cũng không khác cậu là mấy, nhưng hắn có thể chôn giấu đi một số chuyện mà hắn không muốn nhớ lại nhất, nhưng một khi bị khui lại, cơn đau đó vẫn còn âm ỉ dù ít hay nhiều.
"Hôm đó... Tôi cũng bị nhập hồn nữa đúng không?"
"Phải, người đó tự nhận mình là Tiêu Bắc, nhưng tôi cảm thấy không phải, Tiêu Bắc đã chết hơn ba mươi năm rồi, cũng đã sớm đi đầu thai."
"Nhưng Tiêu Bắc chết oan như vậy, có thể trở thành oán hồn kia mà?"
"Cũng có thể... Nhưng linh cảm của tôi lại..."
Viên Mạnh Linh ngập ngừng, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào để cho hắn hiểu, Tô Kim Ảnh đưa tay vỗ lên đầu cậu: "Được rồi, cậu nói gì tôi cũng tin hết."
"Sao anh dễ dãi vậy?"
"Không phải tôi dễ dãi, mà là tôi tín nhiệm cậu, chỉ riêng với cậu thôi."
Giọng nói của hắn ổn định trầm trầm mang theo chút ôn nhu khiến cậu đỏ hết cả mặt, hắn lúc nào cũng vậy, nói những lời khiến lòng cậu cảm thấy rất rất... Rất vui sướng...
Cậu không biết bản thân bị cái gì nữa, luôn để tâm đến tên lưu manh này, luôn tức giận khi bị tên lưu manh chọc ghẹo, hay là vui sướng và cảm thấy vô cùng ấm áp mỗi khi tên lưu manh xoa đầu cậu, lo lắng cho cậu, còn có... Còn có thứ gì đó rất lạ đang nhen nhóm như bông hoa sắp nở... Tim đập loạn, hơi thở nóng dần, thần trí bay bổng trên chín tầng mây, bụng dạ nôn nao đầy bướm...
Có phải cậu bị bệnh rồi không?
Thấy cậu đột nhiên trở nên ngại ngùng như vậy, hắn cười thầm.
Đồ ngốc!
Sau vụ án của anh trai mình, Tống Kiều dọn đến sống cùng Trương Toàn tại căn hộ mà ông cậu để lại, tuy rằng nhiều lúc sẽ có chuyện quỷ dị diễn ra hoặc là có người tìm đến nhờ vả, nhưng Tống Kiều đã dần dần thích ứng được với cuộc sống mà tâm linh luôn hiện hữu rồi, cô không sợ nữa bởi đã có Trương Toàn bên cạnh, cậu ấy sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Khả năng Thông Linh của Trương Toàn không chỉ dừng lại ở mức có thể nhìn thấy hồn ma, cậu có trí nhớ hơn người thường rất nhiều, chỉ cần đọc qua hoặc là ông cậu dạy cho thì cậu đều nhớ rất rõ. Vì vậy mà cậu đã xử lý được không ít chuyện.
Bàn thờ rực ánh đèn đỏ, nhang khói nghi ngút khiến căn hộ của Trương Toàn hơi ngột ngạt, tiếng nước róc rách chảy hòa vào bầu không khí yên ắng quỷ dị.
"Chồng của bà... Chồng của bà... Để lại toàn bộ tiền ở dưới gầm giường."
"Thật sao?" Người phụ nữ béo ụ trung niên hai mắt sáng rực, bà ta gần như muốn chồm người đến ôm cậu.
Thế nhưng Tống Kiều đứng bên cạnh nghiêm nghị dùng thước bảng cản lại, bà đành nhẫn nhịn cơn hưng phấn lại.
Trương Toàn hai mắt nhắm chặt, tay đan vào nhau đặt trên bàn tạo thành ấn linh, cậu nghiêng người qua lại hít thở gấp gáp. Chẳng mấy chốc cậu liền rùng mình một cái, miệng há ra ngửa mặt lên trời, lập tức làn khói trắng bay ra từ miệng cậu, dường như có tiếng gì đó rất ghê rợn vang lên khiến người phụ nữ lạnh gáy bất thường.
Cậu cau mày lại, đầu gục xuống bàn.
Tống Kiều lắc chiếc chuông đồng trong tay, hô: "Thiên linh, địa linh, vong linh tiễn"
Lập tức, bầu không khí tản ra bớt khói nhang trở lại bình thường, ánh tà dương bên ngoài rọi vào khiến căn hộ không còn quá tà quái nữa.
Người phụ nữ để lại một cọc tiền mặt rồi rời đi, bà vui vẻ muốn đến ôm cậu một cái, nhưng vẫn là bị Tống Kiều chắn mặt, bà tuy hậm hực nhưng vẫn nói vài lời cảm tạ với Trương Toàn.
Cậu vui vui vẻ vẻ cầm cọc tiền lên đếm, cậu y hệt đứa trẻ nhặt được kẹo: "Chị xem... Có nhiều tiền quá..."
"Chậc! Nhiều tiền để làm gì đâu, em mà cứ nhận lên đồng mãi thì ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đấy."
Tống Kiều đem tiền bỏ vào trong một cái hộp thiết đã cũ, bên trong là vài cọc tiền cuộn tròn lại được dây chun buộc vào, cô tỉ mỉ đếm, bây giờ đã có hơn mười cọc rồi.
Cô mặt đen như nhọ nồi, người nhược trí như Trương Toàn cũng nhìn ra cô đang không vui.
"Chị...Chị giận sao?"
"Phải đó! Chị giận em rồi, em không nghe lời chị, không biết tự chăm sóc bản thân."
Cô đem hộp thiếc đẩy vào lòng Trương Toàn, cô ngồi lên ghế hay tay khoanh trước ngực không thèm nhìn cậu.
Trương Toàn mím môi kéo góc áo cô, cậu lấy vài ba cọc tiền đưa cô: "Chị đừng giận... Đều cho chị hết..."
Cô trừng trừng mắt, lớn tiếng: "Trương Toàn, em cực khổ kiếm tiền như vậy mà dễ dàng cho người khác thế sao?"
"Em... Em cho chị... Em kiếm thật thật nhiều tiền cho chị, không cho ai hết, em cho chị, mua bánh ăn, mua đồ mặc... Còn có... Còn có mua mấy cái túi mà chị thích..."
Trương Toàn mếu máo, hai mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt nhìn cô, Tống Kiều lớn tiếng như vậy trông rất hung dữ, rất đáng sợ.
Tống Kiều nghe thấy thế cùng với vẻ mặt không thể nào thành thật hơn của cậu mà ngây người ra...
Em ấy... Em ấy chăm chỉ như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy... Là để cho cô sao?
Mặt cô đỏ đỏ hồng hồng nóng ran hết cả lên, cô trở nên lúng túng ho khan vài cái: "Khụ... Em... Em cất tiền vào đi..."
"Chị còn giận em sao?"
Thấy cậu sắp khóc đến nơi rồi, Tống Kiều cuối cùng cũng xuống nước, cô dịu cười xoa đầu cậu: "Đồ ngốc, chị hết giận rồi, em cất tiền vào đi."
"Tiền này là của chị, em chỉ giữ thôi." Trương Toàn vừa lèm bèm vừa đậy lại nắp hộp thiếc.
Tống Kiều mãn nguyện cười, thằng nhóc này từ khi nào đã có loại suy nghĩ đó vậy? Vì muốn lo cho mình mà phải vất vả... Thật là một tên ngốc...
Nhưng mà tên ngốc đó lại khiến cô cảm động, trên thế gian này ngoài ba mẹ và anh trai đã mất, Trương Toàn là người duy nhất đối với cô tốt đến thế, không chỉ là tốt mà còn hơn cả... Một người em...
"Trương Toàn, sao đột nhiên em muốn cho tiền chị vậy?"
"Trên phim Ở Rể, nữ chính cho tiền nam chính... Em liền nghĩ đến..."
Trương Toàn vừa nói hai má đã ửng đỏ như trứng gà, cô bật cười kéo cậu xích lại gần mình, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy em nghĩ chúng ta là vợ chồng đúng không?"
Trương Toàn tim đập bịch bịch, cậu lúng túng đến không thể nói được lời nào, Tống Kiều càng thích trêu chọc cậu hơn, cả hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu như thế làm bầu không khí trở nên ái muội...
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ phá tan khung cảnh thân mật vừa rồi, Tống Kiều nuốt ực đẩy cậu ra, cô ngập ngừng nói: "Đi...Em mở cửa đi..."
Trường Toàn nhanh như sóc đứng dậy chạy ra, cửa vừa mở cậu liền mừng rỡ nhảy cẫng lên: "Anh Viên!"
Viên Mạnh Linh cùng Tô Kim Ảnh vào bên trong, dường như hắn ngửi được mùi là lạ đâu đây nên bật cười nhìn Tống Kiều, cô bị nhìn trúng tim đen nên lảng tránh ánh mắt hắn.
-----------------------
Trời sập tối khi mà nơi thành đô lộng lẫy vẫn khoác lên mình vẻ sa hoa tốt đẹp, mọi thứ đột nhiên trở nên vội vội vàng vàng, người thì đông như kiến ồn ào khó tả.
Trong căn hộ đã cũ kỹ, bốn người ngồi xung quanh một cái bàn gỗ tròn, giữa bàn gỗ chỉ có duy nhất một ngọn nến le lói thắp sáng cả căn phòng.
Không ai nói với ai câu nào, họ chỉ lẳng lặng nhìn đến ngọn lửa nhập nhùng trước mặt, dường như hơi lạnh bắt đầu tỏa ra.
"Mọi người nhắm mắt lại đi..."
Trương Toàn phá vỡ sự tĩnh lặng bằng giọng nói trong trẻo của mình, Viên Mạnh Linh thở hắt ra vài hơi rồi nắm chặt tay cậu và Tô Kim Ảnh.
Cả bốn người nhanh chóng tạo thành một liên kết vô hình bằng tâm linh, sở dĩ Trương Toàn phải làm như vậy là vì trong giấc mộng cậu đã gặp pháp sư Trương, chính ông đã thôi thúc cậu gọi Viên Mạnh Linh đến.
Viên Mạnh Linh ban đầu cảm thấy khá là kỳ lạ, bởi giữa cậu và thầy Trương vốn dĩ chẳng có bất cứ liên hệ nào, hơn nữa cậu còn chưa từng gặp mặt ông ta.
Vậy thì vì sao?
Bốn người nắm tay nhau, hương thơm từ sáp nến lan tỏa khiến tâm trí bọn họ rơi vào cơn mụ mị.
Ý thức dần dần tách biệt ra với thể xác...
Cuối cùng là nhập mộng.
Nhập mộng là một trong số những hình thức lên đồng rất khó thực hiện, người chủ trì phải có năng lực thông linh với hồn mà, những người tham gia nhập mộng từng phải dính vào những chuyện quỷ dị ít nhất là một lần, có mối liên kết với người chủ trì.
Khi nhập mộng rồi, bọn họ sẽ không gặp nhau ở trong mộng, mà thay vào đó mỗi người sẽ gặp phải từng viễn cảnh riêng biệt, nhưng trong mộng cảnh sẽ xuất hiện một sợi dây đỏ, nếu họ đi theo sợi dây có thể thành công gặp nhau.
Viên Mạnh Linh bình tĩnh đứng giữa đường hầm tối tăm, xung quanh bốc lên mùi ẩm mốc hôi thối, ở phía trước cậu có thể thấy được ánh đèn xe mờ mờ...
Là nơi này sao? Nơi mà xảy ra vụ sập hầm đó...
Cậu bắt đầu thấy sợ hãi, cậu không dám tiến lên vì sợ rằng sẽ phải chứng kiến bố cậu chết. Dù lúc đó cậu rất nhỏ, nhưng cậu có thể nhớ được... Linh hồn bố và mẹ đã xuất hiện... Đó cũng là lần cuối cậu nhìn thấy được trước khi bị mù.
"Viên Mạnh Linh!"
Giọng nói ồ ồ của người đàn ông vang lên ở phía tối của đường hầm, cậu do dự, nhưng rồi vẫn đủ dũng khí để tiến đến.
Càng đi sâu vào, ánh đèn kia càng sáng.
Cho đến khi cậu có thể thấy rõ được người đang đứng đối diện mình.
Thầy Trương.
"Trương Toàn nói ông muốn gặp tôi, vì sao?"
"Cậu đến đây, chỉ một mình cậu mới thấy được."
Thầy trương đưa đôi tay già nua ra, cậu không dè chừng mà bước đến cầm lấy nó.
Bất ngờ một sức mạnh vô hình bao trùm tất cả, những người còn lại đều bị đẩy ra khỏi mộng cảnh, Tô Kim Ảnh giật mình té trên đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trương Toàn mặt trắng bệch ôm lấy ngực: "Ông em không muốn gặp chúng ta..."
"Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?"
Hắn gắt gỏng xông đến nắm cổ áo Trương Toàn quát vào mặt cậu, Tống Kiều vội đẩy hắn ra: "Anh bình tĩnh chút đi!"
Trương Toàn sợ hãi ôm lấy cánh tay cô, cậu lắp bắp: "Thật ra... Thật ra là ông em bảo phải làm như vậy... Mượn dương khí của chị và anh để nhập mộng... Nhưng em chỉ lấy dương khí của anh thôi...
"Mẹ kiếp! Sao không nói từ sớm?"
"Vì... Vì ông nói anh Viên sẽ không đồng ý lấy dương khí của anh... Nếu lấy dương khí của anh thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe..."
"Ha! Cậu cũng khôn lắm đấy, chỉ lấy của một mình tôi."
Tô Kim Ảnh chống nạnh thở gấp, bây giờ hắn mới cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể mình. Ai nói thằng nhóc này là tên ngốc chứ? Có hắn mới ngốc ấy!