Ảnh Linh

Chương 15: Ngải Trùng (2)




Lần thứ hai đến nhà xác, Tô Kim Ảnh vẫn còn cảm thấy lạnh gáy, dường như nghe được tiếng ai đó gọi mình.


Viên Mạnh Linh cười cười: "Hình như cô ta thích anh."


"Cô ta?" Hắn trừng trừng mắt.


"Cô gái đi theo anh." Cậu vẫn là vẻ mặt vô cùng bình thường đó.


Hắn nuốt ực ngụm nước bọt, miệng lẩm bẩm khấn thần khấn phật, cậu thấy vậy bèn không mấy thoải mái mà nhắc nhở hắn: "Nếu không thích anh có thể nói một cách bình thường, anh làm như vậy sẽ khiến cô ta tổn thương."


"Không ngờ, cậu đối với vong linh cũng quá tốt bụng."


Hắn thúc thúc vào tay cậu, Viên Mạnh Linh theo lẽ tự nhiên mà cách xa hắn vài bước.


"Cậu vẫn giận tôi đào tường hả?"


"..." Cậu không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.


Vốn cậu đã quen thuộc ở UIT rồi, hiện tại chuyển đến tổ này khiến cậu hơi cô đơn, tuy là luôn có hắn kề cạnh trêu chọc, nhưng ngoài hắn ra thì cậu không thể bắt chuyện được với bất kỳ ai cả.


Hắn hiểu được, nhưng hắn thấy có lẻ bản thân quá tùy hứng rồi.


Bác sĩ pháp y lần này đột nhiên đổi thành người khác, đó là một cô gái có thân hình quyến rũ, gương mặt xinh đẹp. Mái tóc đen bồng bềnh được bới lên gọn gàng.


Ánh mât cô ma mị khiến cho Tô Kim Ảnh có chút thất thần.


"Hai người là ai?"


"Cô là ai?" Viên Mạnh Linh hỏi ngược lại, dường như thái độ của cậu đối với cô ta không mấy thân thiện.


Tô Kim Ảnh hoàng hồn, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi nhỏ: "Cậu ghen hả?"


Hắn nghĩ rằng vừa nãy bản thân nhìn người ta chằm chằm, có lẽ thằng nhóc này vì vậy mà mặt chù ụ.


Viên Mạnh Linh hừ lạnh: "Ghen cái đầu anh."


"Tôi là Mã Tú Vân, pháp y mới được bổ nhiệm tại đây. Còn các người là ai?"


Thấy mỹ nữ đã lên tiếng, Tô Kim Ảnh lập tức cười nói hòa đồng: "Tôi là Tô Kim Ảnh của đội trọng án, đây là Viên Mạnh Linh đồng nghiệp của tôi. Rất hân hạnh được biết một người xinh đẹp như cô."


Mã Tú Vân được khen mà bật cười duyên một cái: "Sếp Tô dẻo miệng quá đấy."


Viên Mạnh Linh khẽ nhíu mày, cắt ngang hai người họ: "Vậy có thể cho tôi xem tử thi được không?"


Mã Tú Vẫn âm thầm đánh giá cậu, sau đó đưa hai người đến nơi để xác. Đó là hàng chục hộc tủ kim loại xếp chồng lên nhau.


Cô ta cúi người xuống, kéo mạnh ra, sau đó mới mở dây kéo của túi đựng xác.


Bạch Vũ đã chết kia da thịt giống như là bị ai đó dùng chày đập vào, vừa trắng vừa nhão, hai hốc nắt xuyên thấu có thể thấy não đã bị gặm nhắm, tai mũi và họng thì còn dính mấy chất nhầy màu đen, trên cánh tay còn xuất hiện chi chít lỗ nhỏ tàn tích của lũ sâu bọ đã đục khoét.


Khi nhìn xuống một bên chân của thi thể, Tô Kim Ảnh tặc lưỡi lắc đầu liên tục. Da thịt gần như đã mục nát, lộ ra xương đã hóa đen.


Mã Tú Vân nói: "Theo khám nghiệm sơ bộ, nguyên nhân chết của nạn nhân là xuất huyết não."


"Xuất huyết não?" Viên Mạnh Linh có chút bất ngờ.


"Nạn nhân đập mạnh phần sau gáy xuống đất mà chết." Vừa nói cô vừa xoay phần đầu của thi thể.


Đúng là phần đầu có vết thương...


Nhưng xuất huyết não sao?


"Có thể là tai nạn." Cô hiển nhiên nói.


Viên Mạnh Linh liền hỏi: "Vậy còn mấy vết thương kia? Phần chân trái kia?"


"Không rõ." Cô nhún vai.


"Không rõ á?"


"Ừ! Đây là việc của hai người nên điều tra. Phần của tôi đã xong." Cô ta xoay người ra khỏi phòng chứa xác, trước khi đi hẳn vẫn quay đầu cười với Tô Kim Ảnh một cái.


Viên Mạnh Linh lại bắt đầu mơ hồ.


Tô Kim Ảnh chọt lên má cậu: "Lại ghen?"


"Ai thèm ghen với anh đâu, tôi chỉ tò mò thôi." Cậu thành thành thật thật đáp, trong ánh mắt còn không có chút lừa dối nào.


Hắn lại ỉu xìu: "Vậy hả?"


"Anh giúp tôi xoay đầu nạn nhân lại được không?" Viên Mạnh Linh chớp chớp mắt hỏi.


Hắn nuốt ực một cái, vì khí thế nam nhi nên không thể để lộ là mình nhát gan trước mặt cậu.


Hắn từ từ chạm vào đầu thi thể, sau đó lại từ từ xoay, Viên Mạnh Linh ngồi xổm xuống nhìn cho thật kỹ hai hốc mắt.


Dường như có thứ gì đó vừa bò ngang, cậu vội vàng đưa hai ngón tay vào hốc mắt, bắt lấy thứ kia ra.


Tiếng nhóp nhép làm hắn muốn ói.


Không ngờ thằng nhóc này chơi dơ như vậy!


Bắt được rồi cậu nhanh tay rút ra, đó là một con sâu béo ụ, con sâu có hàng trăm cái chân, trên thân chớp chớp mấy chục đôi mắt, trông vừa tởm vừa kinh dị.


Cậu bỏ nó vào túi zip, sau đó dùng một lá bùa màu hồng dán lên, con sâu còn đang ngọ nguậy kia bỗng không còn động đậy.


Hắn nhìn cái túi mà cậu đeo, trong lòng cảm thán vài câu. Đúng là túi thần kỳ của Doraemon, thứ gì cũng có!


Sau khi xem xét thật kỹ lưỡng xác chết, cậu lần nữa giơ máy chụp hình lên, lần này lại không hề thấy linh hồn của người chết đâu, sao lại quái dị như vậy?


Cả hai người rời khỏi nhà xác.
_____________________________________


3 giờ 24 phút chiều, công ty thương mại Phong Hòa, phòng Marketing.


Công ty thương mại Phong Hòa nằm cách trung tâm thành phố vài con đường, xung quanh khá là sầm uất và náo nhiệt, không hổ danh là công ty con của tập đoàn Phú Hoa mà, dù lựa chọn không nằm trong trung tâm vẫn có thể nhộn nhịp như vậy.


Công ty cao mười mấy tầng lầu, bề ngoài nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng cạnh tranh.


Nơi này tập hợp rất nhiều nhân tài trong giới thương mại.


Cả hai người quyết định đến quầy lễ tân để hẹn gặp giám đốc phòng Marketing.


Nhân viên lễ tân đều là nữa, dáng vóc vô cùng xinh đẹp, tuy bên ngoài cười nói với hai người nhưng nhân viên lễ tân trong lòng sớm đã rục rịch.


Có lẽ là vì cái chết của anh Bạch...


Tô Kim Ảnh là một người giỏi đọc vị người khác, khi nhìn vào ánh mắt và cử chỉ cắn móng tay của cô nàng liền nhận ra.


Hắn mạnh dang hỏi: "Cô biết Bạch Vũ chứ... Hà Tiểu Mai?" Khi nói chuyện hắn lia mắt đọc bảng tên của cô.


Hà Tiểu Mai lúng túng: "Có phải là... Trưởng phòng Marketing?"


"Đúng rồi đó! Cô với anh ta có thân nhau không?"


Nắm bắt vào sơ hở, hắn lập tức tấn công.


"Không thân lắm..."


Với vẻ mặt chau mày, mắt liếc về một bên, ngữ khí hơi nặng lại, có lẽ Hà Tiểu Mai ghét nạn nhân.


"Anh ta đáng ghét lắm hả?"


Hà Tiểu Mai thở dài, không giấu được nữa bèn nói nhỏ: "Thật ra trong công ty không có ai thích hắn ta cả! Nói thật với anh, Bạch Vũ là một tên tra nam đúng nghĩa, độc mồm độc miệng đã đành còn thích xàm sỡ nữ đồng nghiệp... Tôi cũng... Vẫn là kẻ đáng ghét, không ai ưa... Hơn nữa gần đây hắn ta đã đắc tội với sếp lớn..."


"Tiểu Mai! Sao không mời hai sếp lên?" Bất ngờ một giọng quát khiến cô giật thót tim.


Khi thấy người đến là ai thì cô liền sợ hãi cúi đầu.


Chết! Chết chắc rồi! Họa từ miệng mà ra mà...


CMO Trần Du Minh nổi tiếng là anh tài của công ty, ngoài khả năng sáng tạo ra anh còn là người khá kín đáo, từ lúc vào làm cho đến nay anh chưa hề dính vào mấy lời đồn công sở nào.


Tô Kim Ảnh ôn hòa nói đỡ cho cô: "Tôi chỉ hỏi vài thông tin, cô ấy có vẻ không biết gì cả."


Trần Du Minh lườm cô, có vẻ tin lời hắn nói nên anh ta không làm khó Hà Tiểu Mai.


"Vậy mời hai anh đi theo tôi."


"Được."


Lúc bọn họ rời đi, Hà Tiểu Mai không khỏi cảm kính nhìn bóng lưng của viên cảnh sát soái ca kia.


Nữ nhân viên bên cạnh lên tiếng ghẹo: "Ấy chà chà! Tiểu Mai để ý anh nào rồi?"


"Thôi đi."


"Ha ha."


Phòng làm việc của giám đốc Marketing nằm ở tầng thứ 10 của tòa nhà, căn phòng hướng ra trung tâm thành phố, mặc dù không được lộng lẫy như phòng của CEO nhưng cũng được xem là tốt.


Viên Mạnh Linh khẽ nhíu mày, giác quan thứ sáu của cậu trở nên nặng nề, đôi mắt gần như không thể thấy rõ mọi vật. Cậu loạng choạng như muốn ngã, đầu đập vào lưng Tô Kim Ảnh.


Hắn vội đỡ cậu: "Mạnh Linh..."


Trần Du Minh lo lắng hỏi: "Sếp không sao chứ?"


"À... Chắc do tôi chưa ăn gì nên hơi bủn rủn tay chân." Cậu cố dùng lý do vớ vẩn nào đó để né tránh.


Trần Du Minh bật cười: "Thì ra là vậy, sếp ngồi đi tôi pha ít nước cho sếp."


Đợi khi anh ta rời đi, cậu liền yểu xìu gục vào lồng ngực hắn, cậu nói nhỏ: "Chút nữa đừng bỏ tay tôi ra, tôi nhìn không rõ..."


"Vậy hả?" Hắn nghe thế, tâm lập tức nổi lệ ý niệm xấu xa.


Hắn kề sát mặt cậu hòng muốn ăn đậu hũ.


Viên Mạnh Linh đâu có ngốc, cậu cực kỳ nhạy cảm với mùi thuốc lá bạc hà trên người hắn, cậu vỗ lên mặt hắn cảnh cáo: "Anh đừng làm bậy."


"Hừ! Vậy mà dám nói là không thấy gì."


"Tôi ngửi được..." Cậu lí nhí nói, điều này khiến cậu hơi ngại.


Hắn cười vui vẻ: "Cậu ngửi mùi của tôi sao?"


"Anh..."


Lưu manh!