9.
Tôi hoảng hốt, tình tiết từ thời phong kiến gì thế này, đã là thế kỷ 21 rồi, nhà tôi cũng không phải gia đình giàu có gì, sao tôi lại gặp phải tình cảnh này chứ?
"Đính hôn với ai? Sao ba mẹ chưa từng nói cho con biết?"
"Con bình tĩnh, dù bạn trai con có là ai thì cũng không tốt bằng người ba mẹ tìm cho con đâu. Con yên tâm, ba mẹ sẽ không hại con, con cứ ở yên trong nhà, ba mẹ đã hẹn bên thông gia hai ngày nữa sẽ tới đây, cho hai đứa gặp nhau bồi dưỡng tình cảm."
Nước bọt của mẹ tôi bay tứ tung, ba tôi ho nhẹ một cái, một lúc sau lặng lẽ kéo tôi đến gần.
"Lần này đi du lịch ba mẹ đã đính hôn cho con, nhưng mà An An, con cứ yên tâm, ba đã gặp thằng nhóc kia rồi, không có gì để chê. Nếu ba là nữ thì ba cũng muốn cưới nó."
Tôi mở to mắt, cảm giác như linh hồn bé nhỏ đã chịu đả kích nặng nề. Mắng tôi mới một tuần mà đã định kết hôn, nhưng bọn họ còn kỳ quái hơn mà, cũng chỉ trong một tuần mà họ đã gả tôi cho một người xa lạ?
Tôi giơ tay kéo mặt ba tôi.
"Ba bị ai đó nhập vào rồi, các người là ai?"
Ba tôi hất tay tôi ra, không vui nhíu mày.
"Nói linh tinh gì thế hả, con nghe ba nói này."
Ba tôi giải thích một hồi, tôi nghe xong chẳng biết làm sao, sao mà tình cờ một cách vô lý quá vậy nè.
Thời trẻ ba tôi nghèo, được đưa đi bệnh viện nhưng không có tiền trả viện phí. Ông bà nội tôi lo lắng đến mức suýt quỳ xuống cầu xin người ta, lúc đó bác sĩ đã tự bỏ tiền túi điều trị cho ba tôi.
Sau này hai gia đình thường xuyên liên lạc, quan hệ rất tốt, lúc đó điện thoại di động còn chưa phổ biến, gia đình tôi chuyển sang thành phố khác sống, dần dần mất liên lạc với nhau.
Không ngờ lần này hai nhà lại cùng đến Maldives du lịch, gặp lại bác sĩ năm đó đã về hưu, hai nhà còn cùng đăng ký một đoàn du lịch với nhau.
"Con trai nhà họ cũng ngoài ba mươi rồi, ba mẹ còn gọi video với chàng trai đó. Ôi, trông rất phong độ, công việc cũng ổn nữa. An An con yên tâm, ba mẹ nhìn người chuẩn hơn cơn. Sau này con gả vào nhà người ta thì chắc chắn sẽ có phước lắm đấy."
Ba tôi cũng bắt đầu lải nhải giống như chị dâu Tường Lâm. Sợ tôi làm chuyện gì đó mà hai vợ chồng họ còn ra ngoài mua quần áo lẫn điện thoại cho tôi, trước khi đi không quên khóa cửa lại.
Tôi không có số điện thoại của Tống Triết, cũng không có số điện thoại của Tống Tiểu Vũ mà trong nhà chủ có cái máy bàn, ba mẹ sẽ nhốt tôi lại hai ngày, tôi lo lắng đến mức đi lại xung quanh.
Rơi vào đường cùng, tôi đành gọi 119.
"Xin chào, có thể cho tôi gặp Tống Triết không?"
"Cô bé, trẻ con phải chăm chỉ học tập, đội trưởng Tống chỉ là người bình thường thôi, không phải là người nổi tiếng! Hành động như của cô là đang chiếm dụng đường dây báo cháy, có thể hại chết những người khác đấy!"
"Lần này cảnh cáo, lần sau còn dám gọi điện cho đường dây báo cháy nữa thì cô sẽ bị công an xử phạt hành chính từ 3 đến 15 ngày."
Tôi thở dài, tuyệt vọng cúp máy.
10.
Chớp mắt đã tới thứ sáu, tôi bắt đầu mất bình tĩnh với ba tôi.
"Mọi người có bị làm sao không vậy, con còn dự án với thầy hướng dẫn, không liên lạc với giáo sư La, đến lúc đó người ta không cho con tốt nghiệp thì sao?"
Ba tôi lập tức sợ hãi đưa điện thoại cho tôi.
"Haizz, không phải là không cho con gọi điện thoại, mất ngày nay bận rộn việc sửa nhà cho con. Hơn nữa ba cũng vừa mới mua điện thoại cho con hôm nay mà."
Tôi lạnh mặt cất điện thoại vào trong túi.
"Sổ hộ khẩu đâu? Hôm nay con đi lấy thẻ căn cước, phải mang theo sổ hộ khẩu."
Ba tôi: "Trần An An, con tưởng ba ngu sao? Từ bao giờ đi lấy thẻ căn cước phải mang theo sổ hộ khẩu? Không phải con định bỏ trốn với người ta đấy chứ? Bố sẽ băm nát đầu con!"
"Hôm nay thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, người ta sẽ tới nhà mình gặp mặt, con ở yên trong nhà cho ba, thẻ căn cước thì tuần sau hẵng lấy!"
Ăn trưa xong, hai vợ chồng lại ra ngoài làm gì đó, trước khi đi cũng khóa hết cửa lại.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra. Lúc ở nhà Tiểu Vũ, tôi đã dùng điện thoại của em giấy gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Vất vả lắm mới gọi được cho Tiểu Vũ, tôi không quan tâm em ấy cứ hỏi tại sao tôi lại mất tích, tôi chỉ muốn số điện thoại của Tống Triết thôi.
"Tống Triết, hôm nay là thứ sáu."
Tôi cầm điện thoại, không biết vì sao mà giọng có vẻ nghẹn ngào. Thật ra hai chúng tôi vừa mới quen biết, tình cảm còn chưa sâu đậm. Nhưng ba mẹ tôi làm vậy khiến tôi cảm thấy tình yêu của chúng tôi thật khó khăn, muốn gả cho anh cũng không được.
"Ừ, em đang ở đâu, tôi tới đón em."
Giọng nói dễ nghe của Tống Triết vang lên, tôi không nhịn được òa khóc.
"Hu hu, em bị ba mẹ nhốt lại rồi."
Tống Triết: "Nói địa chỉ cho tôi."
Tôi vừa nói địa chỉ vừa khóc.
"Bọn họ ra ngoài để em một mình trong nhà, á..."
Bỗng có con gián bay ngang qua chân tôi, tôi gào lên, luống cuống cầm dép lê đập nó.
Sau khi đập chết con gián tôi mới phát hiện điện thoại đã bị cúp rồi. Tôi gọi lại nhưng không ai nghe máy.
Gì đây, vậy là sao, rốt cuộc là có tới đoạn tôi không? Tôi bỗng nhớ ra cửa đang bị khóa, dù Tống Triết có tới cũng không làm được gì, tôi thở dài nằm trên ghế, âm thầm buồn bực.
Ba mẹ tôi mua căn hộ có thể ngắm cảnh, là một căn hộ nhìn ra hồ. Phong cảnh bên ngoài tuyệt đẹp, chiếc ghế sô pha có một góc nhìn ra được ban công.
Tôi nhìn chằm chằm ban công đến ngẩn người, sau đó bất ngờ nhìn thấy một sợi dây thừng rơi từ trên xuống.
11.
Tôi mở to mắt, đẩy cửa ban công ra ngoài, sợi dây thừng không ngừng lung lay, một giây sau, bóng dáng Tống đã xuất hiện trước mặt tôi.
Anh mặc bộ đồ huấn luyện bó sát người, ống tay áo màu xanh bị cơ bắp cuộn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Một tay anh đang kéo dây thừng, dưới ánh hoàng hôn, anh dễ dàng nhảy xuống ban công.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp trai của anh lúc này.
Cũng không có từ ngữ nào diễn tả được cảm giác của tôi lúc này.
"An An, không sao chứ?"
Tôi xông tới ôm eo Tống Triết, vùi đầu vào ngực anh.
"Tống Triết, em rất nhớ anh."
Tống Triết vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn an, sau đó đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi ra.
"Vừa mới huấn luyện nên trên người anh toàn mồ hôi."
Mặt anh ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, thở hồng hộc.
"Trên miệng anh cũng có mồ hôi sao?"
Hai mắt tôi sáng lên nhìn anh chằm chằm, anh hơi sửng sốt, khẽ cười, sau đó cúi xuống hôn tôi.
Chúng tôi hôn nhau say đắm trên ban công, mặt trời lặn phía chân trời, sau lưng là hàng ngàn tia sáng vàng, tôi cảm thấy mình sắp tan ra trong lòng Tống Triết.
"Tống Triết, chúng ta đi lấy thẻ căn cước trước rồi tới Cục dân chính thôi."
"Nhưng mà cửa bị khóa rồi, anh biết mở không?”
Tống Triết lắc đầu, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha.
"An An, chúng ta ngồi đây chờ ba mẹ em về."
"Hôn nhân không được ba mẹ đồng ý sẽ không hạnh phúc, An An, anh sẽ không để em phải chịu uất ức như vậy đâu. Nếu ba mẹ tìm được đối tượng tốt hơn cho em thì anh sẽ xem anh với người đó, ai tốt hơn.”
Tống Triết nắm chặt tay tôi.
"Anh sẽ đường đường chính chính cưới em."
12.
Tôi và Tống Triết đợi từ lúc mặt trời lặn cho đến tận nửa đêm, chỉ để nhận được một cuộc điện thoại của mẹ tôi.
"An An, tối nay ba mẹ không về, công ty xảy ra chuyện rồi. Con ngoan ngoãn ở nhà nghe chưa, nhận tiện dọn dẹp nhà cửa đi, ngày mai gia đình thông gia sẽ tới, không thể để bừa bộn được. Con nhớ dậy sớm trang điểm, mặc cái váy hồng hôm qua mẹ mua cho con đấy."
Trời đất ơi, tôi và Tống Triết ở nhà để ngày mai gặp mặt đối tượng đính hôn của tôi ư, cảnh tượng đáng sợ gì thế này?
Tôi và Tống Triết nhìn nhau, Tống Triết xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
"Không sao đâu, lát nữa anh sẽ đi."
"Đi như thế nào? Giờ trời đã tối rồi, anh leo xuống thì dễ, nhưng leo lên nguy hiểm lắm."
Tôi ôm lấy eo Tống Triết.
"Anh không được đi."
Tống Triết bất lực cười.
"Anh xin nghỉ phép nói là có việc riêng, bây giờ còn phải quay lại trả phép. An An, anh sẽ ra bằng cửa chính, anh biết mở khóa mà."
Anh hôn nhẹ một cái lên trán tôi.
"Lát nữa nhớ khóa cửa lại, sáng mai anh cũng sẽ tới đây, chuyện kết hôn thì từ từ hẵng tính, anh sẽ khiến ba mẹ em đồng ý."
Tôi gật đầu, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Tống Triết rời đi.
Tống Triết thật sự rất đẹp trai, vừa đẹp trai lại ngay thẳng, nhân phẩm tốt. Tôi đã nhặt được báu vật rồi, ngày mai cho dù ba mẹ tôi có nói gì, tôi cũng sẽ chỉ lấy một mình Tống Triết thôi.
Trước khi đi ngủ, tôi mở Wechat ra, thấy Tống Tiểu Vũ gửi tin nhắn thoại cho tôi dài hơn một phút. Tôi nghe thấy vài câu, hình như nhà em ấy đã xảy ra chuyện, Tống Tiểu Vũ liên tục thề thốt với tôi.
"Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ giải quyết, cứ giao cho em!"
Tôi mơ màng thiếp đi, hoàn toàn không nghe rõ em ấy đang nói cái gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy trang điểm, mặc chiếc váy mẹ già mua cho rồi yên tĩnh ngồi đợi trên ghế sô pha.
Vì đối tượng là ân nhân cứu mạng của ba tôi nên tôi vẫn phải lịch sự. Nhưng tôi sẽ tỏ rõ thái độ là mình không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Buổi sáng, ba mẹ tôi mang rất nhiều đồ ăn về, hài lòng nhìn phòng khách.
"Dọn dẹp sạch sẽ đấy, nhanh, mau rót ba chén trà đi, bọn họ ở dưới lầu rồi!"
13.
Bác sĩ Tống là một ông chú trung niên đẹp trai, khí chất nho nhã, bác gái Tống cùng rất tốt bụng, tôi có thiện cảm với họ. Hai người thân thiết nắm tay tôi nói chuyện, mặt bác gái Tống đầy vẻ áy náy.
"An An, con trai bác bận quá, sáng nay lẽ ra nó phải tới đây cùng hai bác, nhưng bên chỗ làm gọi điện thoại làm nó phải vội vã chạy về."
Tôi mỉm cười lắc đầu.
"Không sao đâu bác gái, anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng. Có một việc cháu phải nói với bác, cháu đã có bạn trai rồi, tình cảm của bọn cháu rất tốt, bọn cháu đang chuẩn bị kết hôn. Chuyện lần này là do ba mẹ cháu tự ý quyết định, trừ bạn trai cháu ra, cháu sẽ không lấy ai khác."
Vừa dứt lời, mặt ba mẹ tôi lập tức xanh mét, hai bác Tống cũng rất xấu hổ.
Mẹ tôi sầm mặt nổi cáu.
"Trần An An, con nói linh tinh cái gì đó, xem mẹ có đánh chết con không!"
Bác gái đứng bên cạnh hòa giải.
"Thôi mà chị Chu, bây giờ bọn trẻ đều không cần chúng ta quyết định nữa. Haizz, cũng thật đáng tiếc, chị xem chuyện thành ra thế này."
Mẹ tôi không nghe, đi tới véo tay tôi.
"Con bé thì tự quyết định được gì? Cái đầu nó chỉ dùng cho đọc sách thôi, từ bé đến giờ chưa từng yêu ai. Bây giờ thì hay rồi, mới hẹn hò với một người đàn ông được một tuần đã đòi kết hôn với người ta, nhất định là bị lừa rồi. Trần An An, trừ phi mẹ chết, nếu không con đừng hòng gả cho thằng bạn trai của con!"
Bố tôi cũng đen mặt mắng tôi, tôi tức tối cãi nhau với bọn họ, cảnh tượng gà bay chó sủa, đúng lúc này thì cửa mở ra.
Tống Triết mặc tây trang phẳng phiu, trên tay cầm thuốc lá và rượu trái cây kinh ngạc đứng ngoài cửa.
"Ôi con trai, chẳng phải con về đội sao, sao lại có thời gian rảnh tới đây rồi?"
Bác gái Tống vui mừng đi tới kéo tay Tống Triết.
"An An, giới thiệu với cháu, đây là Tiểu Triết. Con trai bác."
Ba tôi ở bên cạnh thì thầm:
"Có đẹp trai không? Còn là lính cứu hỏa nữa, chẳng phải con thích lính cứu hỏa nhất sao? An An, ba không hại con đâu, chàng trai này rất ưu tú, tốt hơn ngàn lần tên bạn trai bỏ đi kia của con."
Tôi gật đầu.
"Vâng. Đẹp trai, ưu tú."
Ba tôi lập tức mắng lại tôi.
"Sao con có thể trợn mắt nói dối, con... Con nói cái gì?"
14.
Tôi mỉm cười đi tới chỗ Tống Triết. Anh đặt đồ xuống, duỗi tay ôm lấy bả vai tôi.
Ba mẹ hai bên sửng sốt nhìn chúng tôi.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có một lực mạnh ập đến, tôi bị đẩy cho lảo đảo suýt ngã xuống đất, Tống Triết vội vàng đỡ tôi.
"Con nói cho mọi người biết, anh trai đã có bạn gái rồi, chị dâu còn đang mang thai, người phụ này, cô đang làm kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác đấy. Ba mẹ cũng đừng nằm mơ nữa, anh trai và chị dâu mới là trời sinh một cặp, con phản đối cuộc hôn nhân này!"
Tống Tiểu Vũ đứng phía sau tôi, hai tay vẫn còn đang duỗi về phía trước, năm ngón tay xòe ra, giữ nguyên tư thế vừa mới đẩy tôi.
Sau đó em ấy bỗng mở to mắt, há to miệng.
"Chị dâu? Sao chị lại ở đây?"
"Là sao, con nói ai mang thai?"
Bác trai bác gái Tống lo lắng chạy đến, mẹ tôi cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"À, hai người, hai người..."
Tống Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn Tống Triết, nhìn ba mẹ mình rồi sau đó quay sang nhìn chằm chằm một nhà ba người chúng tôi.
Nhìn một lúc, em ấy vỗ mạnh vào đùi.
"Ui cha, ha ha ha ha, ba mẹ, ba mẹ đính hôn cho anh trai với chị An An sao? Chị An An vốn là bạn gái của anh mà, trời ơi, duyên phận gì thế này, đúng là duyên trời tác hợp, trời sinh một cặp, ha ha ha ha!"
Bác gái Tống đánh Tống Tiểu Vũ một cái, đi đến chỗ tôi.
"Con tránh ra, An An, cháu có thai sao?"
Sau đó lại quay đầu trừng mắt nhìn Tống Tiểu Vũ.
"Sao lại thế này, chẳng phải nói mới quen có một tuần thôi sao?"
Tống Tiểu Vũ gãi đầu.
"À thì, chuyện này.... Không chỉ một tuần đầu, là một tháng rồi."
Sau đó hai chúng tôi không còn đất diễn nữa, người lớn hai bên vừa nói chuyện vừa cười, nắm tay nhau sôi nổi thảo luận chuyện kết hôn cho hai đứa tôi.
"Ôi, là do Tống Triết nhà chúng tôi không tốt nên mới thành ra thế này, anh chị thông gia ạ."
"Không sao không sao, đều là người trẻ tuổi mà, bọn tôi hiểu. Anh chị thông gia, việc quan trọng bây giờ là phải tổ chức lễ kết hôn trước khi bụng An An to ra, không thì không tốt."
"Vâng đúng đúng, lão Tống, nhanh lên, chiều nay chúng ra sẽ đi chọn ngày rồi đặt tiệc. Còn cả lễ hỏi, vàng bạc, đều không được qua loa."
15.
Người lớn hai nhà không bận tâm đến chúng tôi, Tống Triết đau đầu nhìn Tống Tiểu Vũ.
"Em thật quá đáng, sao lại nói An An mang thai?"
Tống Tiểu Vũ rụt cổ.
"Thì em muốn giúp hai người một tay mà, chuyện này đợi mấy ngày nữa giải thích là được, dù sao hai người cũng sẽ kết hôn. Chị dâu, không có chuyện gì thì em đi trước đây, ha ha."
Ba mẹ tôi đúng là thay đổi linh hoạt giữa suy nghĩ tiến bộ và cổ hủ.
Sau khi người nhà họ Tống về, mẹ tôi sa sầm mặt.
"Theo phong tục ở quê nhà mình, trước khi kết hôn con không được gặp Tống Triết, rõ chưa?"
Tôi không phục, "Tại sao?"
"Con đã mang thai rồi, người trẻ tuổi bốc đồng, đến lúc đó làm bậy ảnh hưởng đến đứa nhỏ thì sao?”
Ba tôi cũng gật đầu.
"Hôn lễ quyết định vào tháng sau, con xin nghỉ với người hướng dẫn đi, chúng ta về quê phát thiệp cưới."
Nói xong lại không nhịn được cười.
"Vẫn là con gái mẹ biết nhìn người giống mẹ."
Tôi cũng cười theo.
"Ha ha ha, Tiểu Tống trông còn đẹp trai hơn trong video, Trần An An, con làm tốt lắm."
Hai người cực kỳ vui mừng, sau đó lại bắt đầu bàn về chuyện kết hôn, tôi chỉ đành gọi điện cho giáo sư La.
Sang ngày hôm sau, tôi theo mẹ đi mua của hồi môn, cực kỳ bận rộn, vốn dĩ tôi còn định lén đi gặp Tống Triết nhưng không dành ra được thời gian.
Nửa tháng sau, tôi theo ba mẹ về quê.
Quê tôi là một vùng nông thôn gần thành phố Ninh, ba mẹ tôi vừa vào thôn đã phát thiệp mời.
"Gì cơ, An An kết hôn á? Thật hả?"
"Ừ đấy, con bé là tiến sĩ, là Diệt Tuyệt sư thái cơ mà, sao An An kết hôn nhanh vậy được?"
Thím tôi chép miệng, vẻ mặt không tin.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy thím thì hai mắt tỏa sáng, đã sẵn sàng chiến đấu.
Con gái của thím nhỏ hơn tôi một tuổi, vừa học đại học xong thì kết hôn. Từ bé đến lớn mẹ tôi luôn khoe khoang trước mặt thím là tôi học giỏi, sau khi em họ tôi Trần Phỉ kết hôn, thím bắt đầu điên cuồng phản công lại mẹ tôi.
"Tôi nói này, con gái học giỏi không bằng lấy được tấm chồng tốt. Chồng của Tiểu Phỉ nhà tôi có tận bốn năm căn nhà, An An nhà chị bao giờ mới lấy chồng đây? Không phải đợi đến lúc ba mươi mới lấy chứ, đến lúc đó thì thành ba cô già rồi, ha ha ha."
Bây giờ có cơ hội lên mặt, sao mẹ tôi có thể bỏ qua.
16.
Mẹ tôi lấy điện thoại ra cho bọn họ xem ảnh của Tống Triết, vẻ mặt thím tôi thay đổi, điện thoại bị Trần Phỉ cầm lấy, cô ta cười giễu cợt.
"Tấm này chỉnh sửa rồi, cong cả tường đây nè."
"Chao ôi, lớp trẻ bây giờ hư vinh thật đấy, có cái mặt thôi cũng phải chỉnh sửa kinh như vậy.”
Trần Phỉ nói chuyện điện thoại với chồng xong thì đắc ý đi tới chỗ tôi.
"Chị An An, sao hai người quen nhau vậy? Chồng em phiền chết đi được, suốt ngày gọi điện thoại cho em, chắc chị với anh rể cũng ngọt ngào lắm nhỉ?"
Tôi hé miệng, đang định nói thì Trần Phỉ cướp lấy điện thoại của tôi, bày trò kêu lên.
"A, cái gì đây?"
Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của tôi với Tống Triết.
"Hôm nay em về quê, anh huấn luyện có bận không?"
"Mẹ em lái xe kém quá, em ngồi sau thấy buồn nôn."
"Trưa nay em ăn cơm ở nhà bác, bác em nấu món cá hầm cải chua cực kỳ ngon, trưa nay anh ăn gì?"
"Em rất nhớ anh."
Tất cả đều là tôi tự nói một mình, Tống Triết không hề trả lời lấy một câu.
"Trời đất ơi. Chị An An, mọi người đều nói đàn ông không trả lời mình thì không đáng tin cậy. Chị nhìn chị này, giống như bị người ta bơ nhưng cứ sán lại vào vậy.... Ha ha ha, em chỉ đùa thôi."
Trần Phỉ đắc ý cho mọi người xem, sắc mặt của ba mẹ tôi rất khó coi, còn tôi thì bình tĩnh.
"Anh ấy đang bận huấn luyện, lúc đọc được tin nhắn đương nhiên sẽ trả lời chị."
"Ha ha, chị An An, chị đừng mạnh miệng nữa, mọi người cũng đâu phải người ngoài."
Vừa dứt lời, điện thoại bỗng rung lên, hàng loạt tin nhắn hiện ra.
"Hôm nay nhiệm vụ huấn luyện không mệt, không bận."
"Anh mua thuốc say xe cho em, em nhớ lúc nào cũng phải để trong túi đấy."
"Nếu em khen ngon thì chắc chắn là ngon rồi, lần sau dẫn anh tới nhà bác ăn thử được không? Hôm nay anh ăn cơm thịt bò xào khoai tây."
"Anh cũng nhớ em, ngoan, đợi anh."
Vẻ mặt Trần Phỉ lập tức thay đổi, mẹ tôi đắc ý cười ha ha.
"Ôi buồn nôn quá, con rể tôi là lính cứu hỏa, cứ có thời gian rảnh là lại nhắn tin cho An An, thật là, làm người ta nổi hết cả da gà rồi này."
17.
Mọi người cùng ăn cơm tối, Trần Phỉ cứ cắn mãi không buông vụ bức ảnh kia.
"Là lính cửu hỏa sao? Ngày nào cũng phải tập luyện chắc là đen lắm nhỉ, hôm nay em thấy trên ảnh da trông cũng còn trắng lắm, không biết là chỉnh như thế nào nữa."
Tôi vùi đầu vào bát ăn cơm, mẹ tôi đang đấu võ mồm với thím rất ồn áo, bên cạnh bỗng có tiếng gì đó.
"A, anh ấy đẹp trai quá!"
"Trông giống minh tinh nào ý."
"A tôi biết rồi, anh ấy là Tống Triết! Tôi từng thấy anh ấy trên Douyin, trời ơi, người thật còn đẹp trai hơn cả trong video."
Tôi quay đầu, Tống Triết xách theo một đống đồ lỉnh kỉnh đứng ngoài cửa. Trông anh rất có tinh thần, ngũ quan hoàn mỹ, anh mặc chiếc áo phông đen đơn giản, cơ bắp cánh tay nhô ra, vai rộng chân dài, đẹp trai kinh khủng.
Tôi lao tới cười như một con ngốc.
"Ôi Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây, mau ngồi đi, để bác giới thiệu, đây là chú, còn đây là thím, ha ha..."
Trần Phỉ và thím như hai con gà trống thua cuộc, còn mẹ tôi vô cùng phấn khởi.
Cơm nước xong, Tống Triết chở tôi về, mẹ tôi hào phóng vẫy tay, "Mẹ và ba con sẽ về sau."
Mẹ tôi vui đến điên rồi, hoàn toàn quên mất trước đây lải nhải cấm tôi không được gặp Tống Triết. Thậm chí tôi còn hoài nghi phong tục gì đó đều là mẹ nói bừa, chứ sao tôi không nghe thấy người nào trong thôn nhắc tới?
Đường về mất hơn một tiếng lái xe, không gian nhỏ hẹp luôn dễ tạo bầu không khí á muội. Tôi ngồi trên ghế phó lái, không thể nói chuyện với anh tự nhiên như ở trong Wechat.
"Sao anh lại tới đây?"
"Có người nói nhớ anh, anh tới cho cô ấy gặp."
Tống Triết lái xe, nghiêng mặt về phía tôi. Tôi nhìn anh đỏ mặt.
Tống Triết cười khẽ.
"Đẹp không?"
Tôi gật đầu, "Đẹp."
18.
Chuông điện thoại của tôi chợt vang lên, tôi nghe máy, mở loa ngoài, tiếng của mẹ tôi vang vọng trong xe.
"An An, tối nay mẹ không về đâu! Mẹ nói này, con để Tiểu Tống đưa con về nhà, hai đứa không được làm bậy biết chưa?"
Bên cạnh có những người khác xen vào.
"Chu Xuân Hoa bà quá đáng vừa thôi, chúng nó lớn rồi bà quản làm gì. Huống chi con rể bà đẹp trai như vậy, với cái nhan sắc đó, An An nhà bà không lỗ đâu!"
"Đúng vậy đúng vậy, bây giờ cởi mở hơn rồi, không như thời của chúng ta. Tôi nói này, con rể này của bà đúng là... Chậc, bảo An An nhanh chóng ra tay đi, bây giờ còn chưa kết hôn, đừng để người khác cướp mất."
Tôi đỏ mặt, luống cuống cúp máy.
"Bác gái vừa rồi nói rất có lý, Trần An An, em có thể nghe ý kiến của bác ấy."
Tống Triết nghiêm trang, nhưng lời anh nói lại khiến người khác mặt đỏ tim run.
Tôi khẽ đánh anh.
"Không được nói bậy."
Quãng thời gian về nhà vừa ngắn vừa dài, Tống Triết đưa tôi về nhà, đứng bên ngoài nhìn tôi vào.
"Anh đi rồi nhớ khóa cửa cẩn thận đó."
Tôi không nỡ gật đầu, nửa tháng không gặp nhau mà chỉ vậy thôi sao?
Nhưng nếu chủ động mời anh vào nhà cũng không ổn cho lắm. Lòng tôi như có hai người đang đấu tranh, một người thì nói cho anh vào, một người lại bảo tôi hãy tỉnh táo, Trần An An, mày phải rụt rè một chút!
Cuối cùng, lý trí của tôi vẫn chiến thắng.
Tôi đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở dài.
Nghĩ đi nghĩ lại, trước mắt vẫn hiện lên gương mặt của Tống Triết, thật không cam lòng mà. Nếu bây giờ tôi đuổi theo, hôn anh một cái chào tạm biệt thì cũng không quá đáng chứ?
Cứ làm như vậy đi.
Tôi mở cửa ra, bất ngờ khi thấy Tống Triết vẫn đứng bên ngoài, xấu xa nhướng mày với tôi.
"Không mời anh vào thật sao?"
19.
Tôi kéo tay Tống Triết vào nhà, đóng cửa lại, sau đó không thể cứu vãn được nữa.
Lúc Tống Triết đè tôi lên cánh cửa, đầu óc tôi không nghĩ được gì.
Sau khi tỉnh táo thì chúng tôi đã ở trong phòng rồi.
"An An..."
Tống Triết khàn giọng.
"Mẹ anh đã mua quần áo cho em bé rồi."
Tôi kinh hãi.
"Anh vẫn chưa giải thích với bác sao, làm thế nào bây giờ? Anh mau bảo bác ấy trả lại đi."
Tống Triết hôn lên cổ tôi.
"Vẫn còn kịp, chúng ta có thể biến giả thành thật."
Màn đêm buông xuống, bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động, ánh trăng rất tròn, đêm nay lại là một đêm lãng mạn.