Anh Lính Cưng Vợ

Chương 44




Tay run rẩy cầm tờ giấy, đoàn trưởng Triệu nhìn lướt qua, mặt đen cũng có thể nhỏ ra chì: "Xin nghỉ kết hôn? Vợ cậu cũng đã theo quân, lại còn xin nghỉ kết hôn? Cậu định tính kết hôn lần hai hả?"

Anh chỉ biết, thằng nhóc chết tiệt này sao lại có tư tưởng giác ngộ như vậy, tới đây nộp bản kiểm điểm, hóa ra là có chuyện cầu cạnh anh?

"Báo cáo đoàn trưởng, tôi cùng Ôn Uyển đánh báo cáo, mà tôi cùng cô ấy chưa làm hôn lễ." Giản Dung suy nghĩ cảm thấy chuyện như vậy thật có lỗi với Ôn Uyển, người phụ nữ cả đời gả một lần, đại khái cũng mong có một hôn lễ rầm rộ chứ?

Nhưng cái gì cô cũng không đòi hỏi, cứ đi theo mình như vậy, cũng chưa bao giờ nói tới những thứ khác, tự mình không có lương tâm, khi trở về còn sống chết muốn ly hôn với cô ấy.

Đoàn trưởng Triệu kêu một tiếng, đột nhiên đứng lên từ trên ghế: "Cái gì? Các cậu còn chưa làm hôn lễ?

"Không có thời gian, tôi vừa mới trở về, đánh báo cáo xong, xét duyệt xong thì tôi đi trường học thợ săn, sao làm hôn lễ? Đâu có thời gian?" Giản Dung báo cáo chi tiết, lúc ấy cực kỳ gấp gáp, anh bị thúc giục trở về, đã nói muốn anh kết hôn với Ôn Uyển.

Đợi báo cáo xét duyệt xong, lúc trời tối anh đã vội vã lên máy bay, một chút thời gian rảnh rỗi cũng chưa có.

Đoàn trưởng Triệu làm ra vẻ không tin lời Giản Dung nói, yên lặng quan sát Giản Dung một lúc lâu, lộ ra ánh mắt khi dễ, thằng nhóc chết tiệt này làm tốt lắm? Không làm hôn lễ nhưng Ôn Uyển liền theo cậu ta, đây cũng thật mơ hồ, tiện nghi gì đều để cho cậu ta nhặt được, tức chết người ta.

"Đoàn trưởng, ngài phê duyệt cho tôi đi, xem tôi ở đơn vị nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có chút khổ lao, phê duyệt đi?" Giản Dung mềm giọng nói, khẩn cầu đoàn trưởng Triệu.

Không nói cái khác, chính là giả, hôm nay thế nào cũng phải phê bình cậu ta, cầu xin người ta thì cứ cầu xin đi, chạy bốn mươi lăm km thì bỏ chạy bốn mươi lăm km, không có gì có thể nói.

Đoàn trưởng Triệu lại ngồi xuống, khẽ nhíu mày, hơi khó xử, cũng không ngang ngược như vừa rồi: "Không phải là tôi không phê duyệt, cậu và Ôn Uyển đều là nòng cốt, chuyện như vậy cậu phải để cho tôi suy tính một chút, tính toán sau."

Ôn Uyển ở đội y tế, Giản Dung còn mang lính huấn luyện, chuyện như vậy anh phải suy tính một chút, thằng nhóc đáng chết, lại để tự anh mang lính đi huấn luyện, cậu ta đi hai năm đều do anh mang lính.

"Không phải còn có ngài sao? Đội y tế bên kia còn có tiểu Mục cùng tiểu Trạch, chúng tôi cũng không xin nghỉ dài hạn, tổng cộng là hai mươi ngày." Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu, anh biết chuyện này phiền toái, anh đi thì đoàn trưởng phải gánh vác, việc cũng không quá nhiều cho nên chỉ viết hai mươi ngày nghỉ.

"Cái này tôi biết, không dài." Đoàn trưởng Triệu gật gật đầu, chuyện này thật ra không lâu lắm, hơn nữa theo lý mà nói, Giản Dung còn có thời gian ba tháng nghỉ thăm người nhà, vốn cậu ta nên nghỉ.

Bởi vì việc quân bận rộn, Giản Dung vừa trở lại anh liền thúc giục Giản Dung quay lại doanh trại làm việc, bất cứ lúc nào quân nhân cũng theo mệnh lệnh mà sống, Giản Dung vừa xuống máy bay liền chạy thẳng tới đơn vị, ngay cả nhà vẫn chưa về.

Ra ra vào vào đã hơn hai năm, cũng nên trở về một chuyến, thăm hỏi ông cụ trong nhà cùng cha mẹ, nhưng trong lúc nhất thời, hơi đột ngột, trong việc sắp xếp người anh cũng phải tính toán.

Giản Dung nhìn đoàn trưởng Triệu còn suy nghĩ, đẩy giấy phép tới trước, cười nói: "Nếu hai người không phê duyệt được, vậy ngài phê duyệt ngày nghỉ của tôi đi, được chứ?"

Ngón trỏ đặt trên giấy nghỉ phép, một tay cầm bút đưa tới trước mặt đoàn trưởng Triệu, vẻ mặt Giản Dung mong đợi nhìn đoàn trưởng Triệu.

"Tôi phê duyệt cho cậu, vậy vợ của cậu thì sao? Một mình cậu trở về, một mình cậu làm hôn lễ hả?" Đoàn trưởng Triệu trừng mắt nhìn Giản Dung, thằng nhóc chết tiệt này, gấp gáp gì chứ?

Hơn nữa, vợ đã ở cùng cậu ta, hôn lễ làm trước hay làm sau đều không giống nhau sao? Người còn có thể chạy?

Giản Dung hất cằm: "Ngài trực tiếp phê duyệt cho tôi là được, có thể làm hôn lễ hay không, đây là chuyện tôi cân nhắc."

Đoàn trưởng Triệu quá phân vân, phê duyệt ngày nghỉ cho cậu ta, đoàn trưởng liền khó xử, lúc kêu cậu ta về đơn vị, đoàn trưởng đã gầm rống một lần, nói cho cậu ta biết, nếu bây giờ không trở lại thì vĩnh viễn đừng trở lại, cứ như vậy, ngày nghỉ của cậu ta cũng không có.

Vốn anh (GD) cho rằng, anh đến trường học thợ săn thì sẽ điều đến đơn vị khác, sau lại không có điều động, anh còn bất ngờ, không ngờ hôm trước mới nghe chính ủy nói, trước khi anh trở về một tháng, ngày ngày đoàn trưởng lái xe đi Bộ tư lệnh, ngày nào cũng đi năn nỉ cấp trên, tuyệt đối không thể điều động nhân tài đi, tóm lại hồ đồ đã hồ đồ rồi, du côn cũng du côn rồi, khiến cán bộ ở bên kia khắc sâu cái gọi là binh lính càn quấy.

Cuối cùng cấp trên cũng không có biện pháp nào với đoàn trưởng Triệu, để Giản Dung quay về đơn vị cũ, đoàn trưởng Triệu mới thôi, không ngày ngày chạy tới Bộ tư lệnh, mọi người cũng được yên ổn.

Anh chỉ không rõ, nếu coi anh là nhân tài thì tại sao lúc anh trở lại, một chút chiếu cố cũng không có, còn bị đoàn trưởng mắng cả ngày, quá oan uổng.

Đoàn trưởng Triệu cứ nhìn Giản Dung như vậy, tiện tay cầm lấy bút của Giản Dung, soàn soạt bắt đầu phê duyệt: "Được rồi, cả ngày đối phó với ông đây, tôi không có cách gì với cậu, bây giờ phê duyệt ngày nghỉ cho cậu, nhưng vợ của cậu ông đây không phê duyệt, cho cậu chết!"

Vài nét bút ký xuống, đoàn trưởng Triệu ký tên, lại đóng dấu lên, giấy nghỉ phép này coi như được phê duyệt rồi.

Giản Dung nhìn chữ ký con dấu trên giấy nghỉ phép, cười hì hì, tiện tay cầm bút trong tay đoàn trưởng Triệu, viết thêm tên Ôn Uyển ở hai ô trống trên giấy nghỉ phép, lần này đủ cả rồi.

"Cảm ơn đoàn trưởng giúp đỡ!" Giản Dung cười hì hì với đoàn trưởng.

"Thằng nhóc, cậu lại đào hầm chôn ông đây!" Đoàn trưởng Triệu tức đến mặt tái mét, thằng nhóc chết tiệt này, lại tính toán anh, chừa hai ô trống trên giấy nghỉ phép chính là để thêm tên?

Giản Dung khinh bỉ liếc mắt nhìn đoàn trưởng Triệu: "Ngài tự mình nhảy vào đó chứ, hơn nữa, tôi với thái độ tốt tìm ngài xin phép, ngài không có ý định phê duyệt, tôi không có cách nào."

Anh đã viết bản kiểm điểm, thái độ rất thành khẩn, đoàn trưởng còn không có ý định phê duyệt, thật sự khiến cho người ta không chịu nổi.

"Tôi nói cho cậu biết, giấy phép của cậu không tính, ông đây không đồng ý." Được tiện nghi còn ra vẻ, còn phải nhân cơ hội vấy bẩn anh, "Hơn nữa, tôi nói không phê duyệt sao? Đây không phải là đang suy nghĩ sao?"

Gấp gáp như vậy, giống như không làm hôn lễ thì không phải đã kết hôn vậy? Thay vào đó anh nói xuống dưới, cho cậu ta một nhiệm vụ khẩn cấp, cho cậu ta mệt chết!

"Được rồi, người mang lính đi huấn luyện không cần ngài bận tâm, tôi sẽ sắp xếp doanh trưởng doanh ba làm, năng lực tổ chức của cậu nhóc đó rất mạnh, còn Ôn Uyển thì ngài để cho chị dâu gánh vác một chút? Dù sao tháng này chị ấy cũng nghỉ ngơi!"

Giản Dung đề nghị với đoàn trưởng Triệu, bản thân chị dâu nhà đoàn trưởng cũng là bác sỹ nòng cốt của bệnh viện quân khu, chỉ không cùng bệnh viện với Ôn Uyển.