Vương Cường ngây ngô cười hì hì với Ôn Uyển, vẻ mặt Ôn Uyển kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Không có chuyện gì, chính là bồi dưỡng chút tình cảm đồng đội với chị dâu." Vương Cường bới cơm, vừa cong môi vừa nhìn Ôn Uyển: "Hôm nay, phó đoàn Giản của chúng ta rất tốt, nói với nhà ăn, tối nay ăn sủi cảo."
Trong doanh trại ăn như vậy, khó có được một lần ăn sủi cảo, cho nên ai cũng vui mừng, Vương Cường càng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Ôn Uyển càng thêm kinh ngạc, trừng mắt nhìn: "Phó đoàn Giản của các cậu, không phải bị đoàn trưởng phạt chạy bốn mươi lăm km sao?"
Chẳng lẽ muốn tập thể các chiến sỹ ăn sủi cảo để báo thù đoàn trưởng, điều này cũng không thể để cho cả đơn vị ăn không nha? Giản Dung nghĩ sao vậy.
Vương Cường trừng mắt, nhìn Ôn Uyển, lập tức liền nóng nảy, trực tiếp phun ra một hơi tiếng địa phương: "Lúc nào vậy? Sao em không biết? Nếu đoàn trưởng phạt phó đoàn Giản của chúng em chạy bốn mươi lăm km, em liền cho cả doanh nghỉ phép một ngày, tỏ ý chúc mừng."
Một câu nói, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn cười ầm ầm cả lên, doanh trưởng doanh hai đây là muốn tìm đường chết sao? Lần trước lau kính còn chưa đủ ư? Ôn Uyển cũng che miệng cười, thế này là có bao nhiêu hận với Giản Dung? Doanh trưởng doanh hai quá có ý tứ rồi.
Chỉ có điều Giản Dung không bị phạt, thật ngoài ý muốn, với tính khí của đoàn trưởng, lại có thể bỏ qua cho Giản Dung, cũng không biết làm sao anh ấy làm như vậy được?
"Không cho cười, trừ doanh trưởng doanh hai ra không ai được cười, đến lúc đó, các cậu chịu phạt, ông đây cũng không nói giúp các cậu!" Doanh trưởng doanh một quát đám lính của mình, gan tiểu Cường thật to, còn chưa từ bỏ ý định, còn dám nói xấu phó đoàn Giản?
Vừa nghe thấy doanh trưởng doanh một gầm lên, Vương Cường khinh bỉ liếc nhìn doanh trưởng doanh một, xem dáng vẻ sợ sệt của cậu ta coi? Ngược lại gào lên với nhà ăn: "Việc này đừng có lan truyền đó!"
Tiếng nói vừa dứt, cả phòng ăn lại cười vang lần nữa, Ôn Uyển vừa định nói chuyện, Giản Dung từ bên ngoài đi vào: "Cấm không lan truyền, cũng vô dụng!"
Giản Dung quét mắt nhìn đám lính toàn nhà ăn, mọi người đều nén cười, nghẹn đến nội thương, anh nói gì ấy nhỉ, đã biết tiểu Cường sẽ không an phận thủ thường rồi, vốn định tới đây nói cho mọi người biết một tiếng, chiều này không huấn luyện, tập thể làm sủi cảo, hừ, chỉ nghe thấy có người nói xấu anh.
"Phó đoàn Giản, em không có ý gì khác, em chỉ nói đùa thôi." Tiểu Cường ngậm đầy cơm trong miệng, cậu buồn bực, sao lần nào cũng xui xẻo như vậy chứ?
Giản Dung hơi híp mắt, nhìn doanh trưởng doanh hai tiểu Cường, quát lớn với mọi người: "Xế chiều hôm nay, tất cả tập thể các doanh nghỉ ngơi một chút, doanh số hai, cơm nước xong, ở lại nhà ăn làm sủi cảo!"
Hôm qua là chủ nhật, vốn là ngày nghỉ, bọn nhóc này muốn ăn đòn cũng không nghỉ nên định hôm nay cho bọn chúng ăn sủi cảo, Vương Cường này lại bắt đầu tìm đường chết.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ồn ào hết lên, toàn bộ doanh số hai nhanh chóng khóc, gặp phải doanh trưởng như vậy, xui xẻo hay không chứ? Một trung đoàn nhiều người như vậy, một doanh bọn họ làm sủi cảo, một người phải làm bao nhiêu cái đây?
Ôn Uyển hơi đồng tình nhìn Vương Cường, chỉ thấy Vương Cường bắn tới ánh mắt xin giúp đỡ, Ôn Uyển nhìn đi chỗ khác, làm như không thấy, Giản Dung chạy bộ cậu vui mừng, cậu làm sủi cảo, không phải là giả, tôi cũng vui mừng như vậy, hơn nữa, là do cậu bát quái với tôi, nhỡ đâu Giản Dung đổ thừa cho tôi thì làm thế nào?
"Ôn Uyển, em qua đây một chút!" Giản Dung ngược lại không hề để ý đến đám lính đang ồn ào, nói với Ôn Uyển, nói xong Giản Dung liền rời đi.
Ôn Uyển "Oh" một tiếng kinh ngạc nhìn nhóm lính, buông hộp cơm trong tay, đứng dậy đi theo Giản Dung ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Giản Dung không hề nói chuyện, lúc đến phòng làm việc, Giản Dung đột nhiên quay đầu, đặc biệt chăm chú nhìn Ôn Uyển: "Cách xa thằng nhóc chết toi đó một chút, không phải là thứ tốt, nói bao nhiêu lần, chính là binh lính càn quấy!"
Rất lung tung, ngay cả trước mặt vợ anh cũng khiến cho anh khó chịu, cũng không nhìn xem là lính của ai?
Ôn Uyển mím môi cười gật gật đầu, lúc Giản Dung giở tính trẻ con, cực kỳ đáng yêu, gió nhẹ thổi qua, Ôn Uyển đưa tay kéo Giản Dung, Giản Dung cũng không né tránh, trở tay nắm lấy tay Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển vào phòng làm việc.
Hai người vừa đến phòng làm việc, Giản Dung đóng cửa, buông Ôn Uyển ra, để Ôn Uyển ngồi lên ghế sa lon, lại đi lấy ly sắt tráng men, rót cho Ôn Uyển ly nước, đặt ở bên cạnh Ôn Uyển.
Giản Dung cũng ngồi xuống theo, lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm số, Ôn Uyển hơi sững sờ, chỉ thấy Giản Dung đưa điện thoại tới trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển thò tay nhận điện thoại, đặt ở bên tai, đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: "A lô? Tiểu Uyển hả? Mẹ nè!"
Mẹ?" Ôn Uyển hơi kinh ngạc, khoảng thời gian này cũng không gọi điện về nhà, chỉ thỉnh thoảng gửi tin nhắn báo bình an.
Giọng mẹ Ôn ở bên kia hơi nghẹn ngào: "Sao lại đi theo quân, cũng không nói với trong nhà?" Nếu không phải tiểu Thành nói, con bé cùng ba của Ôn Uyển còn giấu diếm.
"Chuyện này sao?" Ôn Uyển liếc nhìn Giản Dung, "Không phải con mới tới đây một tháng sao? Hơn nữa, cơ sở hạ tầng ở đây rất tốt, còn có thể ở chung một chỗ với Giản Dung."
Khi đó, lúc cô xin điều tới đây, vốn định chờ Giản Dung trở lại, về nhà một chuyến với Giản Dung, nhưng khi Giản Dung trở lại thì phải về đơn vị, cũng không có thời gian, huống chi anh muốn ly hôn với mình, Ôn Uyển lại không dám nói với trong nhà, cô theo quân.
"Con bé ngốc, điều kiện ở đó nhiều gian khổ? Sao con ngốc vậy?" Mẹ Ôn ở đầu bên kia nhỏ giọng khóc.
Ông cụ Hác vốn là người phương Nam, tuy là quân nhân, nhưng cũng từng viết văn, múa bút hành văn, không gì không biết.
Ông cụ dạy con gái, dĩ nhiên là dịu dàng khéo léo, còn có thùy mị như nước, nhà họ Hác vốn dòng dõi thư hương, mẹ Ôn Uyển cũng coi là con nhà danh môn, ở hiện đại gọi là quý cô.
Từ nhỏ Ôn Uyển bị phạt theo chuẩn mực, mẹ Ôn đau lòng cũng chỉ len lén lau nước mắt.
Có lúc tiến lên khuyên, nhưng tính tình ba Ôn nóng nảy, ai khuyên cũng không lay chuyển, bà cũng biết ba Ôn Uyển là vì tốt cho Ôn Uyển mới nghiêm khắc như vậy, mình mềm lòng cũng không tiện nói gì.
"Mẹ, sao lại khóc chứ? Con rất tốt, nơi này cũng rất tốt." Ôn Uyển nhẹ giọng dụ dỗ mẹ.
Giản Dung ôm Ôn Uyển, không ngờ chuyện cô nhóc này theo quân không xin phép trong nhà?
Ngày hôm qua mẹ Ôn nghe mấy đứa nhỏ trong đại viện truyền ra mới biết, mà mọi người đều cho rằng nhà họ Ôn đã biết chuyện này rồi, dù sao theo quân không phải là chuyện nhỏ, sẽ không ai gạt trong nhà.
"Tốt lắm như thế nào? Ba con không phải là quân nhân sao? Ông ngoại con không phải sao? Đơn vị Giản Dung ở nông thôn, điều kiện theo quân đó, mẹ đã từng thấy, đứa bé ngốc?"
Mẹ Ôn có vẻ rất kích động, điều kiện kia, liếc mắt nhìn cũng sẽ không nghĩ tới vào ở, con bé này còn theo quân.