Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, chỉ thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Dung thuận thế ôm Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy đoàn trưởng đứng bên ngoài, chị dâu cũng đã đổi quần áo hơi xấu hổ đứng bên cạnh đoàn trưởng Triệu.
Hàn Hề không mở miệng nói chuyện, đoàn trưởng Triệu trừng mắt, nhìn vợ mình, đưa tay đụng một cái: "Nói gì đi? Bình thường không phải em biết ăn nói?"
Hôm nay nếu không phải cô nói lung tung, sẽ không thể xảy ra chuyện hỗn loạn này, về sau xem cô còn không nhớ lâu?
Giản Dung cứ nghiêm mặt như vậy, nhìn Hàn Hề, không đợi Hàn Hề mở miệng, Giản Dung nói trước: "Chị dâu, không có việc gì thì thôi? Tôi còn muốn đi ra ngoài cùng Ôn Uyển."
Bị bắt buộc tới xin lỗi, nhưng không có thành ý, anh cũng không lạ gì, huống chi, là người đàn ông tham gia quân ngũ, không phải anh hẹp hòi, nếu không phải có nói như vậy, lấy tính khí Ôn Uyển, sẽ không làm khó dễ chị dâu.
"Xin lỗi, Ôn Uyển, hôm nay là chị không đúng." Hàn Hề mấp máy môi, vừa định nói gì nữa, chỉ nghe thấy Ôn Uyển mở miệng: ""Chị dâu, em cảm thấy dáng dấp của đoàn trưởng giống như thổ phỉ vậy, lại không biết đau lòng thay phụ nữ, sao chị lại coi trọng anh ta?"
Ôn Uyển vừa nói xong lời này, Hàn Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển.
"Người nào giống như thổ phỉ, cô nói gì vậy?" Hàn Hề trừng mắt nhìn Ôn Uyển, rất khó chịu, "Chuyện hôm nay như vậy, anh ấy đã giáo dục phê bình tôi một lần, còn để cho tôi xin lỗi cô, cô giận tôi, sao lại nói anh ấy không tốt?"
Chuyện hôm nay như vậy, cô chịu trách nhiệm, cô đã nghiêm mặt tới nói xin lỗi, sao Ôn Uyển còn chửi người đàn ông của mình, không thể nào nói nổi?
Ôn Uyển thấy chị dâu thật nóng nảy, phì cái bật cười, mấy người kinh ngạc nhìn Ôn Uyển.
"Chị dâu, chị xem, em cũng vậy cũng chỉ nói dáng dấp đoàn trưởng giống như thổ phỉ, chị cũng không vui mừng, giống vậy, chị nói Giản Dung, giống như cầm một cây kim nhọn đâm vào đáy lòng em rồi." Ôn Uyển nhìn chị dâu, trong mắt tràn đầy thành khẩn. Giọng nói lạnh nhạt tiếp tục nói: "Từ nhỏ em chỉ thích anh ấy, anh ấy là anh hùng của em, em yêu anh ấy không liên quan đến việc anh ấy đẹp hay xấu, nghèo khó hay sang giàu."
Cô đã yêu Giản Dung từ nhỏ, nếu để ý Giản Dung phá tướng, đã ly hôn từ sớm rồi.
Nếu không phải thích, cũng sẽ không theo quân, lời nói này của cô không phải vì bị k1ch thích, chỉ hy vọng về sau chị dâu không lấy Giản Dung ra làm đề tài, trái tim đều làm bằng thịt, nếu Giản Dung nghe được, cũng sẽ khó chịu trong lòng.
Ôn Uyển nói vài câu đơn giản, khiến trong nháy mắt Hàn Hề thay đổi cách nhìn với Ôn Uyển, vốn cho rằng là con nít yếu ớt, không ngờ đáy lòng lại lương thiện như vậy, cũng có thể nói ra lời nói dễ nghe như vậy.
"Xin lỗi, chị không biết, chị không có ý xấu." Hàn Hề mím môi, hơi ngượng ngùng nhìn Giản Dung, vào lúc này mới biết xem như mặt đã mất hết, cũng biết mình quá nông cạn, khiến lão Triệu khó chịu.
Lão Triệu nhìn vợ mình ăn nói khép nép, trong lòng cũng đau, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: "Tiểu Uyển, xin lỗi cũng đã nói rồi, về sau chị dâu em sẽ nhớ kỹ, chuyện này dừng lại thôi, tính khí này của vợ anh, về sau anh sẽ để ý thêm."
Ôn Uyển gật gật đầu, hiểu rõ chịu mang theo quân, trong lòng đoàn trưởng, vị trí của vợ rất quan trọng, bảo vệ cũng là lẽ thường, có thể khiến cho chị dâu bỏ sĩ diện xuống mà tới nói xin lỗi cô, cô đã rất giật mình, cũng rất bội phục đoàn trưởng.
Giản Dung vẫn nghiêm mặt như trước, không nói gì, cho dù xứng hay không xứng, Ôn Uyển vẫn là vợ anh, điểm này, ai cũng không thay đổi được.
Ôn Uyển nhìn sắc mặt Giản Dung, cầm tay Giản Dung, ý bảo người đàn ông này không cần hẹp hòi, ngược lại, cười cười với chị dâu: "Hôm nay cũng là em không đúng, không nên hắt nước lên người chị, còn ra tay đánh nhau với chị, xin lỗi."
Dừng một chút, Ôn Uyển tiếp tục nói: "Đúng rồi, chị dâu, chị chờ em một chút."
Nói xong, Ôn Uyển buông tay Giản Dung ra, xoay người trở vào phòng, trong chốc lát lại đi ra, cầm trong tay một cái quần mới tinh màu xanh dương, đưa tới trước mặt Hàn Hề: "Chị dâu, chiếc quần này là anh trai mới mua cho em, kiểu dáng mới, em chưa mặc tới, bồi thường cho chị!"
Thành tử đưa đồ gì đó dĩ nhiên là giá trị xa xỉ, Ôn Uyển thích thì anh ấy chưa bao giờ keo kiệt, Ôn Uyển cảm giác hôm nay mình hắt nước, quả thật đã làm tổn thương lòng tự ái của người ta, trong lòng cũng có chút băn khoăn.
Hàn Hề cũng không phải là cô gái nhà nghèo, ở nhà được chiều chuộng, cha mẹ cưng chiều, cũng là người biết nhìn hàng xịn, vừa nhìn chiếc quần này cũng biết bình tĩnh xác định nhận không thuận tiện, vội vàng đẩy trở lại: "Không cần đâu, chị cũng có, hơn nữa một bộ quần áo cũng không có gì đáng ngại."
Nhìn vợ mình lúc mấu chốt còn biết rõ đạo lý, đoàn trưởng cũng hơi vui mừng. Hàn Hề là một cô gái tốt, không sợ khổ đi theo anh, nhưng trong nhà chiều thành hư rồi, nói chuyện không suy nghĩ, cũng do mình cưng chiều thành ra vậy, về sau phải để cho cô ấy sửa đổi lại tật xấu này.
"Cầm đi, về sau chuyện này xóa bỏ coi như không có, còn nữa, chị đừng nói chính ủy không tốt, mỗi nhà gặp chuyện đều lo lắng, cũng không phải như chị thấy."
Ôn Uyển cầm quần áo nhét vào trong tay Hàn Hề, ngược lại nhìn Hàn Hề tiếp tục nói: "Tiểu Thiên còn nhỏ như vậy, nếu để cho nó nghe được, cũng sẽ đau lòng."
Hàn Hề không đẩy tay Ôn Uyển, cầm quần áo, vốn rất nhẹ lại có cảm giác thật nặng nề, gật gật đầu: "Về sau chị sẽ sửa, sẽ không nói chuyện thị phi của người khác." Chuyện hôm nay như vậy, coi như là bài học cho cô, về sau cô không dám nói lung tung, nếu Ôn Uyển chuyển đi, hoặc hai nhà náo loạn không êm thấm, trong doanh trại, lão Triệu thật khó mà đối nhân xử thế rồi.
Đoàn trưởng nhìn chuyện đã được giải quyết như vậy, tâm tình cũng tốt lên: "Hoàn thành, người trong một viện, đều bỏ qua đi, về sau có gì thì nói chuyện cho tốt, dùng vũ lực là cách cư xử với kẻ địch, không phải là cách cư xử với người mình."
Ôn Uyển cùng Hàn Hề hơi ngượng ngùng nhìn đoàn trưởng, lúc đánh nhau chưa từng nghĩ tới, đánh xong mới biết hối hận, mới biết mất thể diện.
Giản Dung nhìn Ôn Uyển, cũng biết cô nhóc này sẽ không để trong lòng, có tư tưởng lớn cũng vui mừng.
Ngay sau đó chỉ thấy đoàn trưởng cười mập mờ với Giản Dung: "Cậu ngốc, cưới một cô dâu hiền đó! Chỉ có điều, tôi cảm thấy Hàn Hề nhà tôi nói câu kia cũng không sai, Ôn Uyển gả cho cậu, chính là đóa hoa tươi, cắm ở..."
Đoàn trưởng vỗ vỗ ngực Giản Dung, cuối cùng thêm một câu: "Cậu hiểu đấy."
Cả khuôn mặt Giản Dung đã tối sầm xuống, lúc này Ôn Uyển cùng Hàn Hề cũng cười đến nghẹn, chỉ thấy Giản Dung bình tĩnh nhìn đoàn trưởng, ngược lại, cao giọng nói với Hàn Hề: "Báo cáo chị dâu, trước kia có một cô gái viết thư cho đoàn trưởng, còn gửi hình!"
Lúc anh đi đến chỗ chính trị cầm mấy thứ vừa đúng lúc nhìn thấy lá thư này, tiện thể đưa qua cho đoàn trưởng, không cần thận nhìn đoàn trưởng đọc thư, bên trong còn có ảnh chụp một cô gái, rất không cẩn thận, phải không?