“Choang”…tiếng ly đĩa vỡ vụn…
“Nói! Đứa con đó là của ai?” anh bóp chặt lấy cằm của cô.
‘‘Ư…m…đau…thả…thả em ra…’’ cô đã cố cầu xin nhưng dường như người đàn ông trước mặt không hề nghe thấy. Tia máu trong mắt anh ta ngày càng đậm.
Đây có phải là người đàn ông dịu dàng mà cô yêu ngày trước? Véo thật mạnh vào cánh tay của chính mình, cô đau hét lên thành tiếng.
Đây không phải mơ, là thật!
Hắn ta bóp càng chặt cằm cô, giọng gằn khàn lên:
‘‘Khai mau! Đứa nhỏ là của ai? cô không nói tôi liền giết đứa nhỏ này!’’
‘‘..uhm…hu…nó…nó là con anh…buông tay ra, đau…’’
Đứa trẻ này chính là sau đêm mưa hôm ấy, anh đã gieo vào người cô giọt máu này. Giờ chỉ mới là khởi đầu của tất cả.
Cô ta- ả đàn bà lẳng lơ đã cướp đi chồng cô. Sau khi biết cô có thai đã luôn tìm cách phá bỏ đứa nhỏ trong bụng cô, buộc cô phải kí vào đơn li dị. Cô vì con và vì tình cảm của cô dành cho anh bao năm qua mà cam chịu tất cả.
Chuyện ngày hôm nay cũng chính là do ả ta sắp đặt. Anh đi công tác 3 ngày.
Ở nhà, cô luôn bị cô ta chèn ép, bắt ăn cơm thiu với chút đồ ăn thừa thãi. Ngủ thì ngoài hiên giá lạnh, quần áo thì ả ta bỏ mắt mèo vào làm cô ngứa hết cả người.
Từ nhỏ cô đã bị dị ứng với mắt mèo, da cô sưng tấy cả lên, mụn nhọt nổi khắp người đau đớn không tả nổi. Từng giọt nước mắt mặn chát cứ xát vào vết ghẻ làm cô đau chết đi sống lại. Đêm đó cô sốt cao nằm ngoài trời gió thổi lạnh lẽo…
Gần lúc anh về, ả ta kêu cô tới sân bay đón anh, ả ta có công việc.
Cô tin người, đi đến đó liền bị bắt cóc.
Đến lúc tỉnh dậy thì thấy anh siết chặt cú đấm đứng nhìn trước mặt. Ả ta với nụ cười nhởn nhơ mà khinh bỉ.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn chính mình. Cô đang không mảnh vải che thân, bên cạnh giường thì một tên đàn ông bị đánh cho sưng mặt, người anh ta toàn vết thương.
Ha… thì ra cô…
Cô ngước mắt nhìn anh:
‘‘Anh…anh mới về hả?’’
*Chát…* một cái tát rõ đau vào khuôn mặt cô.
‘‘Con đĩ! Mày lừa tao bao lâu rồi?’’
‘‘Em…em không có, đây…chỉ là hiểu lầm…’’
‘‘Hiểu lầm…haha…hiểu lầm mà nằm trên giường với thằng đàn ông khác?’’
‘‘Không…không phải’’ cô run run chỉ tay vào người ả ta.
‘‘Là…là cô ta, cô ta hại em.’’
Ả ta đau đớn nước mắt lưng tròng, ôm cánh tay băng bó vết thương của ả ta lên:
‘‘Hu…tay em, chị ấy lấy mảnh thủy tinh vỡ cứa vào, em ngăn không cho chị ấy ra ngoài nhưng…nhưng…huhu’’
Anh kéo cô ta lại, nhìn vào vết thương, an ủi:
‘‘Em thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?’’
‘‘Hức! Không sao…nó chỉ đau tí thôi’’
Nhìn cảnh này cô cảm thấy thật bi ai. Đời như phim.
*Chát* lại một cái tát kinh người vào khuôn mặt sưng vù của cô.
‘‘Cô ác vừa phải thôi, nể tình năm đó gia đình cô giúp tôi nên tôi mới nể mặt. Giờ thì kí vào đây rồi cút khỏi nhà cho tôi’’
Ả ta lại chêm dầu vào lửa:
‘‘Anh bớt giận, chị còn đứa nhỏ, anh không nên làm vậy, em…em xin lỗi vì đã phá vỡ hạnh phúc của hai người!’’ ả ta vẻ mặt xanh mét, rưng rưng, bộ bụm mặt khóc chạy đi.
Anh lại kéo tay ả ta lại:
‘‘Chờ anh tí!’’ ả ta gật đầu, *ngoan ngoãn* tới ghế ngồi *nghịch* điện thoại nhưng thực ra là *quay phim*
Anh đập bể hết những thứ trên bàn, đẩy cô xuống sàn nhà đầy nhẩy mảnh vỡ.
‘‘A..a..huhu…đau quá…’’ cô chờm người đứng dậy thì anh lại một lần nữa đẩy cô xuống.
‘‘Á…’’ người cô không mặc gì nên lãnh trọn những mảnh vỡ li tàn.
Ả ta hả hê lắm, ngồi vắt chân chỏng vó mà xem.
Cằm cô bị anh siết chặt tới mức muốn gãy luôn quai hàm.
‘‘Thứ đàn bà như cô, tôi-thà-không-có-quan-hệ!’’
‘‘…’’
‘‘Đứa nhỏ này chắc là con của người ngoài!’’
‘‘Hức…nó…’’ cô cố gắng giải thích nhưng…
*Reng…* tiếng điện thoại trong túi trái quần anh reo lên.
‘‘Alo…vâng…con sẽ về liền, chắc vợ con đang mua sắm đâu đấy thôi con ghé qua đón cô ấy về, chờ con tí…’’ vừa nói anh vừa nhìn cô với ánh mắt muốn giết cô ngay tức khắc. Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm!