Anh Là Vị Ngọt Ngày Hè Ấy

Chương 1




Đời này của Đường Tiểu Mẫn đều rất tự hiểu lấy mình, bởi vì biết tính cách của mình là hèn nhát nhu nhược, cho nên chưa bao giờ cãi nhau với người khác tạo thành xung đột. Nhưng cô cũng tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày như vậy, chính mình có thể hèn nhát như vậy, đối mặt với bạn trai Trương Nghị công khai bắt cá hai tay, một câu chất vấn cũng không nói ra được.

Cô đến tìm anh ta, vốn định cho đối phương một kinh hỉ trong sinh nhật, kết quả ra mở cửa lại là một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng của anh ta. Mà Trương Nghị nghe tiếng mà đến đứng ở phía sau người phụ nữ kia, thở lớn cũng không dám.

Nên làm cái gì mới tốt đây, lạnh giọng chất vấn? La lối khóc lóc lăn lộn? Gào khóc? Hay là lôi kéo cổ áo Trương Nghị bảo anh ta cho một công đạo? Trong đầu Đường Tiểu Mẫn loạn thành một nồi cháo, ngay lúc cô từ chức nhân viên công tác ổn định ở thành phố A đến tìm Trương Nghị, còn chuẩn bị kết hôn với anh ta, những hành vi nhìn giống người đàn bà đanh đá đối với cô mà nói còn xem là hợp lý đi? Nhưng giây tiếp theo cô phản ứng lại xoay người rời đi, bước chân phù phiếm đi thẳng một đường ra ngoài tiểu khu.

Thành phố B tháng bảy nóng đến kỳ cục, nhưng Đường Tiểu Mẫn cô đơn đứng ở ven đường lại lạnh đến phát run. Trình Mộ Ngôn chính là xuất hiện vào lúc này, lái một chiếc xe thể thao phong cách màu trắng, phù hợp với tính cách cô phương tự thưởng* phù hợp đến mức thiên y vô phùng**.

(*: Cô đơn

**: Không hề có bất cứ sự sai sót nào)

Đường Tiểu Mẫn nghĩ như vậy, lại không có bất cứ động tác nào.

Trình Mộ Ngôn chờ đến mức không thể nhịn được nữa, cuối cùng đành phải bước chân dài xuống xe, giống như kéo người nhét cô vào ghế lái phụ.”

Đường Tiểu Mẫn không muốn nói chuyện, Trình Mộ Ngôn không thích nói chuyện, trong xe yên lặng không tiếng động. Cho đến khi đài FM giao thông phát một bài tình ca cũ, uyển chuyển triền miên, hát đến mức trong lòng Đường Tiểu Mẫn suy nghĩ, nước mắt cuối cùng mới rơi xuống như mưa rào ngày hạ, hoàn toàn bao phủ cả người cô.

Dừng đèn đỏ, Trình Mộ Ngôn nhét một túi giấy vào trong lồng ngực cô, môi ngập ngừng hai cái.

“Cậu không cần phải nói gì, tôi không sao cả.” Bởi vì biết anh xưa nay căn bản không biết an ủi người khác, cô lại lau một chút nước mũi, mang theo tiếng khóc nói với anh: “Còn nữa, cũng đừng nói với ba mẹ tôi… còn cả ba mẹ cậu…”

Xe thể thao đẩy cảm xúc lên đến cực cao, Đường Tiểu Mẫn ngồi ở phía trên cảm giác càng thêm trống rỗng. Cô nói xong quay đầu nhìn Trình Mộ Ngôn, trên gương mặt anh tuấn kia có loại biểu tình thở dài nhẹ nhõm.

Cô bĩu môi, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt.

Việc vừa rồi làm đại não của cô trống rỗng, duy nhất còn nhớ gọi điện thoại cho anh.

Xe lại về đoạn đường mở phía trước, sau khi quẹo vào một đường nhỏ, Trình Mộ Ngôn đột nhiên phanh gấp một cái. Nếu không phải đã thắt đai an toàn, Đường Tiểu Mẫn cảm thấy mình thế nào cũng bị bay ra đầu xe. Cô quay đầu nhìn Trình Mộ Ngôn, đôi mắt phượng của đối phương nhìn cô đến mức làm cả người không được tự nhiên.

Cô muốn mở miệng hỏi chuyện, tay Trình Mộ Ngôn đã ấn trên đỉnh đầu của cô, sau khi vuốt vuốt đầu cô tượng trưng giống như là đối đãi với một còn mèo con của chính mình, mở miệng: “Được, được…”

Đường Tiểu Mẫn: “…”