Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 43




Courtney đứng bên bờ rào phía tây và trông thấy Chandos đang cưỡi ngựa về phía bà. Vội thúc ngựa phi thẳng đến chỗ chồng, bà cầu mong lần này ông sẽ ở nhà luôn

Bảy tháng qua là quãng thời gian khó khăn đối với bà, không chỉ vì Casey bỏ đi, hay vì bà phải một mình quản lý K.C. khi Chandos đi tìm con gái, mà vì bà ghét cảnh sống xa ông chồng thân yêu

Bà vội xuống ngựa, chỉ kịp nói “Thời gian vừa qua thật khủng khiếp” rồi lao thẳng vào vòng tay đang mở rộng của chồng

Ông cười khúc khích, ôm chặt vợ rồi trao bà nụ hôn dài, nồng nàn. Khi ngả người ra sau ngắm ông, bà gần như nín thở. Ông vẫn đang mỉm cười sung sướng. Đó là điểm bà chú ý nhất, chứ không phải bộ râu hay mái tóc lởm chởm đã mọc quá dài kia. Chính là nụ cười vui vẻ ánh lên trong đôi mắt màu xanh nhạt

Chandos đã thay đổi. Bà nhận thấy điều đó ở vài lần ông ghé về nhà trong bảy tháng qua, và bây giờ càng rõ nét hơn. Cơn giận dữ đã hết. Cuộc sống nay trở lại trong đôi mắt ông. Bà ghét

cảnh chồng con đi xa, nhưng bà phải cảm ơn Casey vì sự thay đổi nơi ông

Đó là khoảng thời gian tốt đẹp chữa lành vết thương lòng. Chandos có thể làm việc gì ông cho là có ích, là tốt hơn so với việc quản lý trang trại mà ông cảm thấy phát chán sau khi cụ Fletcher mất. Ít nhất khi cha còn sống, ông còn có lý do để cố gắng, với mục đích chứng tỏ cho ông già biết khả năng vượt trội của mình. Nhưng động cơ đó đã mất đi sau khi cụ Fletcher qua đời

“Em có thể hy vọng lần này không phải là anh chỉ ghé qua thăm nhà chứ?”

Chỉ mất một thời gian ngắn ông Chandos đã tìm ra Casey sau khi nàng bỏ nhà đi. Bà Courtney hy vọng, sự việc này sẽ kết thúc nhanh chóng, ông sẽ đưa con gái về. Nhưng ông không làm vậy. Cảm giác có lỗi vì đã buộc con gái phải bỏ nhà thúc đẩy ông để cho nó chứng minh những gì nó muốn. Và ông chỉ đi theo để “trông nom” con gái

“Mọi việc qua rồi, Cateyes” ông thì thầm. “Casey sẽ về nhà trên chuyến tàu chiều nay. Anh chỉ không rõ nó có về đến nơi trước khi trời tối không. Nó đã kéo lê bước chân như thể đang trên đường ra pháp trường vậy”

“Điều đó có thể hiểu được. Có lẽ nó sợ phải đối mặt với anh”

Ông lắc đầu “Anh không nghĩ vậy. Nếu có, nó hẳn đang mong đợi được reo mừng vì những gì nó đã làm. Nhưng đôi lúc anh cảm thấy dường như nó có vẻ … buồn rầu”

“Gần đây đã xảy ra chuyện gì mà anh không kể trong thư và điện cho em biết chăng?”

“Đúng, nhưng anh nghĩ việc đó không ảnh hưởng đến nó quá nhiều như vậy. Nó hoàn thành xong công việc cuối cùng và cũng chia tay với anh chàng đã thuê nó … Trừ việc suýt chút nữa bị giết, khiến nó nhận ra việc nó làm không đơn giản như đã nghỉ”

“Suýt chết sao? Suýt chết! Điều khủng khiếp ấy xảy ra khi nào? Anh đảm bảo rằng nó chưa lúc nào lâm vào tình thế nguy hiểm kia mà?”

Ông cười gượng gạo. “Anh không thể có mặt mỗi khi nó rút súng. Nó cố lẩn trốn làm cho anh phải đuổi theo đến hết hơi”

“Thế nó suýt chết khi nào? Và tại sao?” bà sốt ruột hỏi

“Công việc cuối cùng nó nhận hóa ra nguy nguy hiểm hơn anh nghĩ. Anh chàng miền Đông thuê nó tìm một gã tên là Curruthers. Anh gặp được tất cả những người Casey đã dò hỏi. Curruthers cũng là dân miền Đông, điều đó khiến anh bị lạc đường”

“Hắn nguy hiểm hơn anh nghĩ?”

“Không hoàn toàn như vậy, bản thân hắn vô hại nhưng những tay súng làm thuê cho hắn thì không. Anh theo kịp Casey sau khi nó tìm ra gã kia … nhưng tại Sanderson nó lại thoát khỏi anh, biến mất vào giữa đêm và không để lại dấu vết … nó dính vào một tình thế hết sức nguy hiểm”

“Cái gì?”

Ông cười nhăn nhở “Ngồi xuống đi, Cateyes. Nó đã thắng, nghĩ lại bây giờ anh vẫn thấy buồn cười. Tuy nhiên vào lúc đó, giữa những làn đạn thì không thể cười nổi rồi. Sự việc thật quá sức chịu đựng đối với anh. Anh định lôi nó về nhà ngay khi cuộc đấu súng kết thúc”

“Anh hãy nói rõ tại sao lại là buồn cười khi con gái anh tham gia vào cuộc đấu súng đáng nguyền rủa?” bà căng thẳng hỏi, cũng không định ngồi xuống

“Thật đấy, nếu em có thể nhìn thấy cảnh tượng đó, nó đứng ngay trên phố, giữa cái thị trấn trông có vẻ khá thanh bình, mặc cái váy sặc sỡ nhưng lại đeo một thắt lưng đạn ngang hông …”

“Anh thấy buồn cười lắm sao?”

“Em cũng sẽ thấy vậy nếu đừng trừng trừng nhìn anh như thế … và hãy nhớ rằng nó đã an toàn và sắp về nhà rồi”

Bà Courtney giận dữ khịt khịt mũi, nhưng ánh mắt đã dịu đi. “Được lắm, em có thể thấy cảnh đó thật buồn cười … khi em được một trăm tuổi kia. Bây giờ hãy nói cho em biết tại sao anh không lôi ngay nó về nhà vào lúc đó?”

Ông nhíu mày “Vì con ngựa của anh tự nhiên giở chứng, nó bị khập khiễng”

“Nhưng anh đang ở trong cùng thị trấn với Casey kia mà” bà nhíu mày nhắc nhở

“Vậy mà anh không thể xoay xở với con ngựa sao?”

“Bởi vì cái bọn xấu xa kia không có ý định đấu súng công bằng. Anh đến đúng lúc và yểm hộ cho nó thoát khỏi chỗ đó. Anh chàng miền Đông cũng xuất hiện lúc đó … và không rõ vì sao chúng chia tay nhau sau khi rời khỏi Sanderson. Hai bên bắn nhau dữ dội và khi tiếng súng im bặt, anh không kịp nhận ra là cả hai đã rút về phía sau những tòa nhà. Bọn chúng lại chạm trán tại trại ngựa và không biết cái quái gì xảy ra trong đó. Cuối cùng bọn kia cưỡi ngựa rời khỏi thị trấn mang theo Casey bị trói nghiến”

Bà Courtney thở dài “Được rồi, em biết là vì con ngựa khập khiễng nên anh khó có thể kết thúc được mọi chuyện”

“Sự việc còn tệ hơn thế. Anh đi theo Casey ngay. Anh chàng Rutledge cũng vậy, cậu ta đi trước anh”

“Anh chàng người miền Đông?”

Ông gật đầu “Dấu vết hướng về phía nam đến Sanderson, nhưng chỉ là để đánh lạc hướng. Anh nhận ra chúng đi về phía tây và thậm chí đã đuổi kịp. Anh chàng Rutledge vãn chưa đoán ra nên bị bỏ lại phía sau”

“Nhưng sau đó con ngựa giở chứng phải không?”

Ông gật đầu, thở dài “Anh định mai phục Rutledge và giành lấy con ngựa của cậu ta. Anh nghĩ anh chàng này không thể giúp gì cho Casey cho dù có theo kịp bọn kia. Nhưng anh chàng quái quỷ đó phi ngựa quá nhanh qua chỗ anh, lại cách quá xa, khiến anh không kịp dừng cậu ta lại. Cậu ta thậm chí chẳng nhìn thấy anh vì mãi đuổi theo bọn Curruthers. Sau đó anh phải quay lại thị trấn cách đó năm dặm. Khi anh kiếm được con ngựa khác và định tiếp tục đi tìm thì cả hai đã quay trở về thị trấn với những tên tù bị trói gô”

“Cậu ta đã cứu nó?”

Chandos khịt khịt mũi. “Anh nghi ngờ việc đó. Có thể Casey đã nắm được thế chủ động khi cậu ta tìm thấy nó. Tuy nhiên anh rất muốn biết làm cách nào nó lại xoay chuyển được tình thế. Một thằng chết còn hai thằng kia bị trói gô trông như những con gà tây sắp được đưa vào lò”

“Chúng ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện khi nó về nhà” bà Courtney bảo “Hay anh định để nó nghĩ là anh không tìm ra nó?” Chandos nhún vai “Anh không biết. Chúng ta hãy chờ và xem nó nói gì trước. Nhưng dù sao mọi việc cũng qua rồi, Cateyes ạ. Lần này anh chắc chắn đấy. Có lẽ em nên tìm hiểu xem tại sao nó không được vui khi trở về nhà nhé”