Edit by Suaa Vũ
“Cẩn thận!”
“Rầm!”
…
“Lương Lương, dậy đi!”
“Dạ…?”
“Mau lên, đến giờ vào lớp rồi.”
“Vâng… Con biết rồi. Hả? Vào lớp?”
Tống Vi Lương lập tức mở bừng mắt, khuôn mặt quen thuộc này chính là của bà ngoại cô, còn có căn nhà cô đã lớn lên từ nhỏ.
“Bà ngoại?” Tống Vi Lương kinh ngạc, trên đầu bà ngoại trước mặt chỉ có vài sợi tóc bạc.
“Gì đấy? Tự dưng ngạc nhiên thế, mau lên, muộn rồi!” Bà ngoại đặt quần áo cô lên giường rồi sửa sang lại sách vở.
“Sao con lại ở đây? Không phải nơi này đã bị bán mười năm trước rồi ư? Bà ngoại cũng mất được hai năm rồi mà? Rốt cuộc làm sao thế này?” Tống Vi Lương ngồi ngơ ngẩn trên giường nghĩ ngàn lần cũng không ra.
“Chưa thay quần à con?” Bà ngoại bước vào, thấy cô còn đang ngồi đờ đẫn trên giường bèn vội vàng nhắc nhở.
“Bà ngoại, hiện tại là năm bao nhiêu?”
“Năm bao nhiêu gì chứ? 2010. Lương Lương, con sao vậy? Chẳng nhẽ quên rồi?” Bà ngoại bị hàng tá câu hỏi của cô đẩy vào làn sương mù mờ mịt.
“2010? Hai mươi năm trước?” Vẻ mặt Tống Vi Lương vô cùng kinh ngạc, “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy hả bà?”
“Tự xem lịch đi! Nhanh lên, ngày đầu đến lớp đừng tới muộn!” Bà ngoại cũng không định náo loạn cùng cô.
Tống Vi Lương nhanh chóng mặc xong quần áo, quả nhiên là đồng phục cấp ba. Cô cũng vừa xem lịch, mùng một tháng chín, đúng ngày cô bị lưu ban.
Đeo cặp sách lên, chào hỏi bà ngoại rồi vội vàng tới trường. Cô muốn biết, có phải là mình đã… trùng sinh rồi hay không!
Đến trước cửa phòng học, bước chân cô đột nhiên khựng lại. Cô sẽ… gặp lại bọn họ. Đây là một bước ngoặt vô cùng quan trọng, ngày này quyết định quá nhiều những gì sẽ diễn ra trong tương lai.
Cô hít sâu một hơi, từ từ tiến vào, lớp học lập tức yên lặng. Khác với ngày đó, thay bằng việc không coi ai ra gì và lẳng lặng ngồi vào chỗ trống, giờ đây cô chậm rãi lướt qua từng gương mặt, chăm chú nhìn ngắm. Tâm tình Tống Lương Vi đang cực kì khó đoán.
Cô ung dung bước lên bục giảng, “Chào mọi người! Mình là Tống Vi Lương vừa chuyển đến, đáng lẽ sẽ học lớp một sơ tam nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên phải lùi lại một bậc. Rất vui khi được phân tới lớp chúng mình, về sau mong mọi người giúp đỡ!”
*Sơ nhất, sơ nhị, sơ tam (từ thấp đến cao): tương đương lớp 7, lớp 8, lớp 9 ở Việt Nam
Nói xong trịnh trọng cúi gập người, trong lòng thầm cảm tạ trời cao đã để cô gặp lại những người bạn đáng yêu này một lần nữa.
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, bọn họ rất thích Tống Vi Lương, hào sảng phóng khoáng.
Tống Vi Lương thẳng lưng nhìn về phía Trương Khiêm bên phải, cậu đang mỉm cười, tuy đường nét gương mặt còn non nớt như vẫn ấm áp như vậy.
Tiếp theo, cô chậm rãi dời về phía Lý Nghị ngồi giữa, anh cũng vô tình ngẩng đầu, đụng mắt cô, hơi ngạc nhiên nhưng lập tức lễ phép gật gật, sau đó tiếp tục làm bài.
Nhìn gương mặt nghiêm nghị, chưa biến thành lạnh lùng sương tuyết ấy, Tống Vi Lương chua xót cười cười. Anh luôn là vậy, dường như chẳng gì có thể quấy rầy.
Cô cười với mọi người, sau đó tiến về chỗ trống cuối lớp.
Quả nhiên, người bạn cùng bàn duy nhất của cô đã tới, nội tâm Tống Vi Lương rất kích động, cố gắng chào hỏi bình thường.
Ty Dương Vân thấy cô có chút kỳ quái nhưng khi con gái cười rồi, không ai có thể cự tuyệt nên nhìn qua khá thoải mái.
“Giới thiệu với cả lớp, học sinh mới của chúng ta tên là…” Chủ nhiệm khoan thái tới muộn, nói còn chưa dứt câu bên dưới đã ầm ầm tiếp lời
“Tống Vi Lương!”
“Chà! Không tồi! Cô tới muộn một lúc thôi mà mọi người đã làm quen xong rồi sao!” Vẻ mặt chủ nhiệm hơi bất ngờ, nhìn về phía Tống Vi Lương.
Tống Vi Lương nghịch ngợm cười nhún vai, không chút câu nệ, dường như cô đã gắn bó với nơi này rất lâu.
Rốt cuộc cũng tan học, Trương Khiêm đeo cặp sách đến cạnh cô, “Xin chào! Mình là Trương Khiêm! ‘Khiêm’ trong khiêm tốn.”
“Chào cậu!” Trước khi trọng sinh cô không quen biết Trương Khiêm nhanh đến vậy, dù sao lúc đó cô cũng không hào phóng đến mức đi giới thiệu bản thân.
Lúc này, Lý Nghị đã thu dọn xong sách vở, đeo cặp sách lên, lướt qua hai người bọn họ, phảng phất coi họ là không khí.
Tống Vi Lương xoay người nhìn theo bóng dáng của anh, giống hệt năm đó, thanh lãnh cô độc.
“Cậu đừng để ý, tính cậu ta là vậy đấy. Thân rồi sẽ tốt thôi, cậu ta đối đãi với bạn bè được lắm.” Trương Nghiêm nhìn theo hướng cô, nghĩ rằng cô hiểu lầm Lý Nghị nên cuống quýt giải thích.
“Mình biết mà.” Tống Vi Lương nhàn nhạt đáp lời.
“Hả? Cậu biết á?” Trương Khiêm còn đang hoặc tại sao cô biết, Tống Vi Lương đã ra đến cửa, “Ấy! Chờ mình với!”
Cứ không xa không gần đuổi theo Lý Nghị, cô vừa đi vừa tán gẫu với Trương Khiêm.
Rốt cuộc cũng tới nhà ga.
“Lý Nghị, đây là bạn học mới đấy. Cậu chẳng chào hỏi người ta, cũng không đợi mình gì cả.” Trương Khiêm vỗ bả vai Lý Nghị, quen thuộc trách cứ.
“Cậu biết mình không có thói quen nói chuyện với người lạ mà…” Lý Nghị nhíu mày.
Lý Nghị liếc mắt nhìn Tống Vi Lương một cái, vô cảm gật đầu: “Chào cậu!”
tv bất ngờ nghẹn họng, nhất thời không nói được lời nào, đành phải cười cười, gật đầu đáp lại.
Lý Nghị không quan tâm cô nữa, xoay người thảo luận trò chơi với Trương Khiêm.
Tống Vy ngoan ngoãn đứng dựa vào biển quảng cáo, nghe bọn họ nói mấy cái mình không hiểu như trước kia, thỉnh thoảng trộm đánh giá anh.
Nhiều năm như vậy, cô đã quên mất bộ dáng ngây ngô ngày đó mất rồi.
Đột nhiên cô lắc đầu, đứng thẳng dậy, hung hăng vỗ vỗ mặt mình.
“Sao lại thế này! Khác nào mấy thiếu nữ tuổi xuân không chứ!” Trong lòng điên cuồng phun tào.
Trương Khiêm và Lý Nghị bị thanh âm của cô hấp dẫn, nghi hoặc nhìn chuỗi hành động kỳ quái.
Tống Vi Lương cười xấu hổ, “Không có gì đâu, không có gì đâu. Mọi người cứ tiếp tục đi! Ha ha! Tiếp tục đi!”