Editor: Cheese Chanh Dây
Em thích anh.
Sáu năm qua chưa từng thay đổi.
Trong lúc vô tình, em đã sớm xem anh là tín ngưỡng của mình.
Nhưng dù em có sống lại lần nữa, có trở nên ưu tú hay trở nên tự tin hơn thì anh vẫn sẽ không thích em. Cuối cùng em cũng nhận ra điều này.
Ban đầu.
Em cho rằng ban đầu chỉ tại em khiến anh hiểu lầm rằng em không thích anh, là em không đủ ưu tú, đã vội vã rời đi không từ mà biệt. Em cho rằng có cơ hội sống lại một đời thì anh sẽ yêu em, em đã cho là em có thể…
Thế nhưng, cũng chỉ là em cho rằng mà thôi.
Sáu năm, em nên buông xuống, đoạn tình cảm này cũng nên tiêu tan, không phải sao?
Sáu năm qua, em không ngừng tiến đến gần anh, thận trọng đuổi theo từng bước chân của anh. Dù em rất vui sướng nhưng vẫn luôn kiềm chế, không liều lĩnh giống như ban đầu, không để ý tất cả mà nói ra tấm lòng của mình đối với anh nữa.
Em từng chút từng chút cố gắng trau dồi bản thân, thi đậu vào cùng một trường cấp ba tốt nhất, cũng mong muốn đậu vào cùng một trường Đại học với anh. Em từng bước đến gần anh, nhưng lại phát hiện ra càng lúc anh lại càng cách xa em hơn.
Anh chỉ cần bước đến một bước, quãng đường còn lại, em có thể trèo đèo lội suối, vượt cả đại dương bao la để bước đến bên anh. Nhưng mà anh không bước về phía trước, ngược lại còn lùi về đằng sau làm lòng em hoàn toàn lạnh buốt.
Cuối cùng em cũng hiểu, ban đầu anh không thích em không phải vì em không ưu tú, cũng không phải là vì em và người bạn tốt của anh ở chung một chỗ, mà là bất kể em như thế nào, anh cũng sẽ không thích em.
Từ năm 2010 đến năm 2015, mỗi năm đến sinh nhật anh, em đều gửi lời chúc “Sinh nhật vui vẻ!” [mặt cười] đến cho anh vào đúng 0 giờ sáng, bất luận là ở trên QQ em nhắn nhiều hay ít, anh vĩnh viễn chỉ đáp lại hai chữ “cảm ơn”.
Năm năm chúc mừng sinh nhật cũng chẳng đổi lại được một chút chú ý của anh dành cho em.
Hôm nay, em tự thấy là đúng thời cơ, đúng địa điểm rồi, hỏi anh, “Em thích anh. Anh biết chứ?”
Em đã thấy được sự hoảng loạn và khiếp sợ trong mắt anh, không cần nghĩ cũng biết đáp án.
Năm nay, em cũng nên biến mất.
Chuyện vở ghi được chuẩn bị năm cấp hai là em hiểu lầm, lên cấp ba đi chung xe buýt là em hiểu lầm, mỗi ngày gặp nhau trên xe buýt cũng là em hiểu lầm. Toàn bộ hành động mà anh đối tốt với em trong nháy mắt đều là do em hiểu lầm.
Anh không thích em.
Rốt cuộc em cũng tin tưởng rằng, bất kể có sống lại bao nhiêu lần, anh đều sẽ không thích em.
Tín ngưỡng của em, tạm biệt anh…
Em đã từng cố gắng, đã từng cố chấp, cũng sẽ không hối hận!
Chúc anh mạnh khoẻ! Em mong được yên ổn.
Ngày 12 tháng 6 năm 2016.
Trong ký túc xá rộng lớn, nhớ về anh.
Ánh đèn mờ dần đi, cô gái nghiêm túc gằn xuống viết từng chữ, từng giọt nước mắt rơi trên trang nhật ký.
Chữ viết của cô gái rất đẹp, thanh tú nhưng cũng rất cứng rắn.
Có một cô gái vô cùng tú lệ, đồng thời cũng có một chàng trai tài giỏi, ngòi bút mạnh mẽ. Rõ ràng giữa hai người phải là mâu thuẫn, nhưng lại vừa vặn dung hợp với nhau.
Cô gái viết xong trang nhật ký, gấp lại quyển sổ rồi yên lặng lên giường nghỉ ngơi, không còn động tĩnh…