Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 92: 92: Gone





Hà Tịch hoàn thành xong luận văn tốt nghiệp thì cũng nhận được kết quả cuộc thi thiết kế.

Bao nhiêu công sức bỏ ra vô cùng đáng giá, cô đã qua vòng loại.

Chỉ có điều ban tổ chức thay đổi thời gian và địa điểm cuộc thi, từ vòng hai cô sẽ phải bay tới thành phố khác để tham dự.
Buổi trưa, cô ngồi trong phòng đọc sách liền nhận được điện thoại của Dương Minh, cậu nói muốn gặp cô một chút.

Chỉ là giọng của cậu rất mệt mỏi, pha lẫn chút run rẩy.
Con đường phía sau ký túc xá vẫn luôn đông người qua lại.

Hà Tịch từ xa đã thấy cậu đứng dựa vào gốc cây, nét mặt nặng nề.
Thấy cô đi tới, cậu ngồi xuống ghế.

Hà Tịch cũng ngồi xuống bên cạnh, còn chưa kịp hỏi đã nghe cậu nói trước:
- Tôi đã nghe mọi chuyện rồi.
Hà Tịch biết mà vẫn hỏi:
- Cậu đang nói tới chuyện gì?
- Chuyện về mẹ của chúng ta và cả nhà chú Trình.
Cô biết rồi sẽ có ngày này mà.

Hoá ra khoảnh khắc vén màn sự thật, không gian xung quanh lại yên ả tới vậy, ngay cả gió cũng thương xót cho họ, không nỡ thổi mạnh.

Đàn chim đi lại trên mặt cỏ, lặng lẽ tìm kiếm thức ăn.

Tiếng người qua lại nhỏ dần, cuối cùng con đường chỉ còn lại hai người.
Nắng xuyên ta tán cây rọi xuống khuôn mặt của cậu.

Ánh mắt Dương Minh nhuốm đầy muộn phiền, sự day dứt và dằn vặt không thể nói thành lời.
Cả hai im lặng rất lâu.

Hà Tịch bị người bên cạnh kéo vào lòng.

Cậu ôm rất chặt, mà cô cũng không vùng vẫy, cứ để mặc như vậy.

- Cậu đã từng rất buồn phải không?
Hà Tịch gật đầu.
- Mẹ cậu đã tới gặp mẹ tôi, bà ấy đã xin lỗi.

Cậu không cần suy nghĩ nhiều.
- Vậy còn chú Trình?
Trái tim cô hơi nhói, hình ảnh của ông, khuôn mặt điềm đạm của ông như một chất độc ngấm vào trong xương tủy, ban đầu không chút dấu hiệu, một khi bộc phát liền có cảm giác như muốn lấy mạng người.

Cô hít một hơi sâu, rành mạch nói:
- Ông ấy không cần tôi, tôi cũng vậy.
Dương Minh không hỏi thêm nữa mà buông cô ra.

Cậu thở ra một hơi dài, giọng hơi run:
- Xin lỗi.
Hà Tịch nắm chặt tay áo của cậu, dáng vẻ của cậu hiện giờ khiến cô xót xa.
- Cậu vốn không có lỗi.
Dương Minh lắc đầu.

Trong khi hai gia đình họ đang sung sướng hạnh phúc, cô và mẹ cô sống thế nào?
Thì ra cô có lý do chính đáng để ghét cậu, ghét cả gia đình của cậu.
- Tôi có tư cách gì...
Để mà đòi được ở bên cạnh cậu đây?
Cậu nhìn cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng, giọng nói ấm áp:
- Cậu nên sống thật hạnh phúc mới phải.
Hà Tịch không muốn cậu buồn, nói ra lời mà chính bản thân cũng không tin được:
- Tôi hiện tại rất hạnh phúc.
- Thật sao?
Cô kiên định gật đầu:
- Thật.
Dương Minh đưa tay chạm nhẹ vào má của cô.
- Vậy thì tốt.

Chỉ cần cậu vui vẻ...

Bàn tay cậu mang theo lưu luyến rời khỏi, để lại trên má cô một chút hơi ấm nhè nhẹ.

Dương Minh không nhìn cô thêm lần nào nữa, chua chát quay lưng đi.
Hà Tịch trong lòng dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ.

Nhìn bóng dáng của cậu đi ngày một xa, cô không hiểu vì lý do gì mà lại cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ chỉ nói có vài câu như vậy, cậu không hỏi quá nhiều, sau đó rời đi không để lại chút vết tích nào.
Tại buổi lễ tốt nghiệp, họ rốt cuộc cũng gặp lại nhau.
Dương Minh nhìn theo cô, thấy nụ cười trên môi cô, thấy ánh mắt vui vẻ của cô, ắt cảm thấy yên lòng.
Liễu Yêu thấy cậu thì liền kéo tới, nói cậu chụp hình chung đi.

Cậu thẳng thắn nói:
- Tôi muốn chụp riêng với Hà Tịch một tấm.
Hà Tịch không có ý kiến gì.

Giữa bọn họ dường như đã trở lại mối quan hệ bạn bè thuần khiết, không gượng gạo, không né tránh, nhưng vẫn có khoảng cách.
Hai người đứng bên cạnh nhau trông vô cùng hoà hợp.
Âu Tuấn đưa máy ảnh lên cao:
- Cười lên đi.
Hà Tịch mỉm cười, Dương Minh cũng vậy.
Chụp xong, Hà Tịch ngay lập tức bị Liễu Yêu kéo đi.

Dương Minh dõi theo bóng dáng của cô, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc cũng buông lỏng.
Buổi tối hôm đó toàn khoá liên hoan.

Ai cũng có mặt đông đủ, chỉ Dương Minh là không xuất hiện.
Hà Tịch ngồi im lặng trong một góc xem lại những bức ảnh mà Âu Tuấn gửi.

Có ba bức ảnh của cô và Dương Minh, cậu không hề nhìn vào máy ảnh, chỉ chăm chăm nhìn cô.

Liễu Yêu nhìn cái là đoán ra, nhân lúc Hàn Lập đi qua liền giúp cô hỏi một chút:

- Tên họ Dương đâu rồi? Không tới hả?
- Dương Minh ấy à? Không tới được!
- Sao thế? Cậu ấy có chuyện gì à?
Hàn Lập lắc đầu:
- Không có chuyện gì cả, cậu ấy ra nước ngoài thôi.

Giờ này chắc đang ngồi trên máy bay rồi.
- Ra nước ngoài? Đi du lịch à? Sao gấp thế?
- Du lịch cái gì chứ? Cậu đừng đùa, người ta là sang đó làm việc, nghe nói sẽ định cư bên đó luôn, không về nữa.
- Không về nữa?
Đến Liễu Yêu cũng vô cùng bất ngờ.

Hà Tịch còn không tin nổi vào tai mình.

Thấy biểu hiện của cô, Hàn Lập hỏi:
- Lẽ nào Dương Minh không nói cho cậu à? Cậu ta lên kế hoạch khá lâu rồi, vốn định không đi nữa nhưng lại đột ngột đổi ý.
...
Mẹ Hà đang ngồi xem tivi cùng bác Đinh, nghe chuông reo liền biết là Hà Tịch gọi về.
- Tiểu Tịch đấy à? Buổi lễ tốt nghiệp thế nào? Hay là tuần sau về nhà nghỉ ngơi chút rồi mới quay lại?
Đầu bên kia vẫn im bặt.

Mẹ Hà nhận thấy có gì đó không ổn.

Bà liên tục gặng hỏi, cuối cùng chỉ nghe được tiếng khóc nức nở.
- Tiểu Tịch! Tiểu Tịch! Con làm sao đấy? Có chuyện gì mau nói cho mẹ nghe!
Bác Đinh cũng sốt ruột, cùng mẹ Hà không ngừng hỏi han:
- Con à, con mau trả lời đi.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lần này Hà Tịch bật khóc, khóc rất lớn.
- Mẹ!
- Con sao thế?
- Mẹ! Con thực sự không hạnh phúc! Con sống không vui, con rất mệt, con thực sự rất mệt! Tại sao ông trời lại đối xử với con như vậy! Tại sao lại bất công tới vậy!
- Hà Tịch! Con đang ở đâu?
Lòng mẹ Hà đang nóng như lửa đốt nhưng chỉ đành bất lực nghe cô khóc:
- Con biết tất cả, con biết nỗi đau của mẹ.

Con cũng biết con không thể, nhưng con chịu đựng rất khổ sở!

- Con...biết tất cả sao?
- Mẹ, mẹ nói cho con biết được không? Nói cho con biết con nên làm gì đi! Mỗi ngày con thức dậy đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Con phải gắng gượng tới bao giờ đây? Lần này...cậu ấy thật sự đi rồi, cậu ấy thật sự đi xa khỏi con rồi...
Mẹ Hà và bác Đinh đều ngẩn người.
- Con bé đang nói...
Bác Đinh giữ bình tĩnh, lấy điện thoại gọi cho Đinh Nhiên.
Sau khi biết Đinh Nhiên đón được Hà Tịch trong tình trạng say khướt, cũng đã đưa cô về ký túc xá an toàn, hai người họ mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Mẹ Hà giống như người mất hồn:
- Con bé chưa từng như vậy!
Bác Đinh ôm vai bà an ủi:
- Em đừng lo lắng quá.
- Em sao có thể không lo chứ? Nó vừa rồi...vừa rồi đã nói những gì, anh cũng nghe thấy mà! Ngày mai em phải tới đó một chuyến.
Thấy bà kiên quyết, bác Đinh cũng không cản.
- Vậy thì em nên đi nghỉ sớm.

Sáng mai anh sẽ đặt vé máy bay, chúng ta cùng bay tới đó.
....
Hà Tịch nằm bất động trên giường, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã.

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô tỉnh dậy, ánh nắng đã bao chùm khắp các ô cửa sổ, len lỏi vào căn phòng.
Cô lười biếng mở mắt, trong chốc lát khoé mắt lại đỏ lên.
Hoá ra cảm giác đó là như thế này, một buổi sáng thức dậy, chợt nhận ra người ấy đã không còn ở nơi này nữa.

Nhận ra mình không thể gặp được người ấy nữa.
Cậu thật sự mà không nói tiếng nào.

Lần này có lẽ cậu thật sự đã buông xuống được quá khứ...!Vậy còn cô? Cô tưởng bản thân mình cũng đã buông xuống được từ lâu.
Vậy mà...
Buổi chiều, Hà Tịch ngồi lặng lẽ nhìn về phía hoàng hôn.

Tâm trạng không khá hơn chút nào.

Cô liền chạy đi đọc sách, phát hiện một chữ cũng đọc không nổi.

Vẻ mặt lúc nào cũng như người mất hồn....