Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 1: 1: Khi Chúng Ta Vẫn Còn Xa Lạ





Ánh nắng bao trùm khắp khuôn viên trường học.

Vừa xong tiết thể dục, ai nấy mồ hôi nhễ nhại ngồi sụp xuống ghế, hít thở nặng nề.

Tống Đại Nghĩa vứt trái bóng vào góc lớp, cảm thán một câu:
- Chưa bao giờ tôi biết ơn người tạo ra cái điều hoà như bây giờ.

Nếu mà gặp được người đó, tôi sẽ ba quỳ chín lạy cảm tạ người ta...
Dương Minh nhếch miệng cười .Cậu rút khăn giấy từ trong túi, tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt.

Còn không quên đưa cho Tống Đại Nghĩa một cái.

Tống Đại Nghĩa đưa tay nhận lấy, tiện hỏi một câu:
- Cậu chuyển về đây đã một tháng rồi, có quyết định được sẽ tham gia câu lạc bộ gì chưa?
Cậu uể oải tựa lưng về phía sau, ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ:
- Có bắt buộc không?
- Tuy là không, nhưng cũng thú vị lắm.

Có điều câu lạc bộ bóng rổ thành viên rất nhiều, bọn Tiểu Đường cũng tham gia, e là không nhận nữa.
Dương Minh hỏi ngược:
- Cậu thì sao?
Tống Đại Nghĩa gãi đầu:
- Tôi thì đang phân vân lắm.
Cậu ta cảm thấy thiên văn học rất tốt, lớp trưởng của bọn họ vừa hay là leader của câu lạc bộ, không sợ bị bắt nạt, có nhiều lợi thế.

Nhưng cậu ta cũng muốn câu lạc bộ toán học, toán là đam mê của cậu ta, ở đó chắc chắn chỉ toàn học thần, học bá.

Chủ quan mà nói thì có chút áp lực.

Dương Minh nghe xong gật gù, vậy thì chọn cả hai chẳng phải đỡ đau đầu sao? Cậu ta liền lắc đầu, cậu ta đâu phải thiên tài, lấy đâu ra nhiều tâm trí như vậy?
- Tôi lại càng không phải là Hà Tịch...!Tất cả mọi tâm tư đều đặt ở trường học.

Nói xong cậu ta hất cằm về phía người con gái còn đang cặm cụi ghi lại công thức toán học trên bảng, cũng là lớp trưởng của bọn họ.

Cô như cảm giác được, quay lại liếc hai người họ một cái, rồi lại cúi xuống viết tiếp.

Dương Minh về đây đã được một thời gian, cũng chưa từng cùng cô nói quá ba câu.

Một phần vì cô không thích nói nhiều, mà cậu cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều.

Thế là từ đó đến nay, họ cũng chỉ biết mặt biết tên là vậy.

Thỉnh thoảng có nghe Tống Đại Nghĩa kể đôi chút, nào là lấy học tập làm mạng sống, ngoài học ra không biết thứ gì khác.

Nhưng cái này còn cần phải nghe cậu ta kể sao? Chỉ nhìn vào cũng có thể thấy.
Hà Tịch làm xong bài, nhìn đồng hồ thấy còn dư chút thời gian, liền đi đến phòng giáo vụ mang bài kiểm tra tiếng anh về.

Cô ôm xấp giấy dày cộp đi trên hành lang.

Bài đầu tiên là của một cái tên không mấy quen thuộc: Dương Minh.

Cô không có thiện cảm với cái tên này lắm.

Là một học sinh mới với đủ tật xấu: hay làm biếng, luôn bày ra cái vẻ ung dung tự tại, một chút tinh thần học tập cũng không thấy có.

Tử Lý đi bên cạnh cô lải nhải, nói nhà cậu ta rất khá giả, ngoại hình lại nổi bật, khiến biết bao nữ sinh chết mê chết mệt.

Cô lại thấy, cậy trời sinh ưu ái cái mặt, giàu có nên không cần nỗ lực học tập.

Cô không thể nào làm bạn với những người như vậy.

Chợt lướt qua ô điểm, thiếu chút nữa đã đạt điểm tuyệt đối? Tiếng anh của cô rèn giũa bao nhiêu cũng chưa từng đạt điểm cao như vậy? Lẽ nào cậu ta quay cóp? Nhưng hình như không đúng lắm.


Những phần khác không nói, nhưng phần nghe thì không cách nào gian lận, đề cũng là cô giáo tự soạn.

Đằng này cậu ta đúng hết, còn lại chỉ sai hai câu ở phần đọc hiểu.

Miên man suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến cửa lớp.
Đến khi đứng trước mặt Dương Minh, đặt bài kiểm tra xuống bàn, cô vẫn không kìm được mà đánh giá cậu một chút.

Bình thường cô không có sở thích để ý đến chuyện của người khác, nhưng đột nhiên có người vượt điểm của mình, lại còn là một học sinh lười biếng thế này, cô cảm thấy không can tâm.

Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt "trong trẻo" vô cùng, thấy cô vẫn chưa có ý đính rời khỏi liền hỏi:
- Cậu còn chuyện gì sao?
Hà Tịch nhận ra bản thân có chút bất lịch sự liền lắc đầu rời đi.

Dương Minh cũng không nghĩ gì nhiều, liếc qua điểm trên tờ giấy sau đó vứt sang một bên, gục người xuống bàn đánh một giấc.
Tống Đại Nghĩa giật lấy bài kiểm tra của cậu, trợn tròn mắt hét lên:
- Được đấy thằng nhóc này.

Sao điểm lại có thể cao như vậy? Cậu nói đi, cậu làm cách nào? Làm cách nào hả?
Người bên cạnh vẫn nằm im bất động, chỉ nghe giọng nam lí nhí:
- Đừng có làm phiền tôi ngủ!
- Anh trai à! Tiết tự học nhưng không thể ngủ đâu.

Coi trừng lớp trưởng của chúng ta làm thịt cậu đó!
Vậy cứ để cô làm thịt là được.

Nhưng trước khi bị thịt, cậu vẫn hi vọng có thể ngủ một giấc đã.
Kết quả không ngoài dự đoán, đến hôm sau, khi chủ nhiệm bước vào lớp, người đầu tiên được gọi tên chính là Dương Minh.

- Tôi nói các cô các cậu có phải sống quá thoải mái rồi đúng không? Các người năm nay lớp 11, còn quá nhiều thời gian để bay nhảy đúng không? Hoàn toàn không có một chút nỗ lực! Dương Minh, cậu mới chuyển về đây mấy ngày, không cố gắng học tập lại trong giờ tự học mà ngủ? Cậu có lòng tự trọng hay không? Bạn bè miệt mài với sách vở, nhìn lại bản thân mình có thấy xấu hổ không? Còn mấy trò kia, chỉ mỗi ăn với học, tại sao ngày ngày vẫn cứ đi học muộn? Nhìn Hà Tịch, Hồ Khải mà xem?
Dương Minh bị chỉ mặt gọi tên cũng không thấy có biểu tình gì.


Quay mặt nhìn qua chỗ Hà Tịch vẫn thấy cô một tay viết, một tay bấm máy tính, hoàn toàn không bị tiếng nói từ phía trên ảnh hưởng.

Cậu có chút cảm thán, tự hỏi cô có thật sự là người hay không? Liều mạng học đến vậy?
Sau cùng, Dương Minh cùng hai học sinh nữa bị phạt chạy mười vòng sân.

Mà Hà Tịch lại được thầy giao nhiệm vụ quản thúc bọn họ.

Bọn họ vừa chạy, bên tai vừa văng vẳng câu nói cuối cùng của thầy chủ nhiệm:
- Mười vòng sân.

Không chạy xong đừng hòng lên lớp!
Một vòng....
Hai vòng....
Ba vòng.....
Bốn vòng....
Mới có bốn vòng, ai nấy cơ hồ đều sắp ngã quỵ rồi.

Lý Tử khóc không thành tiếng:
- Tôi sắp chịu hết nổi rồi.

Tôi mà có ngã ra đây, hai cậu nhất định phải đưa tôi đến phòng y tế, nhất định không được bỏ mặc tôi...
Dương Minh thể chất khá tốt, tình trạng cũng không đến nỗi nào.

Chỉ có điều nắng gắt như vậy, mồ hôi đã thấm ướt cả áo rồi, trông cũng chật vật lắm.

Hà Tịch đứng một bên, ba người ngoài kia đúng là thảm không nỡ nhìn.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ tự làm tự chịu.

Nhân lúc bọn họ vẫn đang lết từng bước chân nặng nhọc, cô tốt bụng chạy ra nhà ăn mua vài chai nước.

Gia đình cô không khá giả, tiền sinh hoạt hàng tháng không nhiều, mua mấy chai nước ngọt cũng khiến cô xót ví lắm, nhưng cô là lớp trưởng, chăm sóc các bạn trong lớp cũng coi như là việc nên làm.
Tử Lý thân là con gái, không đọ được với sức của con trai.

Cô nhịn không được nữa liền ngồi sụp xuống giữa sân.


Hà Tịch vừa trở lại, nhìn thấy một cảnh này thì hốt hoảng chạy tới, dìu bạn vào trong chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Cô mở sẵn một chai nước đưa tới, Tử Lý xúc động không thôi:
- Lớp trưởng của tớ ơi, cậu thật tuyệt vời!
- Lần sau cố gắng đừng đi học muộn.
Lý Tử đưa nước lên miệng uống ừng ực, hoàn toàn không để lời cô nói vào trong tai.

Uống xong thở phào một hơi dài, hướng ra ngoài mà hét lớn:
- Hai người đừng chạy nữa, mau vào đây uống nước đi.
Hà Tịch cũng không có ý kiến gì, sắp đủ mười vòng rồi.

Thầy chủ nhiệm cũng không ở đây, không việc gì phải ép họ chạy tiếp, cô không có nhẫn tâm đến vậy.

Hai người kia uể oải đi tới, dáng dấp không khác nào zombie.

Cô để lại mấy chai nước, dặn Tử Lý sớm về lớp rồi rời đi.
Dương Minh ngồi uỵch xuống bậc thang, hai chân run lẩy bẩy, mệt đến nỗi không còn cảm giác.

Nhìn quanh không thấy người đâu liền hỏi:
- Lớp trưởng biến đâu rồi?
Tử Lý đưa chai nước cho bọn họ, bản thân cũng uống thêm một chút.

Lớp trưởng ấy à? Người ta đâu có rảnh rỗi, sợ bị trễ giờ toán nên chạy về lớp trước rồi.
Lúc bọn họ về đến lớp, đúng là đã bị trễ.

Thầy giáo đang giảng bài, nhìn thấy ba con zombie đứng thành hàng ở trước cửa ra vào liền bị doạ sợ một phen.

Một lúc sau mới làm bộ mặt ngao ngán phất tay, đại ý bảo bọn họ đi vào.

Dương Minh về chỗ, sau đó nhìn sang bàn bên cạnh không nhanh không chậm nói:
- Cảm ơn vì chai nước.

Cậu mua cũng chuẩn đấy, tôi đặc biệt thích coca.
Người bên kia im lặng không nói, chỉ gật đầu cái rồi thôi...tay không ngừng viết, mắt không ngừng hướng lên bảng.