Anh Là Đồ Xấu Xa!

Chương 53: Rối Tung Rối Mù





- Khải! Con dậy rồi sao?


Ái Hồng nhìn con trai có chút lo lắng... Khải nheo mày ngồi dậy.. ai đã đưa cậu về thế này...


- con làm ta lo chết mất... ta lùng sục tìm cả đêm mới thấy con...


- con bé kia thì sao?


Khải vội vàng hỏi... Ái Hồng có chút khó chịu đứng dậy..


- ta bỏ mặc con bé ở đấy rồi!


Khải khẽ thở dài... mong là con bé kia không sao cả... Ái Hồng đi ra ngoài... lát sau đem bộ Âu Phục vào...


- ta đã kêu người chuẩn bị cho con đấy! Thứ 6 tuần sau bữa tiệc sẽ được tổ chức!


- bà ra ngoài đi!


Khải nằm phịch xuống giường... với cái máy điện thoại vứt trên bàn kia... nửa muốn nhắn nửa ngập ngừng...


Ting ting...


Khải giật bắn vội vàng nghe máy.. là cô giáo gọi..


" em khỏe nhiều chưa?"


- dạ rồi cô ạ!


" Em gái em nãy có lên tìm nhưng em nghỉ học... cô bé muốn gửi một thứ lại cho em!"


- dạ!


" em nhớ ôn bài kĩ nhé! Sắp thi cuối kì rồi... "


- vâng! Em sẽ cố gắng! Em chào cô ạ!


Cậu để máy lại chỗ cũ... con bé kia.. gửi gì cho cậu nhỉ? Mà dù sao thì cũng đi học là cậu an tâm rồi..


                       ****


Như thì đang vướng mớ giấy tờ  đây.. thiệt tình, bạn lớp trưởng hôm nay nghỉ nên mọi thứ cứ dồn dập vào người... xử lí xong cũng đã chiều tối rồi..


- Đại Tiểu Thư không mệt chứ ạ?


Tiểu Đông nhì nhèo bên cạnh.. Như mỉm cười lắc nhẹ đầu..


- đêm qua Đại Tiểu Thư ở đâu vậy ạ?


Như vội vàng quay đi... Tiểu Đông vẫn nhất quyết không chịu thua..


- sao mặt Đại Tiểu Thư đỏ vậy ạ? Ốm sao?


- haizz.. em còn lằng nhằng là ta mặc em đó!


Như thở dài quay đi, Tiểu Đông chỉ nghe có thế là lập tức quay sang nịnh nọt.. chết với thằng nhóc này mất..


- bữa tiệc em chuẩn bị đến đâu rồi?


- dạ ổn ạ! Rượu vang thì mai người bên pháp sẽ gửi qua! Các loại hải sản đã được chọn và đặt mua kĩ lưỡng.. quản gia cũng đã cho sắp xếp và trang trí rồi ạ! Đại Tiểu Thư còn muốn gì không ạ?


- hồng xanh!


- dạ vâng ạ! Em sẽ cho người đi đặt để mua..


Tiểu Đông cười tươi, nhảy tót lên xe... dám cá kia sẽ là bữa tiệc lớn nhất..


- Bố ta sao rồi?


- ông chủ vẫn ổn ạ! Dạo gần đây thấy sức khỏe đã đỡ hơn nhiều rồi..


Xe vừa dừng trước cổng, trước khi vào trong Như còn quay lại cười ẩn ý..


- ta rất mong chờ tiết mục cuối cùng của em đấy!


Tiểu Đông có chút khó hiểu nhưng cũng nhanh chân theo sau...


                           ****


- chúc Khải thi tốt nha!_ An Nhi cười tươi...


- cậu cũng vậy!


Khải chỉ hờ hững đáp lại..


- ừm.... gửi lại cậu này!


An Nhi lôi chiếc bùa bé xíu ra đưa cho Khải, hôm trước là cô giáo có việc nên chuyển cho An Nhi cầm hộ.. Khải lặng im rồi cầm lấy bỏ vào cặp..


Chuông reo lên... tất cả học sinh ngồi ngay ngắn theo số báo danh... hôm nay Khải làm bài tốt lắm! Đúng bài hôm trước cậu ôn mà.. tân trạng có chút tiến triển..


Thi xong đợt này là nhẹ nhõm rồi..  còn nốt năm sau thôi...


Cậu bất giác nhớ đến cái người kia.. rồi lại giống lần trước, tay thì cầm máy mà lòng rối tung rối mù.. không biết con bé kia làm bài thế nào nhỉ? Có tốt không?


Chắc cậu điên lên mất, trách gì không trách chỉ trách cái số phận hẩm hiu của mình... sao mọi chuyện lại thành ra như vậy... thà bà ta đừng xuất hiện còn hơn là cuộc sống của cậu thảm hại như bây giờ... thiếu con bé kia một giây cũng đủ khủng hoảng tâm lí rồi..


Ái Hồng dưới nhà giật mình khi nghe tiếng đập rầm rầm trên tầng, bà vội vàng cùng đám hầu đi lên..


- con sao vậy?


Bà hốt hoảng nhìn trán Khải đã thâm một mảng... chẳng hiểu thằng bé này nó bị làm sao nữa.. tự làm thương mình như vậy..


- đi lấy thuốc về để băng cho cậu chủ đi!


- dạ dạ!


Cô hầu cuống quýt chạy xuống dưới nhà.. Ái Hồng có chút đau lòng nhìn con trai, còn Khải vẫn đơ ra... cậu sắp phát khùng lên rồi đây...


- băng cho cậu đi!


Cô hầu cuống quýt.. cúi xuống băng cho Khải... hai má khẽ đỏ hồng lên, con trai bà chủ khôi ngô tuấn tú quá... đã vậy còn học giỏi nữa...


- làm gì mà ngây ra thế?


Ái hồng bực mình quát... cô vội vàng bôi thật nhanh rồi phi ra ngoài... khải có chút băn khoăn... bà ta thì vẫn không cho cậu đi đâu cả! Có nên mua chuộc cô ta để lẻn ra khu rừng bên không nhỉ? Ít nhất thì ở đấy thoài mái hơn chỗ ngột ngạt này...


Đợi mẹ cậu đi khỏi, Khải chui vội xuống dưới nhà... thấy cậu đi xuống cô hầu kia khẽ đỏ mặt lí nhí hỏi...


- cậu chủ định đi đâu ạ? Bà chủ dặn phải canh cậu cẩn thận!


- tôi không thể ở đây mãi được...


Khải tiến đến gần sát luôn, dùng cái nụ cười điển trai kia mà lấy lòng, ai ngờ cô ta gật gật đầu kêu cậu đi nhanh rồi về không bà chủ nói! Khải chau mày ra vẻ đồng ý rồi lẩn luôn..


Cái thiên phú mà trời cho thì phải dùng đúng lúc chứ... để không thì hơi phí... cậu lang thang sang khu rừng hôm qua..


" cậu nghĩ quyết định của cậu có đúng không?"


Khải khựng lại... câu nói của An Nhi vang lên... có lẽ bản thân cậu cũng không biết mình làm đúng hay sai nữa... chỉ biết lúc này đây... cậu thực sự nhớ cái đứa kia...  Khải thì Khải sao biết được cái căn biệt thự sau nhà mình chính là nơi Như đang ở..


G...rừ....