Anh Là Đồ Xấu Xa!

Chương 46: Anh... Hôn Em Đi~




- anh!!!


Như thở không ra hơi.. 


- đi gì mà lâu thế? tôi đợi nãy giờ! mỏi hết chân rồi!


Khải cau mày nhìn con bé kia..


- em nghĩ anh đứng ngoài đợi em.. biết đâu được anh lại ra xe đợi ấy!


Như xị mặt, Khải bó tay rồi, cậu nắm tay cô kéo lên xe..


- lạnh không?


- dạ không! có anh là ấm rồi!_ Như mỉm cười tựa vào vai anh.. tự nhiên thấy buồn ngủ ghê á..


Vừa mới nghĩ đến đấy đã lăn ra ngủ như lợn rồi.. Khải mỉm cười.. về đến nhà lại phải vác con bé này lên tận phòng nữa chứ.. người thì nặng như lợn.. tháo giày tháo dép cho Như... đang định về phòng thì bị con bé kia kéo lại.. hờ.. lại mộng du nữa sao? mà mộng du cái kiểu quái gì mà  tháo hết cả dây quai váy ra thế kia.. Khải đỏ mặt vội vàng kéo chăn lên.. 


- anh... hôn em đi!


Sốc nặng luôn.. Khải há hốc mồm.. con bé này mơ gì linh tinh thế kia??? hại cậu không kiếm chế được.. chân tay run lên.. mặt rồi cả tai đỏ bừng, tim thì đập như trống khai giảng ấy... 


- hừ.. hại tôi thế này! em biết tay tôi!


Khải lườm lườm con bé kia mấy cái rồi cúi xuống chiếm luôn đôi môi ngọt ngào kia.. mặt Như cũng đỏ bừng lên nữa cơ... Cậu vẫn không tha.. hạ thấp người để lại dấu đỏ trên cổ cô rồi đứng thẳng dậy...


- ngủ ngoan!


Như là Như không biết được cái nụ cười của anh nó gian xảo thế nào đâu.. thấy rồi chắc sợ xanh mặt lên luôn ấy chứ! đúng là cáo già lâu năm a~~


                                                                                    ********


- vẫn không tìm ra cô ta sao?


- dạ không thưa bà chủ!


- mấy người làm ăn kiểu gì vậy? không nhanh thì con bé đó sẽ phát hiện ra ta không phải mẹ nó! nhất định sẽ gặp rắc rối! ngay cả một bà điên cũng không tìm thấy..


choang.....


Ái Hồng cũng đám người phục vụ giật mình nhìn ra phía cửa... 


- ai đấy?


Bà chẳng thấy ai cả! chỉ thấy tách trà nằm lăn lóc dưới đất với những mảnh vỡ...


An Nhi chẳng biết cô vừa nghe thấy gì nữa... là thật sao? những gì cô vừa nghe là thật sao? cô không phải là con gái của người mà ngày nào cũng gọi bằng mẹ sao?  không... không thể! không thể có chuyện này xảy ra được!!!! bà điên sao??? không! cô không chấp nhận!! 


An Nhi chạy vội ra khỏi nhà.. lang thang trên đường... chẳng biết đang đi đâu nữa...  giờ Đại Tiểu Thư có ích gì khi Tiểu Thư cô cũng chẳng phải.. sống trong nhung lụa chắc chỉ vì lợi dụng.. cô hận, cô hận người đàn bà đó! 


- cho tôi chai rượu!


Chủ quán bưng ra, thấy cô gái thực xinh đẹp liền có chút ngạc nhiên... trẻ như vậy mà đã..


Nước mắt cứ dòng dòng mà chảy... chẳng biết cô đã uống bao nhiêu rượu nữa.. nhưng vậy cũng tốt, có thể quên đi được chuyện kia thì cũng tốt..


- này cô gì ơi.... muộn rồi đó!


An Nhi nửa mê nửa tỉnh đặt cọc tiền lên bàn rồi lảo đảo ra về... trong người nôn nao rất khó chịu.. vội vàng tìm gốc cây nôn thốc nôn tháo.. bụng cồn cào.. 


- em gái!!


- mấy người là ai?


An Nhi lảo đảo nhìn quanh.. chẳng biết sao mà mấy tên này có mặt giống nhau y hệt vậy.


- đây chẳng phải là gương mặt đang hot kia sao? hà.. có trò vui rồi!


An Nhi mụ mị đầu óc.. cả người lảo đảo, may có cái cây để bám.. giờ thì chút sức lực cũng không có! Mấy tên xảo quyệt kia giữ chặt tay .. một tên thì cởi cúc áo An Nhi ra.. cô giật mình sợ hãi nhìn lên... bọn họ...


- không.. tránh xa ra.. mấy tên bẩn thỉu! có ai không... cư.....ưm...


Tên kia nhanh tay bịt miệng.. cúc áo cứ thế bị tháo ra... An Nhi khóc.. phía trước mặt tuyệt nhiên tối đen như mực rồi cô chẳng nhận thức được gì nữa..


                                                    *******


An Nhi bừng tỉnh sau cơn mê mệt.. lúc sau mới nhận ra trên người không còn mảnh vải, liền nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.. nước mắt cứ thế mà rơi.. ướt đẫm cả chăn..  nghe tiếng bước chân.. cô sợ hãi kéo chăn lên... người kia bước vào...


- k.....khánh??


- cậu tỉnh rồi hả? quần áo tôi có chuẩn bị rồi! cậu thay đi! cháo tôi để đây nhé!


- cậu... cậu làm gì...


- nếu tôi không đến kịp thì cậu gặp chuyện thật đấy! hôm qua do cậu say! quần áo cậu tự cởi!


An Nhi đỏ bừng mặt.. cậu ta không thấy gì chứ??


- yên tâm! cùng lắm là tôi thấy chút chút thôi!


Khánh đỏ mặt quay ra ngoài... An Nhi muốn độn thổ luôn cho rồi.. cậu ta có ý gì vậy chứ? .. nhìn bộ quần áo được xếp ngăn nắp đầu giường thì thật không thể trách.. dù sao thì cậu ta cũng cứu cô.. 


- cảm... cảm ơn cậu!


- không có gì! cậu ăn rồi nghỉ ngơi đi! khỏe tôi sẽ đưa cậu về!


Khánh vừa mới quay ra cửa thì nghe An Nhi gọi giật lại.. cậu quay lại nhìn..


- có chuyện gì thế?


- tôi có thể ở đây mấy hôm được không?


- ở đây?


Khánh ngạc nhiên nhưng lại thấy đôi mắt u sầu kia liền gật đầu.. dù sao thì bố cậu cũng đi công tác rồi.. công ty đang gặp rắc rối nên phải đi cầu đấy.. giờ cậu cũng chẳng biết sao nữa.. nhắc lại hôm qua mới nhớ.. cậu tới thì bọn họ cũng suýt nữa thì hãm hại An Nhi rồi.. thật may quá....