Anh Là Đồ Xấu Xa!

Chương 37: Bệnh Nhân Tâm Thần




- anh ơi! Anh mệt ạ?


Như thò đầu vào trong phòng, thấy anh nằm bẹp trên giường, một tay vắt trán..


- ra ngoài đi!


Như giật mình.. khó hiểu nhìn anh.. anh đang bực chuyện gì sao? Hay cô làm sai nhỉ?


- anh giận em hay đang có chuyện gì sao?


- tôi nói em ra ngoài đi!


Như lì ra, ngồi thụp xuống ngay cạnh giường anh luôn.. nhưng cô chỉ im lặng thôi.. chắc anh có chuyện gì khó nói này..


Như khẽ lau mấy giọt nước mắt kia..


- em có thể nghe anh nói mà!


Khải ngồi dậy...


- nếu một người bỏ đi mười mấy năm rồi đột nhiên quay lại chỉ với vài câu xin lỗi.. liệu em có tha thứ không?


- ai ạ?


- tôi đang hỏi!


- nếu lí do chính đáng thì có thể xem xét lại ạ..


Như thở dài... Khải khẽ mỉm cười xoa đầu cô..


- tôi còn chưa mà em lại thở dài hả?


- anh buồn em không vui!


- vậy lần sau tôi sẽ không buồn nữa nhé!


- dạ!!!


Như cười tươi.. tự nhiên thấy nhẹ lòng ghê luôn....


Tèn ten...


- cái này...


Khải tròn mắt nhìn lá bùa bé xíu trên tay Như..


- sắp thi rồi! Mong nó sẽ mang lại may mắn cho anh!


Như đưa cho Khải, nó cũ rồi.. nhưng sự may mắn vẫn còn nguyên vẹn..


Khải tiến tới hôn nhẹ lên trán Như..


- anh... tại sao anh lại hay đánh em? Từ bé đến giờ rồi!_ Như nhăn nhó


- cái đấy gọi là đánh yêu!


- đau mà!_ Như chu mỏ


- do em hư!


- anh! Tại sao anh lại không cho em gần người khác?


- vì tôi không thích người ta đụng vào em!


- anh này..


- gì nữa hả??


- em rất vui khi được gặp anh!!


Khải mỉm cười vò đầu con bé ngốc nghếch kia..


- làm thế nào để biến một người từ thiên nga trở thành vịt bầu xấu xí nhỉ?


- dạ??


Như ngạc nhiên, anh đang nói gì ấy, nghe không lọt não a~~


- vì khi xấu xí rồi! Tôi cũng không sợ bị ai cướp đi!


Tim Như đập mạnh... nụ cười của anh đẹp lắm! Đẹp đến mức chỉ cần thấy thôi là đầu óc Như trống rỗng... mê muội..


- sao thế? Tôi đẹp trai quá hả?


Khải nhìn Như cười đểu..


- a~~ em về phòng ôn bài nhé!


Như xấu hổ phi vèo về phòng, Khải nằm phịch xuống giường, cảm giác mệt mỏi này thật khó chịu..


" Think I know where you belong


Think I know it's with me"


Khải ngạc nhiên.... con bé kia học bài kiểu này ấy hả? Vừa học vừa hát luôn.. khải tự nhiên thấy nhẹ nhõm, cậu khẽ mỉm cười lắng nghe giọng hát kia..


" And you're got a smile


That could light up this whole town


Can't you see that...


I'm the one who understand you.."


*****


- bố xem người ta vượt mặt bố rồi kìa!


Khánh có chút khó chịu ném tờ báo lên bàn..


- ý con là sao? Chẳng phải do con kém cỏi hả?


- gì cơ???


- ta cho con quản công ty! Giờ con lại đổ lỗi cho ta sao? Trước ta đã cho con cơ hội để dễ dàng có thể đoạt được tập đoàn nhà bên đấy rồi mà con còn không chịu..


Khánh bỏ ra ngoài... thật bực mình mà... vừa loại bỏ được một số nhà đầu tư mà giờ lại thành thế này..


Trong lúc đó...


- chúc mừng ngài! Cuối cùng thì số lượng sản phẩm bán ra đã được tiêu thụ trong vòng 3 ngày.. thành công đáng nể đấy ạ!


- lấy 1/3 số tiền thu được hỗ trợ học sinh có hoàn cảnh khó khăn tại các trường học!


- dạ vâng thưa ngài!


Như đặt tờ báo lên bàn rồi khoác áo ra về..


" Đại Tiểu Thư"


- có chuyện gì mà em gọi ta nhiều vậy hả?


" bên K&N đang có cuộc họp cổ đông! Và nhân tiện xưởng sản xuất Hoàng Lân không kí hợp đồng với chúng ta là do Đại Thiếu Gia K&N đã mua chuộc họ! "


- ta biết rồi! Cảm ơn em


" à... nhân tiện... Đại Tiểu Thư hãy cảnh giác nhé! Bà chủ...."


- em yên tâm!


Như mỉm cười tắt máy...


" con gái ruột của một bà mẹ bị điên sao?"


Như cau mày khó hiểu... cô lắc nhẹ đầu rồi lên xe ô tô..


- Đại Tiểu Thư đi đâu ạ?


- bệnh viện số 2 ngoại ô thành phố!


- thần kinh trung ương?


- trở ta đến đó!


Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.. chưa đầy 15' đã đến nơi.. chỗ này rộng hơn Như tưởng.. vừa mới vào cổng đã thấy một bà lão lom khom


- xinh đẹp! Hẳn là người tài giỏi!


Như khó hiểu.. tạm gạt qua một bên, cô tiến thẳng vào trong..


- tôi là người nhà bệnh nhân Hoàng Mộc Nhiên!


- đây là số phòng! Cô có thể lên thăm bệnh nhân!


Như cầm tờ giấy rồi theo chỉ dẫn vòng lên tầng hai.. lượn một thôi một hồi mới tới.. Như đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào, căn phòng khá là thoáng đãng.. Chỉ có mỗi người đang ngồi cạnh cửa sổ kia, mái tóc đã sợi đen sợi trắng rồi..


- bác ơi!!


Như gọi khẽ... Người kia quay lại... mắt rơm rớm.. vội vàng chạy tới..


- con gái... con về thăm mẹ sao?


- bác... con không phải!


Như đỡ bác gái kia lên giường. Đôi mắt hốc hác, đầu tóc thì rối bù...


- con ơi...


Như thở dài thườn thượt vào thẳng vấn đề


- bác... bác có con gái phải không ạ?


- con....


Thật khó khăn để nói chuyện với một bệnh nhân bị như vậy... nhưng Như lại có ý nghĩ khác..


- bác không muốn nói cũng được! Vậy hãy coi con là con gái bác nhé!


- cô... cô là ai??? Tôi không biết cô!


Người kia đột nhiên sợ hãi lùi ra sau...


- bác yên tâm! Cháu không làm hại bác đâu mà! Cháu có mua chút quà cho bác này!


- cô là người của bà ta đúng không??


Như hơi cau mày...


- ý bác là...


- bà ta thật độc ác khi cướp con của tôi đi..


- cướp?


Như ngập ngừng hồi lâu rồi đi vội ra ngoài...


- cho tôi xem hồ sơ của bệnh nhân Hoàng Mộc Nhiên được chứ?